Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 351
Cập nhật lúc: 2024-12-13 05:36:41
Lượt xem: 11
Gió cũng ngừng thổi, cung điện thuần một màu trắng lại trở lại là một cung điện thuần một màu trắng như trước, không có bất cứ điều gì khác lạ.
Chu Tước ở phía Nam, Chu Tước vốn mệnh danh cho lửa.
Gió thổi thêm lửa, vì thế thật ra gió ẩn giấu ở bên trong.
Đại trận nhị thập bát tú, khởi động bằng gió, tấn công bằng gió.
Cơ quan được giấu ở nơi này không phải là ngọn lửa ngập trời, mà là Bát quái trận đặc biệt kỳ diệu.
Đụng một cái là khởi động cả thế trận.
Thứ Độc Cô Dạ y am hiểu nhất chính là bày trận, tiến vào trận này còn phải cẩn thận đi đứng nhẹ nhàng, đừng nói đến Lục Tôn lỗ mãng xông tới như thế.
Chẳng nhẽ bất tử thì có thể phụ lòng người công tượng giỏi giang kia đã sắp đặt hay sao? (theo sắp đặt là đã vào trận thì phải bị lạc c.h.ế.t ở trong trận->chết là không phụ lòng người sắp xếp=]])
Gió nhẹ cuốn bay, màn sa trắng phiêu đãng trong không gian.
Độc Cô Dạ thong thả bước ra ngoài điện.
Lăng mộ của Hoàng gia Tuyết Thánh quốc, là nơi tuyệt đối không thể coi thường.
Ánh sáng u ám le lói loé ra từ giữa lăng mộ, Hoàng lăng tinh mỹ càng gợi lên cảm giác tăm tối.
********
“Đông Thanh Long.” Thả xuôi bàn tay vừa bấm đốt ngón tay, Hiên Viên Triệt ngước nhìn cung điện huy hoàng rộng lớn tinh xảo như ánh trăng trước mặt.
Nếu như tính toán của hắn không sai, nơi này hẳn là phía đông của Lăng mộ.
Bốn cây cột nguy nga bằng bạch ngọc đứng sừng sững, Thanh Long lượn vòng xung quang, vô cùng sống động, tưởng như sắp lượn bay lên khỏi những cây cột nọ.
Chầm chậm đặt chân tiến vào cung điện, Hiên Viên Triệt cẩn thận bước đi.
Thanh Long thuộc thuỷ, nơi này tất nhiên sẽ ẩn giấu nước ở đâu đó, cẩn thận là hơn hết, để đến lúc còn chưa g.i.ế.c được sáu Tôn Minh Đảo thì đã chôn thân mình ở đây, vậy thì thật hết nói.
Hàng nối hàng, Hiên Viên Triệt thong thả tiêu sái đi trong cung điện.
Cung điện này nhìn từ bên ngoài rất hùng vĩ, bên trong lại giống như đầu đường xó chợ đường lối đi lại chật hẹp, xem ra có một sự quỷ quái khác thường.
Hiên Viên Triệt chậm rãi cất bước, vừa đi vừa nhíu mày.
Sao vẫn chưa có ai đuổi theo?
Chẳng lẽ hắn chạy quá nhanh đến nỗi sáu Tôn Minh Đảo không thể đuổi kịp?
Hay là bọn chúng đã chạy vào sáu lối đi khác, chỉ có mình hắn rơi vào đây?
Hiên Viên Triệt nhớ rõ, lúc hắn nhảy vào thông đạo này vẫn kịp liếc mắt nhìn được số thông đạo Vân Triệu mở ra, là tám cái.
Hơi nhíu nhẹ mi, Hiên Viên Triệt phất phất tay.
Thôi, cứ đi tụ hợp lại với Vân Triệu rồi hẵng nói.
Chính lúc đang nghĩ như thế, bên tai đột nhiên xoẹt qua tiếng gió, có người từ đằng trước bay đến, tốc độ nhanh tới mức Hiên Viên Triệt nghi ngờ rằng người nọ có phải đang chạy trối c.h.ế.t hay không.
Đằng trước? Lục Tôn Minh Đảo hẳn sẽ không xuất hiện ở đằng trước đâu, chẳng lẽ là Vân Triệu?
Hiên Viên Triệt lập tức nhấc chân nhanh thêm, vài bước đã rẽ qua chỗ ngoặt phía trước.
Tầm mắt đụng nhau, hai mặt nhìn nhau, hai người suýt nữa đ.â.m sầm vào nhau.
Bạch Tôn! Hiên Viên Triệt chớp mắt nhíu chặt hai mày, không kịp nghĩ xem Kim Tôn đến đây bằng cách nào, liền lập tức trở tay c.h.é.m mạnh một kiếm vào Bạch Tôn.
Cùng lúc ấy, phản ứng của Bạch Tôn cũng không chậm, trường đao vung lên, đỡ lại kiếm của Hiên Viên Triệt.
Kẻ thù gặp mặt, hận nhau đỏ mắt, có nói gì thì quá lắm cũng chỉ như thế này.
Bạch Tôn nhìn thấy rõ người phía trước là Hiên Viên Triệt, đại đao trong tay xoay nhanh như gió gào, như mưa bão, điên cuồng lia qua Hiên Viên Triệt.
Như thể trong vài chiêu như thế đã có thể tiêu diệt Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, trong đầu chỉ thầm hừ lạnh một cái: Chỉ dựa vào gã……
Lập tức nhuyễn kiếm quay nhanh như chớp sáng, quấn chặt quanh đại đao của Bạch Tôn.
Trong một lúc chỉ nghe được những tiếng keng keng choang choang vang lên mãnh liệt.
Không nhìn được ta ra sao ngươi thế nào, không nhìn được đường kiếm đi hướng đao chém, chỉ thấy một mảnh đao quang kiếm ảnh lao vút lên, hai bóng người một trắng một đen quần nhau trong không trung.
Lơ lửng bên trên đỉnh những cây cột gỗ chạm trổ tinh xảo là những chiếc cốc điêu khắc đựng đầy dầu.
Lưu ảnh của đao kiếm không thấy được dồn dập xô vào nhau rồi vỡ vụn như bụi phấn, tán loạn khắp mọi phía.
Làm cho người ta hoa hết cả mắt.
Kiếm khí tung hoành ngang dọc kết hợp với từng trận gió lạnh lẽo trong lối đi chật hẹp dường như thổi ra tiếng sói tru âm trầm, truyền đi xa tít.
Thông đạo khiến cho tiếng va chạm vang lên rồi phản lại, dư âm tăng lên gấp nhiều lần, nặng nề và xa xăm, phảng phất như tiếng rồng gầm rống.
Một kiếm quét ngang gạt đi đòn tấn công điên cuồng của Bạch Tôn, Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng gì vậy? Đó không phải là tiếng gió tạo nên từ thế kiếm của bọn họ.
Thanh kiếm trong tay nhanh chóng di chuyển, dựng thẳng hai tai, Hiên Viên Triệt lắng tai nghe.
“Ùng ùng ùng………” Có chút ngột ngạt, lại có gì như đang đè nặng, giống tiếng nước mà lại không giống tiếng nước, nhưng cũng không phải là thanh âm của gió, đó là tiếng gì?
Hiên Viên Triệt còn đang nhăn mày thì Bạch Tôn ở đối diện vẫn cứ như phát cuồng mà liên tiếp c.h.é.m đao tới, càng lúc càng thêm điên hơn.
Quả thực như thể không liều mạng với Hiên Viên Triệt thì không được vậy.
Tuy rằng Hiên Viên Triệt cũng cho rằng hai người họ cứ thấy mặt nhau là liều mạng xông vào c.h.é.m nhau là cực kỳ bình thường, nhưng cái kiểu không biết thứ gì bên trong kia như thế này, thì hẳn là phải đánh đổ Bạch Tôn trước đã, Bạch Tôn này như thể muốn bỏ mạng lại đây, khiến cho Hiên Viên Triệt không thể không nhăn mặt.
“Choang!” Chuyển mình một cái, một đao của Bạch Tôn c.h.é.m lệch xuống mặt đất.
Mặt của hòn đá nọ lập tức hõm xuống một lỗ hổng to bằng bàn tay đứa nhỏ, vết nứt ngoằn ngoèo bốn phía.
Cú đánh mãnh liệt như thế, tấn công mãnh liệt như thế, không tiếc tiêu hao tất cả nội lực.
Nếu không phải chắc chắn có thể hạ gục đối thủ trong vòng vài chiêu thì chính là bị điên rồi.
Hiên Viên Triệt nhíu mày, Bạch Tôn đang làm gì vậy?
“Ùng ùng ùng……….” Thanh âm nặng nề kia càng lúc càng gần, nghe vào trong tai càng cảm thấy gần hơn.
Không phải là tiếng vọng của gió thổi, mà là có một thứ gì đó thật sự hiện hữu đang đến rất gần.
Trong chớp mắt, Hiên Viên Triệt cảm thấy rùng mình.
Trở tay, chiêu kiếm nhanh hơn, thế tấn công càng trở nên lạnh thấu xương, thính giác tập trung ở mức độ cao nhất/
Thế đến rất nhanh, kèm theo tiếng lốp bốp lanh lảnh ngưng kết cùng tiếng lùng đùng khá nhỏ, có thể coi như không đáng kể tới.
Một luồng khí giá rét từ xa xa truyền đến thông đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-351.html.]
Đó là loại không khí của sự băng giá tuyệt đối, khói trắng nhè nhẹ toả ra, mang theo màn sương mờ mịt mùng, cuồn cuộn ùn ùn tràn đến.
Thanh đao trong tay Bạch Tôn càng điên cuồng c.h.é.m xuống, tơ m.á.u đỏ ửng phủ ngập hai con mắt.
Quay người đỡ đao, khoé mắt Hiên Viên Triệt liền bắt được làn khói trắng lan ra từ cửa lối đi đằng xa xa.
Nghi hoặc lập tức biến mất trong nháy mắt ngắn ngủi, sắc mặt Hiên Viên Triệt đại biến!
Chết tiệt! Đó không phải là nước! Cơ quan được ẩn giấu tại phía đông của Thanh Long này không phải là nước, mà là……
Ý nghĩ trong đầu còn chưa kết thúc, sương trắng nhẹ nhàng bao trùm cả cửa thông đạo và tiếng động tựa như rồng ngâm hổ gầm kia dần dần lộ ra bộ mặt thật.
Nước đá trong suốt, tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi, trải rộng mênh mông, bao trùm tất thảy, tràn đến.
Nơi nó đi qua, bức tường tinh mỹ, phù điêu sống động, tất cả đều lập tức bị đóng băng, bị bao phủ trong màu sắc trong trẻo kia.
Nước đá lướt qua, đóng băng mọi thứ.
“Vô liêm sỉ.” Hiên Viên Triệt quét mắt nhìn, như quá tức giận mà mắng ra thành lời.
Lúc này hắn đã biết Bạch Tôn đối diện mình vì sao phải phát rồ mà tấn công hắn như thế.
Tất nhiên là bởi vì kẻ vô liêm sỉ này không biết làm sao mà lại khởi động cơ quan của Thanh Long điện, khởi động nước đá cuồn cuộn, thế rồi khi đang chạy trối c.h.ế.t thì lại đụng phải hắn.
Vừa muốn chạy trốn lại vừa muốn g.i.ế.c hắn, cho nên mới điên cuồng như vậy.
Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt.
Cắn chặt răng, đỉnh đầu Hiên Viên Triệt trong chớp mắt dường như bốc khói.
Không thèm nghĩ gì thêm, Hiên Viên Triệt c.h.é.m ra một kiếm gạt đi đòn tấn công của Bạch Tôn rồi quay đầu chạy.
Hắn chẳng sợ Bạch Tôn, nhưng đối với băng đá có sức mạnh đông cứng tất cả đang kéo đến ào ạt kia hắn tự biết mình không có năng lực ứng phó.
Bạch Tôn thấy Hiên Viên Triệt quay người bỏ chạy, cũng mặc kệ mà chạy theo Hiên Viên Triệt.
Đồng thời vẻ mặt vẫn cứ dữ tợn như cũ, cố sức làm vướng víu Hiên Viên Triệt.
Mục đích bọn họ ra khỏi Đảo chính là g.i.ế.c Hiên Viên Triệt, khó có lúc nào có thể gặp hắn cô độc một mình như lúc này, vì vậy không cần quan tâm tình thế bây giờ thế nào cũng phải g.i.ế.c chết.
Hẻm nhỏ chật chội, quanh co khúc khuỷu cực kỳ khó đi.
Dù rằng Hiên Viên Triệt chạy trước một bước, nhưng Bạch Tôn đuổi theo ở đằng sau chẳng hiểu sao lại bùng lên một thân công lực khó hiểu, thôi thì càng dễ đào thoát vậy.
Hai hàm răng không khỏi cắn chặt vào nhau, Hiên Viên Triệt vừa đánh vừa chạy.
Hai người vừa chạy vừa đánh, rối loạn tùng phèo ở trong thông đạo nhỏ hẹp.
Mà trong lúc Hiên Viên Triệt và Bạch Tôn đánh qua đánh lại, cơn lũ băng tuyết đang gào thét tràn đến từ phía sau càng lúc càng lan tới nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.
Hơi lạnh nhè nhẹ bốc lên, mỗi nơi nó đi qua lập tức bao phủ lên một tầng sương trắng, nhiệt độ không khí gần như giảm xuống độ không tuyệt đối. (0K – độ Kenvin)
Hơi mù trôi qua tiếp theo là băng đá ầm ầm tràn đến.
Ngập đầy cả đường đi chật chội, hoá băng tất cả mọi thứ hiện hữu.
Trong suốt óng ánh, lấp lánh sắc xanh.
“Keng!” Đao kiếm đụng nhau toé ra tia lửa.
Nhưng màn sương mù đã bay tới gần.
Hơi lạnh thấm vào tận xương, hoàn toàn nuốt tiêu tia lửa vừa nãy.
Trên tóc của Hiên Viên Triệt đã ngưng kết một tầng tuyết, lông mi bị đông lạnh, phản chiếu long lanh dưới ánh sáng của dạ minh châu.
Đao kiếm chạm nhau, mặt trên của binh khí lạnh lẽo trong phút chốc đã bị bao phủ một tầng băng mỏng, khiến cho những vũ khí này vốn lãnh giá lại càng thêm lãnh giá.
“Ùng ùng ùng………” Bêntai, tiếng thét của dòng lũ băng tới càng lúc càng mau.
Kiểu thét gào mang theo đe doạ khiến lòng người chấn động mãnh liệt.
Một cái quét mắt chớp nhoáng qua vị trí mình đang đứng, sâu trong đáy mắt Hiên Viên Triệt bỗng loé lên sự nhạy bén.
Khoé mắt lia đến lũ đá cách hai người họ còn hơn mười trượng đang ùn ùn kéo đến ở đằng sau lưng Bạch Tôn, trên khuôn mặt Hiên Viên Triệt bao phủ một tầng băng mỏng, trông lãnh khốc vô tình đến kinh ngạc.
“Keng!” Lại một đao c.h.é.m về phía Hiên Viên Triệt, ngăn cản bước đi của hắn.
Đao c.h.é.m xuống, Hiên Viên Triệt đột nhiên lảo đảo một bước, như thể bị khí thế của một đao nọ lay đổ vậy.
Vẻ mặt điên cuồng tràn ngập khuôn mặt của Bạch Tôn, hai mắt gã thoáng chốc sáng ngời.
Hiên Viên Triệt đã lộ ra hiện tượng thất bại, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng nào có thể qua được con mắt của gã?
Vậy thì gã nhất định có thể hạ gục hắn chỉ trong vòng hai ba chiêu mà thôi!
Bạch Tôn đã nhận định chắc chắn như thế, nên gã càng trở nên điên cuồng hơn: Giết c.h.ế.t Hiên Viên Triệt rồi bỏ chạy cũng không muộn.
Binh khí đụng nhau, tiếng binh binh choang choang nổi dậy đến nhức óc.
Hiên Viên Triệt liên tục lùi về đằng sau, thân thể đã nhuốm phải hơi lạnh kia bắt đầu cứng đờ lại, như kiểu không hoạt động trong một thời gian rất dài, cả người chật vật.
Bạch Tôn từng bước ép sát, mũi đao bổ xuống dường như lia qua chóp mũi Hiên Viên Triệt.
Đằngsau, luồng nước đá lạnh lẽo đến tận xương tuỷ đang gầm gào tràn tới.
Mười trượng, chín trượng, sáu trượng……. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn.
Hiên Viên Triệt cũng càng lúc càng trở nên yếu sức, như thể mạng sống của hắn sẽ bị tước đi ngay dưới một đao kế tiếp, nên Bạch Tôn càng trở nên liều mạng.
Hai trượng, nước đá sắp đổ ập lên người cả hai.
Hiên Viên Triệt yếu nhược thốt nhiên thay đổi, khí thế trên người tăng vọt, từ mặt đất, trường kiếm trong tay bỗng chốc vung lên c.h.é.m lên tường đá trên đỉnh đầu, thân hình cũng theo sát đường kiếm mà phóng lên trên.
“Choang!” Chỉ nghe thấy một tiếng vang dội to lớn, tảng đá nọ bị một kiếm của Hiên Viên Triệt phá vỡ, mở ra một cửa động lớn, lộ ra phía trên tối đen thăm thẳm.
Hiên Viên Triệt xoay người một cái, nhanh như chớp bám vào cửa động, phi người lên trên.
Đồng thời trở tay c.h.é.m kiếm xuống chỗ cửa động.
Ở phía dưới, Bạch Tôn sau khi đứng hình vì sự thay đổi khí thế đột ngột của Hiên Viên Triệt thì vội vàng hồi hồn lại, đuổi sát tới đây, sắc mặt gã xanh mét, quơ đại đao nhảy theo hướng Hiên Viên Triệt vừa nhảy lên.
Nhưng mà, dưới đòn tấn công kia thì lên thế nào được!
Thân người đang nhảy lên bị một kiếm này của Hiên Viên Triệt ép phải lùi lại, Bạch Tôn bị ngưng trụ ở giữa không trung.
Lũ băng gầm rú tràn tới, chớp nhoáng đổ đến, bao trùm mọi thứ, thôn tính tất cả.
Mỗi nơi nó đi qua, chỉ còn là một mảnh tuyết giá.
Đứng ở phía trên của tường đá, Hiên Viên Triệt nghe thấy thanh âm ùng ùng ào ào như tiếng gào rít kia, xoẹt một tiếng, trong tay bừng lên một ngọn lửa nhỏ.
Xung quanh là bông tuyết u lam lấp lánh.
Bên dưới hoàn toàn bị đóng băng, cướp đoạt mọi dấu vết tồn tại của sinh mệnh.