Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-12-11 23:29:53
Lượt xem: 16

Bởi vì mấy thứ dính trên quần áo kia, chỉ có chúng nó mới ngửi được mùi, nhưng lại không giữ được mùi lâu.

Khẽ vẫy bình trong tay, Đỗ Nhất nhanh chóng thu lại chúng nó, đứng lên tựa vào cửa sổ, nhìn đình viện phía dưới.

Phút chốc, hai bóng dáng chạy lại từ trong bóng đêm, chính là Thu Ngân và Ngạn Hổ một thân đen xì.

“Một ở tể tướng phủ Nam Tống, một ở trong miếu hòa thượng vùng ngoại ô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xoay người nhảy vào phòng trong, Thu Ngân Ngạn Hổ nhanh chóng bẩm báo kết quả truy tung.

“Tể tướng phủ? Miếu hòa thượng?”

Lưu Nguyệt nghe thế khẽ giật giật mắt.

Khó trách Hiên Viên Triệt và Huyết Ảnh vệ làm thế nào cũng không tìm ra chỗ ở của Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu, thì ra là hai người lại ở nơi này.

Nam Tống này đãi khách cũng lạ, lại để cho thái tử ở phủ tể tướng, Nam Tống quốc chủ không sợ bị mưu phản sao?Lại còn miếu hòa thượng? Ai muốn xuất gia sao?Quay đầu, liếc nhau một cái với Hiên Viên Triệt.

“Nếu đã biết chỗ ở của bọn họ, chuyện chia rẽ dễ nói rồi.

Hiên Viên Triệt khàn giọng nhìn Lưu Nguyệt nói.

Lưu Nguyệt gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười không đàng hoàng: “Ta cũng có ý đó.

Thiếu cánh tay, gãy chân, thái tử Ngạo Vân hoặc là thái tử Tuyết Thánh Quốc Nam Tống lại mất mạng, xem bọn hắn liên hợp kiểu gì.

Nhìn Lưu Nguyệt tươi cười giống như hồ ly, Âu Dương Vu Phi lắc lắc đầu nói: “Ai làm kẻ thù của nàng, người đó đời trước không thắp hương.

Lưu Nguyệt nghe vậy cong môi cười nhẹ nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây….

Tiếng nói nhỏ, mấy cái đầu đưa lại gần.

Đêm, yên lặng như tờ.

Ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, trời cao mênh mông, vô biên vô hạn.

Trăng về phía tây, mặt trời mọc lên ở đằng đông, đảo mắt đã sang ngày thứ hai.

Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, mới mặc đồ xong, còn chưa động đậy, đã có người tìm đến cửa.

Từ lan can lầu hai của khách sạn, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hơi nghiêng nhìn nữ nhân chờ đại sảnh phía dưới khách sạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-315.html.]

Một thân áo tím, trang nhã mà cao quý, chính là cô gái vẽ tranh cùng Âu Dương Vu Phi hôm qua.

Nhìn lướt qua người đang chờ ở phía dưới, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, liếc nhau xoay người định làm đi chánh sự, ngưỡng mộ Âu Dương Vu Phi đến mức này, để Âu Dương Vu Phi đi giải quyết là được rồi.

“Khách sạn đơn sơ, phụ thân ngưỡng mộc tài hoa tuyệt thế của công tử, thành tâm mời công tử đến nhà hai ngày, cùng thảo luận, mong rằng công tử không từ chối.

Tiếng nói mềm mại mà hữu lễ, quả thật là phong độ của đại gia.

Nhưng lại tự mình xuất đầu lộ diện đi mời, không biết có mất giá hay không.

Âu Dương Vu Phi vung quạt giấy lên, thản nhiên khẽ cười nói: “Kẻ hèn tài sơ học thiển, chỉ có phụ sự yêu thích thôi, đắc tội, huống chi Bách Hoa sẽ hết, kẻ hèn này còn có việc, Tuyết Thánh.

Âu Dương Vu Phi còn chưa từ chối xong, nàng kia nhất thời gấp gáp, tiến tới một bước nói: “Công tử đừng từ chối, nếu lo lắng sinh ý trong nhà, cha ta có thể phái người đi trước xin lỗi Khâu phủ một tiếng, nghĩ bá phụ nếu biết công tử lưu lại cùng Lý phủ, cũng sẽ không trách cứ.

Mới gặp mặt một lần, xưng hô đã thân thiết như vậy, hiển nhiên mị lực của Âu Dương Vu Phi thật vô cùng.

“Lý phủ?”

Âu Dương Vu Phi nghe cô gái này mọt hơi nói toạc ra thân phận của mình, ở đây hắn cũng không làm lộ thân phận của Khâu Hàm, cha cô gái này cư nhiên biết nhanh như vậy.

Lý phủ Nam Tống, chỉ có một nhà rất nổi danh.

Cô gái áo tím thấy Âu Dương Vu Phi hỏi, không khỏi hơi đỏ mặt cúi đầu nói: “Phụ thân hơi có công danh, là tể tướng Nam Tống.

Vừa nói như vậy xong, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt trên thang lầu đã đi ra ngoài vài bước liền dừng lại, hai người nhanh chóng liếc nhau một cái, tể tướng phủ Nam Tống.

Âu Dương Vu Phi lại đụng phải tuyệt phẩm, ở bên ngoài gặp được con gái tể tướng.

Nhưng không biết con gái Lý tể tướng này, vô cùng yêu mẫu đơn, trong sơn cốc kia mặc dù lẫn phẩm cấp và khách quý đều là người tôn quý nhất, người thật sự hiểu mẫu đơn lại không có mấy.

Bởi vậy, ở bên ngoài vẽ và cây mẫu đơn trân phẩm, vô tình lại gặp phải người tài hoa như Âu Dương Vu Phi.

Vận khí ơi là vận khí.

Lông mày cong nhẹ, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người đi đến chỗ lan can mới rời đi, chống lan can cười với Âu Dương Vu Phi ở phía dưới.

Tể tướng phủ Nam Tống, quả là không uổng phí công phu.“Nếu đã vậy….”

Đuôi mắt Âu Dương Vu Phi đảo qua nụ cười của Lưu Nguyệt, khóe miệng không khỏi cũng cười.Tể tướng phủ tự mình đến cửa, cần gì phải đau khổ nghĩ cách nữa.Gió xuân khoan khoái, trăm hoa đua nở.Âu Dương Vu Phi mang hai gã sai vặt Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, đi vào tể tướng phủ Nam Tống.Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.Một bộ tài tử phong lưu, một thân tài hoa kinh thế.Vào ở tể tướng phủ nửa ngày, Âu Dương Vu Phi đã bồi dưỡng tình cảm rất tốt với Lí tể tướng, khiến hắn cảm thán nhân tài, nhân tài.

Lại còn màn nhảy múa vờn điệp hôm qua, thần hồ kỳ kỹ (tài nghệ hoặc thủ pháp hết sức cao minh), càng khiến cho Lí tể tướng tin rắng Âu Dương Vu Phi là thần đồng, khó gặp trên đời, đối đãi lại càng trang trọng.Ngay cả hai gã sai vặt của Âu Dương Vu Phi, cũng được cho phép có thể tùy ý đi lại trong tể tướng phủ.Cành liễu câu trăng giữa trời cao.Ánh sáng bạc từ trên trời rơi xuống, rọi qua đình đài lầu các, tản ra hơi thở âm lãnh mà cao quý, chiếu rọi cả một vùng đất m.ô.n.g lung huyền mĩ.Âu Dương Vu Phi bị Lí tể tướng mời đi dùng trà uống rượu, Tây Đình viện được sắp xếp cho Âu Dương Vu Phi ở, giờ chỉ còn lại Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.Trăng lên cùng sao, hai bóng người dưới ánh trăng mờ ảo, nhẹ như báo bay ra ngoài.Ban ngày Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt giả bộ lạc đường, đi loanh quanh khắp tể tướng phủ, bởi vì tể tướng đặc chuẩn không cho ai cản đường bọn họ.Cuối cùng Đông Đình kia lại bị người ta chặn lại, không thể đi vào, nói là bên trong là chỗ ở của gia quyến, nhưng phong cách và trận thế bảo vệ kia, nhìn sao cũng không thấy giống chỗ ở của gia quyến Lí phủ.Quang minh chính đại thăm dò thực hư, buổi chiều, hai người liền động thủ.Thân như chớp, bay vút qua đình đài lầu các, tể tướng phủ mặc dù đề phòng sâm nghiêm, nhưng đề phòng mạnh nhất là ở chung quanh phủ, mà không phải ở bên trong, không dưng để cho Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cực kì tiện lợi tiến vào vòng phòng thủ lỏng lẻo.Bay nhanh qua, lên xuống vài cái, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đã đến gần Đông Đình.Ẩn thân ở trên xà nhà hình bát giác, qua ngọn đèn leo lắt nhìn vào bên trong, một bóng dáng ánh lên cửa sổ, dưới ngọn đèn dầu khiến cho Lưu Nguyệt nhìn rất rõ ràng, Hách Liên Vân Triệu.Nhanh chóng nháy mắt ra dấu cùng Hiên Viên Triệt phía sau, Vân Triệu ở trong tể tướng phủ, trong miếu hòa thượng kia nhất định chính là Độc Cô Dạ.Hai người nhìn nhau, còn chưa làm được gì, ánh lửa trong đình viện tắt ngấm, Vân Triệu lui trái lui phải, hình như là đi ngủ.Ngửa đầu nhìn trăng, mới qua ngọn cây, sớm như vậy? “Chờ một chút.”

Hiên Viên Triệt làm khẩu hình miệng không tiếng động với Lưu Nguyệt.Lại ngủ sớm như vậy, đối với người tập võ mà nói là quá sớm, đề phòng một chút.Lưu Nguyệt trả lại cho Hiên Viên Triệt một ánh mắt, nàng có để ý.Hai người bò lổm ngổm trên xà nhà bát giác, lẳng lặng nín thở.Ánh trăng trong trẻo, mịt mờ.Đang nín thở, Đông Đình đã tắt đèn kia, đột nhiên trong đêm tối có bóng người nhoáng lên một cái, vô cùng chuẩn xác tránh né tuần tra, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi về phía chính viện của tể tướng phủ.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt trốn trên xà nhà bát giác, nhìn tất cả rất rõ ràng, hai người cùng liếc nhau, đều nhíu mày.Đây là ý gì?Nhìn bóng dáng kia có vẻ giống Vân Triệu, nhưng cũng không giống lắm, từ Đông Đình này chạy thẳng ra chính viện, có cái gì mà ban ngày Vân Triệu không thể quang minh chính đại mà đi vào, lại phải dùng đến thủ đoạn này?Con ngươi nhanh chóng chuyển động, Hiên Viên Triệt đột nhiên kéo tay Lưu Nguyệt, túm lấy Lưu Nguyệt xoay người đuổi theo bóng đen kia.Hắn muốn xem Hách Liên Vân Triệu muốn làm gì?Qua mặt hồ trong xanh, lướt qua núi giả, không bao lâu, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đã đuổi theo bóng đen kia đi vào sau chính viện tể tướng phủ, nơi này nhìn giống như từ đường, lại có vẻ không giống, nhưng vô cùng tinh mỹ túc mục.Ánh trăng mờ mịt, trong đêm tối d.a.o động, vây lấy bóng dáng ma mị.Né qua người tuần tra, ẩn vào trong Vu lâu.Hiên Viên Triệt rón rén lật ngói lưu ly của mái nhà lên, cùng Lưu Nguyệt nhìn một mắt vào trong khe hở, nhìn vào bên trong.

Loading...