Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:12:46
Lượt xem: 10
“Triệu quốc đã bị tiêu diệt.
”
Trên mặt Hiên Viên Triệt hiện lên một nụ cười.
Lưu Nguyệt ngồi ở trước người Hiên Viên Triệt, nghe nói thế cũng híp mắt lại, cong thành trăng liềm, Trần quốc đã bị Hiên Viên Triệt thâu tóm, lúc này Triệu quốc đã bị tiêu diệt, thất hùng Trung Nguyên, nay chỉ còn lại năm nước ngang hàng, Thiên Thần không phải thế lực có thể mặc người c.h.é.m giết, mà là hùng bá nhất phương.
“Chúc mừng chúng ta.
”
Giơ chén rượu trong tay lên, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp.
Hiên Viên Triệt nghe thế cũng cười, chúc mừng chúng ta, nói hay lắm.
Cười cúi đầu uống cạn chén rượu trong tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhanh chóng quay đầu che môi Lưu Nguyệt, thoáng cái liền che lại, hai hai sẻ chia.
Thu Ngân thấy vậy lập tức quay đầu, thật là, sao vương thượng cùng Vương Phi của bọn họ, càng ngày càng không e ngại bị người khác chê cười thế này.
“Chàng thật là.
”
Nét mặt tươi cười như hoa, Lưu Nguyệt cười mắng Hiên Viên Triệt một câu.
Hiên Viên Triệt nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, cười vạn phần tà khí, vừa cúi đầu nhìn lại mẩu tin còn chưa xem xong.
“Nửa tháng sau, đại hội Bách Hoa của Nam Tống Quốc….
”
Đọc đến nơi đây, Hiên Viên Triệt đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cương cứng lại, chân mày hơi hơi cau lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-309.html.]
“Đại hội Bách Hoa?”
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, lúc này Nam Tống Quốc còn vui vẻ như vậy, định mở cái đại hội ngắm hoa gì chứ?Đọc nhanh như gió, nhanh chóng đảo qua tin tức bên trên bức thư, Hiên Viên Triệt trực tiếp đem thư đưa cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cúi đầu xem.
Đại hội Bách Hoa, Nam Tống Quốc, Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh Quốc, thái tử ba nước này đều tới.
Đại hội ngắm hoa gì chứ, đây rõ ràng là đại hội hợp mưu, nháy mắt Lưu Nguyệt đã hiểu.
“Ba nước nếu như hợp lực, ván này không tốt.
”
Lưu Nguyệt nâng mắt nhìn Hiên Viên Triệt.
Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh Quốc, Nam Tống Quốc cả ba đều là nước lớn, nếu bắt tay liên hợp, như vậy cục diện đang nghiêng về Thiên Thần hiện tại, lập tức sẽ bị đánh vỡ.
Hiên Viên Triệt gật đầu, hai tay ôm n.g.ự.c ngẫm nghĩ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trận chiến này, hắn giam giữ Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu trước, liên thủ với Hậu Kim quốc diệt Trần quốc và Triệu quốc sau, hắn chiếm thượng phong tuyệt đối.
Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống, cho rằng Thiên Thần và Hậu Kim đã hoàn toàn liên hiệp cho nên, bắt đầu mở cái đại hội Bách Hoa này, thật ra là muốn liên hiệp ba nước, chống chọi lại Thiên Thần và Hậu Kim.
Ba nước này, đầu óc suy nghĩ đúng là không chậm.
“Hậu Kim và Thiên Thần tuyệt đối không thể kéo dài.” Lưu Nguyệt vuốt vuốt chén rượu trong tay, trầm giọng nói. Hậu Kim và Thiên Thần có thù truyền kiếp, đó chính là quả b.o.m hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, không ổn.“Đúng vậy, Thiên Thần và Hậu Kim không thể hợp tác lâu dài, nhưng Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống muốn liên hợp lại….” Lời còn chưa dứt, trên mặt Hiên Viên Triệt từ từ hiện lên nụ cười âm hiểm.“Chúng ta đã không được, những người khác lại càng không thể.”
Chậm rãi để ly rượu trong tay xuống, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt, cũng chậm rãi nở nụ cười.Muốn liên hợp, có thể, để xem mấy người kia liên hợp được, hay là để bọn họ phá hỏng trước.“Thiên Thần mới tóm thâu Trần quốc, phân chia Triệu quốc, phải nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, đưa tay vuốt mái tóc đen của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói.Liếc nhìn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt đưa hai cổ tay lên: “Hung Nô chống lại Tiên Ti, lúc này Bắc Mục yên lặng theo dõi kỳ biến, lại càng không có chuyện gì làm.”Hai bên nhìn nhau, ngăm đen đối diện đỏ thẫm.
Trong tròng mắt kia không có bất cứ thứ gì, chỉ có bóng dáng của đối phương.Miệng cười rực rỡ, hai người nhìn nhau cười.“Tốt, cùng đi.” Hiên Viên Triệt cười nhẹ.“Nam Tống giàu như vậy, Bắc Mục ta đang cần tiền đây.” Lưu Nguyệt đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Hiên Viên Triệt.“Thiên Thần ta cũng thiếu tiền.” Hai bàn tay đan vào nhau, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, cười y hệt hai con hồ ly.Trời đêm mênh mông, hồ ly lớn nhỏ thành đôi.
Bắc Mục, Nam Tống, một ở phía bắc, một ở phía nam, tung hoành ngang dọc, khó có thể đến trong mấy tháng.Mà mười lăm ngày sau là đại hội Bách Hoa, khoảng cách xa như vậy, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt sợ chỉ có thể bay trên trời mà thôi.Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện ở Bắc Mục, lại phát hiện thời gian không còn kịp nữa, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đều có chút nóng nảy, cho dù đi không quản ngày đêm, một ngày tám trăm dặm, cũng không thể đuổi kịp thời gian.
Đang nôn nóng, Âu Dương Vu Phi cũng không biết nghe được tin Lưu Nguyệt muốn đi Nam Tống từ đâu, quạt giấy vung lên, đến đây.Bắc Mục tiếp giáp với Hậu Kim, miệt mài ngày đêm chỉ cần ba ngày, theo biên giới đi đến biển, vòng qua Hậu Kim sẽ đến Triệu quốc, vượt qua Thiên Thần, đi qua nửa đại lục một vòng, cuối cùng có thể đến bờ Nam Tống.Kinh nghiệm hàng hải như vậy, nhìn khắp Trung Nguyên và quan ngoại như vậy, không ai biết và có đủ dũng khí để đi đường đó, trừ Âu Dương Vu Phi từ trên biển tới, lại là tên chuyên chu du thiên hạ, những người khác quả thật là không biết.Trên biển một ngày ngàn dặm, muốn tham gia đại hội Bách Hoa sau mười lăm ngày, hoàn toàn không phải vấn đề.Xuân về hoa nở, gió biển vờn quanh.Mùi gió biển tanh tanh thoảng qua trên mặt nước, có chút lạnh, có chút tanh, có chút cảm giác cả trời đất này chỉ có một mình ta.
Mặt nước trong xanh, một con thuyền màu trắng phiêu du theo gió biển, trải qua mặt biển rộng lớn.Gió biển thổi qua, thổi làn áo trắng bay bay, dường như có tư thái của tiên nhân.Quạt giấy trong tay vung khẽ, Âu Dương Vu Phi đứng ở đầu thuyền, nhìn Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh cười hỏi: “Thuyền của ta ngồi tốt không?”“Không tệ.”
Điêu khắc tinh mỹ, trang sức tinh xảo, quả thật không tệ.Nhưng mà cho dù bây giờ nó có thô tục đến đâu, Lưu Nguyệt cũng sẽ không nói không tốt, đùa, còn phải dựa vào hắn đấy, không tốt, cũng phải tốt.
Nghĩ Lưu Nguyệt nàng cái gì cũng biết, phi cơ trực thăng còn có thể lái, ca-nô nàng cũng lái được.Nhưng tuyệt đối không có lái thuyền trong đó, nàng sẽ không lái, không có hệ thống định vị toàn cầu, muốn nàng lái, phỏng chừng nàng có thể lái đến tận Thái Bình Dương mất, cũng không biết nơi này có Thái Bình Dương hay không.Mà cũng không cần trông cậy vào Hiên Viên Triệt, hắn là người trên đất liền, trên biển hắn không say tàu đã là tốt lắm rồi, không thể nhờ cậy.Hết thảy chỉ có thể trông cậy vào cái thuyền này, vào cao thủ hàng hải – Âu Dương Vu Phi.Âu Dương Vu Phi nghe vậy nhất thời cười ha ha, đưa tay vén mái tóc của Lưu Nguyệt bị gió thổi tung lên, cười nói: “Ứng phó ta, nhưng khó có khi hai người chúng ta cầm tay cùng đi, cho dù nàng ứng phó, ta cũng vui vẻ.”
Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, đột nhiên cũng cười, nếu bỏ qua chuyện hai người là hai bên đối lập, Âu Dương Vu Phi này đúng là rất được, nàng sẽ tán thưởng.Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt cười, trong mắt không khỏi sáng rực, cúi đầu nhích tới gần Lưu Nguyệt khẽ cười nói: “Có phải cảm thấy ta không tồi hay không?”Su: So với Nhất Nhất, ca quả thực “không tồi” =))Âu Dương Vu Phi này, quá nghiêm túc rồi, nhưng Lưu Nguyệt cũng trực tiếp, rõ ràng gật đầu nói: “Phải.” Một là một, hai là hai, nàng cũng không giấu giấu diếm diếm.Âu Dương Vu Phi nghe thế nhất thời cười ha ha, thoạt nhìn rất là vui vẻ.