Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 357

Cập nhật lúc: 2024-12-13 05:36:50
Lượt xem: 16

Âu Dương Vu Phi gật đầu.

Y xuống tay có khống chế lực đạo vừa đủ, không thể mê man lâu đến thế.

“Bây giờ làm sao?” Vân Triệu tựa vào đầu giường ngó Lưu Nguyệt.

Một ngày một đêm ngắn ngủi mà có cảm giác nhữ đã già đi nhiều lắm, dưới cằm mọc đầy râu, trong mắt cũng toàn tơ máu.

Suy nghĩ một ngày một đêm, hắn vẫn không nghĩ ra lúc Lưu Nguyệt tỉnh lại họ nên nói như thế nào, xử lí ra sao, nên khuyên nàng như thế nào.

Tính tình của Lưu Nguyệt và tình cảm của nàng ra sao, bọn họ đều biết rõ.

Nhưng cũng bởi chính vì biết rõ nên ngược lại càng không biết làm thế nào.

Đó là tình cảm mà bất luận kẻ nào cũng không chen vào được, không thay đổi được.

Không ai tiếp lời, Âu Dương Vu Phi và Độc Cô Dạ cũng chưa biết phải làm sao.

Liếc nhìn nhau, tiếp tục trầm mặc.

“Ừm.” Một tiếng động nho nhỏ vang lên phá vỡ sự im lặng, Lưu Nguyệt đã tỉnh.

Âu Dương Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu lập tức đồng loạt nhìn về phía nàng, ngay cả Đỗ Nhất như khối băng ở bên ngoài cũng nhảy dựng lên một chút.

Ba người đứng thành một hàng, có chút giống như sắp sửa đối mặt với kẻ địch vô cùng nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đang dần dần thanh tỉnh.

Bọn họ không biết bọn họ sẽ gặp phải loại điên cuồng như thế nào đây nữa.

Lưu Nguyệt từ từ mở mắt, nàng bình tĩnh nhìn nóc nhà, không khóc lóc, không làm loạn, khuôn mặt không chút thay đổi, giống như đã tỉnh táo lại giống như vẫn còn mờ mịt.

“Huynh đệ.” Vân Triệu nhìn thấy thế, không khỏi khẽ gọi nàng một tiếng.

Nàng không quay đầu, cũng không động đậy, chỉ nhìn chăm chăm nóc nhà như trước.

Nhưng bàn tay đặt bên người đã nắm chặt lại, m.á.u đỏ dần dần chảy xuôi theo kẽ tay thấm xuống giường.

“Lưu Nguyệt, nàng đừng như vậy.” Âu Dương Vu Phi nhíu mày, y muốn nói rất nhiều thứ nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được vài chữ như thế.

Trong phòng im lặng đầy áp lực.

Xoay người một cái bước xuống giường, Lưu Nguyệt quét mắt qua tình huống trước mặt, trong mắt ẩn chứa gió lốc sẽ chuẩn bị bùng nổ chỉ trong chớp mắt: “Triệt đâu?”

Một loại áp lực như bão tố ập đến, khiến lòng người run rẩy.

Không có bóng dáng của Hiên Viên Triệt, Triệt của nàng không có ở nơi này.

Thấy Lưu Nguyệt vừa mở mắt mở miệng là muốn Hiên Viên Triệt, trong mắt ba người đều dâng lên một luồng chua xót bất đắc dĩ.

“Hắn được Thu Ngân và Ngạn Hổ mang đi rồi.” Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt chậm chạp nói: “Hắn là Vương của Thiên Thần, hắn phải trở về Thiên Thần, e rằng……”

Y không nói hết nhưng ý tứ trong ấy đã quá rõ ràng.

Hiên Viên Triệt là Thiên Thần Vương, cho dù hắn ở bên ngoài có bị làm sao đi chăng nữa thì cũng nhất định phải trở về Thiên Thần, nhất định phải trở về.

Một vị Vương chỉ có thể c.h.ế.t trên quốc thổ của mình, chỉ có thể được an táng trong Hoàng lăng của nước mình.

Con mắt của Lưu Nguyệt vốn vẫn không sạch hết tơ máu, lúc này càng thêm đỏ ửng, vẻ mặt bắt đầu trở nên hung ác.

Vân Triệu thấy được không khỏi thốt ra một tiếng nhẹ than, lại không thể không nói: “Bây giờ thời tiết rất nóng, hắn không thể ở lại đây.

Cho nên chúng ta để cho đám người Thu Ngân mang hắn về trước, chờ ngươi tỉnh lại chúng ta….. chúng ta có thể nhanh chóng đuổi theo.”

Bọn họ hiểu được việc này nên mới để bọn Thu Ngân đi trước.

Nghe Vân Triệu nói vậy, Lưu Nguyệt cắn chặt răng.

Thanh âm răng nanh nghiến vào nhau giữa sự yên lặng này lọt thẳng vào tai ba người.

Một cảm xúc không giống bi thương, mà lại vượt trên cả bi thương, lan tràn trong không gian tĩnh lặng.

Khiến cho người ta đau lòng không thở nổi.

Vân Triệu nhìn mà không nỡ nhìn tiếp, quay đầu buông lời: “Đây là Thu Ngân đưa cho ngươi, nói rằng đây là con đường bọn họ quay về đế đô; nếu ngươi muốn đi, chúng ta….. bây giờ sẽ đuổi theo cùng với ngươi.”

Hắn tiến lên một bước, kéo tay Lưu Nguyệt đưa cho nàng bản đồ Thu Ngân lưu lại.

Thế nhưng Lưu Nguyệt không hề định nhận lấy nó, Vân Triệu đành cắn răng quay người đi.

Lưu Nguyệt không khóc cũng không làm loạn như thế, chỉ có đôi mắt vẫn đỏ rực, ngược lại so với điên cuồng khóc lóc náo loạn còn khó chịu hơn.

Nắm chặt trong tay đồ vật mà Vân Triệu đưa cho, Lưu Nguyệt chậm rãi quay đầu trông ra ngoài khung cửa.

Trời xanh như thế, mây trắng trôi nhanh như đuổi bắt trong không trung.

Tiếng gió khẽ khàng lướt qua.

Thế nhưng sao tim nàng lại lạnh lẽo như vậy? Lạnh lẽo đến mức không cách nào hô hấp.

Âu Dương Vu Phi nhìn thấy thân thể Lưu Nguyệt đang run lên nhưng lại không khóc lấy một tiếng, không khỏi bước đến nắm lấy bờ vai Lưu Nguyệt, bảo: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng ép buộc bản thân mình.”

Bi thương quá lớn sẽ khiến trái tim c.h.ế.t lặng, đau đớn cực độ sẽ làm con người quên mất thế nào là nước mắt.

Nếu bây giờ có thể khóc ra được thì đã có thể coi như là điều tốt nhất rồi.

Ánh nhìn ngoài khung cửa không thu hồi, ngược lại khóe miệng lại đeo lên một nụ cười lạnh như băng, cười mà không giống cười một chút nào.

“Lưu Nguyệt, nàng đừng như vậy.” Độc Cô Dạ nhìn thấy vẻ mặt như thế của Lưu Nguyệt, mím chặt môi.

Quá khó chịu, vẻ mặt kia in vào trong mắt y khiến cho y đau lòng đến độ muốn thay nàng chịu đựng sự đau đớn xuyên tim ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đừng như vậy, đừng như vậy?

Nét cười lãnh khốc ẩn trong khóe mắt Lưu Nguyệt: “Minh Đảo, được, được lắm, phụt……”

Lời nói băng giá trôi nổi trong phòng, Lưu Nguyệt đột nhiên mở miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi, màu đỏ nhiễm đầy mặt đất.

“Huynh đệ…..!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-357.html.]

“Lưu Nguyệt…..!”

“Lưu Nguyệt….!”

Cả ba người Âu Dương Vu Phi đều đồng loạt kêu lên; Nàng phải đau đớn tới mức độ nào mới có thể bi phẫn đến hộc máu?

Lưu Nguyệt lạnh lùng đẩy Âu Dương Vu Phi ra, sắc đỏ trong con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, nhưng không rơi xuống một giọt lệ nào.

Nhìn mấy người kia đang mang vẻ mặt đau lòng không thôi.

“Ta chỉ khóc trước mặt Triệt.” Lời nói băng giá vô cảm, đáp trả lại lời nói của Âu Dương Vu Phi.

Nàng hít sâu một hơi, đè nén áp lực trong đôi mắt đỏ, đè nén tâm tình sắp sửa sụp đổ mà phát điên kia vào trong, Lưu Nguyệt đưa tay lau đi vết m.á.u bên khóe miệng, rồi tự dưng lạnh lùng buông lời: “Đỗ Nhất.”

“Vâng.” Đỗ Nhất lập tức bước đến, khom người đứng bên cạnh Lưu Nguyệt.

“Như trước kia, giờ ta muốn biết hắn được an táng ở nơi nào?” Câu hỏi giá băng, không mang một tia cảm xúc, bình tĩnh đến độ không còn giống người.

Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Độc Cô Dạ nghe thấy liền đồng loạt cau mày nhìn Lưu Nguyệt, nàng không khóc không làm loạn, cũng không phát điên, lại trong chớp mắt như đã hạ một quyết định gì đó, lãnh tĩnh kinh người như vậy, trong lòng bọn họ lại càng phát ra cảm giác không tốt.

“Chủ nhân…..” Đỗ Nhất chần chừ trong chốc lát, lúc này Lưu Nguyệt bỗng ném ra một câu……

“Không được phép đóng nắp quan tài, phải đợi ta vào cùng hắn; Kẻ nào dám có ý kiến về chuyện này, g.i.ế.c ngay tại chỗ!” Mệnh lệnh tràn ngập khí phách, băng lạnh và quyết tuyệt.

“Lưu Nguyệt…….”

“Huynh đệ………”

Âu Dương Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu vừa nghe thấy lời này của Lưu Nguyệt liền lập tức kinh hãi.

Đây là ý gì?

Không đóng quan tài, phải chờ nàng, có nghĩa là họ sẽ hợp táng; Lưu Nguyệt muốn làm gì đây?

“Nghe thấy chưa?!” Lưu Nguyệt lạnh lùng quát lớn, thiết huyết vô tình.

Lưu Nguyệt ở trước mắt bọn họ bây giờ là một Lưu Nguyệt họ chưa từng gặp qua, từ trong xương cốt nàng trào ra sự tuyệt tình, và cả, tuyệt ái (tự xóa bỏ hết thảy cảm xúc cùng tình yêu).

“Vâng.” Đỗ Nhất nhìn chủ nhân của y một cái thật sâu, sau đó đáp lại.

Lúc này có nói gì đi chăng nữa, cũng là dư thừa.

“Lưu Nguyệt, ngươi không thể……”

“Đi tìm cái c.h.ế.t chứ gì?” Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng đánh gãy lời nói của Vân Triệu: “Tại sao ta phải đi tìm cái chết? Ta còn chưa báo thù cho Triệt mà đã c.h.ế.t thì chẳng phải quá lợi cho Minh Đảo hay sao. Minh Đảo, một kẻ ta cũng sẽ không buông tha, chúng nghĩ rằng chúng g.i.ế.c c.h.ế.t người của ta xong rồi có thể an tâm vậy ư, thiên hạ làm gì có chuyện hời như thế!”

Vung tay cho Đỗ Nhất lui ra, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi với con mắt băng giá: “Từ giờ trở đi, ngươi đứng về bên cạnh ta, hay là đứng về phía bên kia? Nếu đứng về phía ta, thì sẽ quyết tử với Minh Đảo, ngươi không c.h.ế.t nghĩa là ta chết, còn nếu ngươi lựa chọn đứng về phía Minh Đảo, thì hôm nay ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Cầm chủy thủ dính m.á.u lạnh lẽo chỉ thẳng vào Âu Dương Vu Phi, không chuyện gì có thể làm thay đổi vẻ mặt quyết tuyệt của Lưu Nguyệt.

Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt.

Y biết, hiện tại Lưu Nguyệt đã chính thức nổi giận rồi.

Quyết tâm muốn cùng Minh Đảo ngọc thạch câu phần đã được thể hiện ra rõ ràng.

Không còn vị trí trung lập, không phải bạn bè thì chính là kẻ địch.

Âu Dương Vu Phi khẽ thở dài một tiếng, vươn tay nắm lấy chủy thủ của Lưu Nguyệt: “Đi làm điều nàng muốn đi, ta sẽ không trở thành kẻ địch của nàng.”

Minh Đảo, cái hành vi cao cao tại thượng luôn tỏ vẻ có quyền tùy ý xử lí người khác của các ngươi đã tạo nên quá nhiều thương tổn rồi, y không muốn nhìn thấy nó tiếp tục xảy ra nữa.

“Thế thì tốt.” Trực tiếp thả chủy thủ trong tay ra, Lưu Nguyệt quay người nhìn hai người Vân Triệu và Độc Cô Dạ.

“Không phải bạn bè thì chính là kẻ địch, ta nhất định phải báo thù này, Triệt muốn thiên hạ này, ta cũng nhất định đoạt nó về cho hắn, các ngươi vẫn còn thời gian để suy nghĩ.”

Nhìn Độc Cô Dạ và Vân Triệu, Lưu Nguyệt nói rất chậm rãi.

Nàng coi Độc Cô Dạ và Vân Triệu là bạn.

Tuy nhiên, thiên hạ này là thứ Triệt muốn, cũng là thứ cần phải có để đối phó với Minh Đảo.

Vậy nên nàng nhất định sẽ nắm nó trong tay, vậy nên nàng cho hai người họ thời gian suy nghĩ, tiếp tục làm bạn, hay là một ngày kia gặp mặt nơi chiến trường.

Bọn họ phải tự có cân nhắc.

“Huynh đệ, ngươi thiên vị hắn đến thế sao, hắn đã….”

“Câm miệng!” Lưu Nguyệt quát lớn một tiếng rồi híp mắt trừng Vân Triệu: “Ta không thiên vị hắn thì thiên vị ai?!”

Trên thế giới này, trong lòng nàng không một ai có thể chiếm vị trí quan trọng bằng Triệt.

Tình thân, tình yêu, tình bạn.

Chỉ cần không phụ Hiên Viên Triệt, nàng có phụ lại cả thế giới cũng chẳng sao.

Ngẩng đầu nâng mắt trông về hướng Thiên Thần quốc, bàn tay Lưu Nguyệt nắm chặt thành nắm.

Dưới lực ép của tay nàng, tấm bản đồ Thu Ngân gửi lại cho nàng trở nên tan nát theo gió cuốn đi hòa vào bụi đất.

Không, bây giờ nàng sẽ không tới Thiên Thần, nàng sợ rằng nàng nhìn thấy hắn rồi sẽ không thể ra đi được nữa.

Lưu Nguyệt sợ rằng chính mình sẽ sụp đổ mất.

Triệt, chàng phải chờ, chờ ta báo được thù cho chàng ta chắc chắn sẽ đến tìm chàng.

Đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên nhau, vậy thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Bất cứ kẻ nào cũng không thể tách rời hai ta.

Tay áo vung lên, Lưu Nguyệt không liếc qua Độc Cô Dạ và Vân Triệu, chỉ lạnh lùng ném cho Âu Dương Vu Phi một câu: “Đi, quay về Bắc Mục.” Dứt lời, xoay người đi ra khỏi nhà tranh.

Vụn bụi bay bay, dưới mặt đất vùi lấp đường đi đến với người nàng yêu.

Lưu Nguyệt không nhìn đến thứ Thu Ngân để lại, không thấy tin tức quan trọng kia.

Gió thổi tới, lạnh như băng.

Loading...