Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-12-11 23:29:49
Lượt xem: 11
Lập tức, nhướng mày, cười to nói: “Ta cũng rất chờ mong.
”
Tiếng cười theo gió bay lên, Lý Thành, tới rồi.
Gió xuân cuốn bay tầm mành, vạn dặm không mây.
Khí hậu Nam Tống ấm áp, lúc nở hoa cũng sớm hơn Thiên Thần Tuyết Thánh, lúc này là tháng hai theo nông lịch, trăm hoa đã bắt đầu nở rộ, càng tô diểm thêm cho Nam Tống Quốc.
Triêu Thành, thành trì khai mạc đại hội Bách Hoa, cũng là thủ đô Nam Tống Quốc.
Đồng thời, Triêu Thành cũng là thánh địa hoa mẫu đơn của bảy nước Trung Nguyên, rất nhiều chủng loại khác nhau, loại Hi Thế là sự lựa chọn đầu tiên.
Hoa không tươi được lâu, một quý hoa nở kinh diễm tứ phương, lúc này hoa của các nước khác cũng chả biết đang ở đâu, bốn năm tháng mới n dđược mẫu đơn, đã đưa đến Triêu Thành để tham gia đại hội.
Ngoài thành Triêu Thành Hiên Viên cốc, nơi diễn ra đại hội Bách Hoa năm nay.
Khắp cốc đều là mùi hương của hoa, cả cốc đều là hoa nở rộ, khắp cố là màu lá xanh mềm mại, họa nên sắc màu của núi sông.
Nam tuấn nữ mĩ, một thân thịnh trang.
Cả cốc muôn hồng nghìn tía, nam nữ muôn hình muôn vẻ, lại càng tô đậm xuân ý dào dạt khắp nơi đây, muôn hồng nghìn tía.
Chiết phiến trong tay khẽ vung, Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, bước đi song song.
Nhưng Âu Dương Vu Phi một thân áo trắng, giản dị tự nhiên, một thân áo trắng, trong khung cảnh muôn hồng nghìn tía này lại rất nổi bật.
Chiết phiến hơi lắc, khóe miệng cười khẽ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, một thân phong lưu, nhìn từ dưới lên trên, phong lưu đảo qua, tùy tiện mà tản ra, nhưng dường như lại chiếm cả sắc xuân của nơi đây.
Phía sau, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt một thân trang phục bình thường, vẻ mặt bình thường, cái gì cũng bình thường đến không thể bình thường hơn, dưới ánh sáng của Âu Dương Vu Phi, chân chính lưu lạc thành hai gã sai vặt.
Tiếng cười ngập tràn, tùy ý tản ra.
Trên hành lang trong sơn cốc.
“Mời về.
”
Hai đầu hành lang vốn không có người, ba người Âu Dương Vu Phi đi tới trước, còn chưa bước vào hành lang, một đội quan binh đột nhiên nhảy ra.
Đầu lĩnh cấm vệ quân nhìn thoáng qua thiếp mời trong tay Âu Dương Vu Phi, rất khách khí, nhưng rất mạnh mẽ nói hai từ này.
“Tại sao?”
Âu Dương Vu Phi khó hiểu nói.
“Phòng trong chính là nội viện, mời đến chỗ kia ngắm cảnh là được rồi.
”
Đầu lĩnh vẫn nói khách khí mà lạnh lùng như cũ.
Âu Dương Vu Phi nghe thế gật đầu, trên mặt hiện lên một chút ý xấu, hơi hơi thi lễ với đầu lĩnh: “Không biết quy củ, thứ tội, thứ tội.
”
Dứt lời, dẫn theo Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt mà rời đi.
Đi được một lúc, vòng ra phía sau cấm vệ, Âu Dương Vu Phi quơ thiếp mời trong tay nhìn Lưu Nguyệt cười nói: “Quyền lực không đủ, vào không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-312.html.]
”
Một thân nam trang, trên mặt bôi loạn ít phấn màu vàng nâu, không có tuyệt sắc khuynh thành, chỉ có bình thường, bình thường đến mức có ném vào đám đông cũng không tìm ra.
Nghe vậy, Lưu Nguyệt gật gật đầu, nhíu nhíu mày.
Thiếp mời là người của Hiên Viên Triệt lấy đến.
Hội Bách Hoa Nam Tống, tên như ý nghĩa là hội hoa xuân, nhưng các quốc gia từng ấy năm tới nay, sớm đã biết đây chẳng qua là đại hội kén rể.
Từ vương tôn công chúa cho đến quận hậu thế gia, chỉ cần vài quốc gia nổi trội, đều có thể nhận được thiếp mời của đại hội Bách Hoa Nam Tống Quốc.
Lần này mặc dù có ngụ ý quan trọng hơn ở bên trong, nhưng vì mặt mũi, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Khâu gia của Tuyết Thánh Quốc, chính là một trong số mấy đại thương nhân số một số hai của Tuyết Thánh Quốc, đại công tử Khâu gia Khâu Hàm, chính là chủ nhân của thiếp mời này, cũng là người của Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, không thể giả làm Khâu Hàm, mắt Độc Cô Dạ, Hách Liên Vân Triệu, cũng không phải là đồ trang trí, đành phải để cho Âu Dương Vu Phi làm.
Cũng may Khâu Hàm này cũng không phải người thích xuất đầu lộ diện, chỉ biết là một thân phong lưu tiêu sái, về phần tiêu sái đến đâu, cũng không có nhiều người biết.
Bởi vậy, mặc dù Độc Cô Dạ từng gặp Âu Dương Vu Phi, nhưng chỉ cần Âu Dương Vu Phi giả dạng một chút,, cũng hoàn toàn có thể qua mặt giang hồ.
Nhìn thiếp mời trong tay Âu Dương Vu Phi, mắt Hiên Viên Triệt sâu thẳm lại.
Chỉ cần có thiếp mời là có thể tùy ý đi lại, lần này lại đề phòng nghiêm ngặt như vậy.
Ven đường tới đây hắn nhìn qua, bên ngoài cơ bản chỉ là thiên kim hoặc là công tử của quan viên tam phẩm trở xuống của Nam Tống Quốc, cùng với đại thương nhân các quốc gia tới chơi.
Mà đường đi vào nội viện bị ngăn cản kia, xem ra mới là nơi những vị quan viên trên tam phẩm tụ hội, cùng hoàng thân quốc thích các quốc gia, thậm chí là đám Độc Cô Dạ.
Liếc nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt đối phương nhìn thấy sự sâu thẳm.Bọn họ đi vào Triêu Thành cũng đã nghe nói thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ và thái tử Tuyết Thánh Quốc Hách Liên Vân Triệu đã đến, nhưng dựa vào thế lực của Hiên Viên Triệt, lại hoàn toàn không tra ra nơi bọn họ ở? Ở đâu vậy chứ?Nếu ngay cả đối thủ ở đâu cũng đều không rõ thì chuyện tam quốc liên hợp kia bọn họ sao có thể châm ngòi.Bởi vậy, hôm nay tới đây, chính là vì thăm dò xem đám Độc Cô Dạ rốt cuộc ở đâu, rồi mới liệu sau, không ngờ ngay cả cơ hội nhích tới gần cũng không có.“Vào không được cũng phải vào.”
Tiếng của Lưu Nguyệt trầm thấp mà chậm rãi.“Không vào được cũng phải dẫn bọn họ ra.”
Cùng lúc, tiếng nói khàn khàn của Hiên Viên Triệt vang lên, nghe hoàn toàn không giống âm thanh vốn có.Hai người liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một ý nghĩ giống nhau.Âu Dương Vu Phi vậy vuốt vuốt thiếp mời trong tay, nhìn Lưu Nguyệt và thuộc hạ của nàng đứng trước mặt, không thoải mái, thuộc hạ này khiến hắn cảm thấy không thoải mái không biết có phải bởi vì khí chất luôn lạnh như băng của người này hay không, hay là do có thể hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Nguyệt.Dù sao, nhìn hắn chính là không vừa mắt, hắn muốn nói sao, vậy được, cứ theo ý hắn đi.Nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi rung động, Âu Dương Vu Phi huơ huơ quạt giấy, chậm rãi cười nói: “Cần gì đánh rắn động cỏ, muốn vào, chỉ cần thủ đoạn.”
Dứt lời, nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, nâng bước đi đến bên mấy người đang ngắm hoa.Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, thấy vậy, lại liếc nhau lần nữa.Nếu Âu Dương Vu Phi nói như vậy, vậy bọn họ sẽ xem hắn có bản lãnh gì.Xoay người đuổi theo, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tựa như hai gã sai vặt.Không ai nói rằng tùy tiện đoạt lấy một thiệp mời của quan tam phẩm trở lên là được, mấy vị quan tam phẩm đó, nếu những cấm vệ quân này cũng không nhận ra, vậy bọn họ có thể về nhà.Lại càng không nói đến mấy vị hoàng thân quốc thích kia, không thể tự đưa mình vào hang hổ.Ánh nắng lung linh, khắp trời hương hoa.“Không phải, đây là “ngụy tử”
không phải “triệu phấn”
.”
Một bông hoa lan đứng giữa mấy vị mặc thường phục, giống như Khổng Tước, các cô gái tranh nhau khoe sắc, đang chỉ vào một bức họa mẫu đơn đẹp đẽ mà tranh luận.“Ta cảm thấy đây là “nhị kiều”
.”
Một cô gái áo vàng, thoạt nhìn chói mắt giống như màu hoa mà Lưu Nguyệt lầy ra từ núi Khố Xích, cong ngón tay lên nói.Những cô gái bên cạnh, ba vị nam tử đứng cùng nhau, toàn thân mặc dù không có mặc quần áo lụa là, cực kỳ bình thường, che dấu sự tuấn mĩ của cả ba người.Lúc này, đứng ở một bên cười không ngừng, tham gia tranh luận, vừa ca ngợi, vừa đồng ý, khiến mấy cô gái càng cảm thấy mình đúng.Mà cô gái mặc áo màu hồng phấn đứng cách đó không xa, lại im lặng không lên tiếng, đối với mấy bức họa mẫu đơn kia, sắc mặt bình thản, nhưng vẻ thùy mị lại không tầm thường.“Ta nói là Ngụy tử…”
“Không phải, nói với ngươi rồi là nhị kiều…”
“Hoa Ngụy tử là màu đỏ tím, hoa nở nhìn như hoa sen hoặc là vương miện, đóa hoa rất lớn.
Triệu phấn lúc nở rộ thì có màu hồng, nên còn được gọi là “mặt đồng tử”
Hoa muôn hình vạn trạng, không phải trường hợp cá biệt, càng thơm nức, hương bay mấy ngàn dặm.”
Đang tranh luận, một tiếng nói lười biếng mang theo chút dương dương tự đắc đột nhiên vang lên, át cả tiếng tranh chấp của mấy cô gái.Mấy cô gái nghe thấy tiếng nói nhất thời xoay người lại, trợn mắt nhìn người vừa chen vào.Nhưng liếc mắt một cái Âu Dương Vu Phi phiêu phiêu như tiên, một thân tuyệt đỉnh tao nhã cười yếu ớt mà đi đến, mấy người nháy mắt ngây người tại chỗ, sửng sốt nhìn công tử gây loạn thế này.Nhẹ lay động quạt giấy mà tiến lên, Âu Dương Vu Phi gập lại quạt chỉ vào đóa hoa mẫu đơn màu xanh biếc kia, trên mặt cánh hoa hiện lên màu đen, cười nhìn mấy cô gái nói: “Nhị kiều, cùng một gốc cây có thể nở ra hai đóa hoa màu tím hồng hoặc phấn trắng, hoặc một đóa hoa có cả hai màu tím hồng và phấn trắng, là nhị kiều.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dứt lời, cười yếu ớt với mấy cô giá, lại không nói tiếp, chỉ có một thân phong độ, dường như làm mọi người choáng váng.“Vậy, vậy là cái gì?”
Trầm mặc nửa ngày, khổng tước vàng mới tỉnh khỏi cơn mê, đỏ mặt, thẹn thùng xấu hổ nhẹ giọng hỏi Âu Dương Vu Phi.Thanh âm kia, vừa mềm mại lại vừa nhão nhoẹt, khiến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đi phía sau Âu Dương Vu Phi đều rùng mình một cái, lui ra phía sau một bước.