Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 368

Cập nhật lúc: 2024-12-13 05:44:43
Lượt xem: 9

Dù thế nào, đấy cũng là thế lực phòng ngự mà Hung Nô bồi đắp mấy chục năm nay.

Bởi vậy, Bắc Mục đành từng bước từng bước tiến lên phía trước.

Cho dù cắn nuốt thế lực của dân tộc Hung Nô từng chút một, nhưng chuyện này cũng vô cùng gian nan.

Hơn nữa, trận chiến này là do Bắc Mục khởi xướng, lấy thâu tóm dân tộc Hung Nô làm mục tiêu.

Cho nên lần này hoàn toàn khác biệt với những trận chiến trước kia.

Chiến tranh khắp thành trì, binh mã trải khắp thảo nguyên, chủ soái hai bên đối đầu..

Bởi vậy, bản lĩnh của Lưu Nguyệt không thể đem ra sử dụng.

Kẻ địch lại kiên quyết trốn sau tường thành vững chắc.

Nhìn khắp nơi, tất cả binh lính, tướng lãnh đều trang bị như nhau, cách ăn mặc cũng giống nhau.

Căn bản không thể phân biệt được ai với ai, ai là chủ soái, ai là phó soái, ai là binh lính.

Tình huống như vậy muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chủ soái để quân địch hoảng loạn hoàn toàn không cách nào làm được.

Bởi vậy, Lưu Nguyệt hoàn toàn bị đặt sang một bên, không biết nên làm gì.

Mây trắng trên trời lửng lơ trôi, dưới Thảo nguyên một mảnh gió tanh mưa máu.

“Cái này có ý gì?”

Trong trướng của chủ soái Bắc Mục, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi, lạnh nhạt hỏi.

Trung Nguyên đại loạn, mà Thiên Thần lại hoàn toàn bất động, sao lại nói với nàng chuyện này? Có ý gì? Âu Dương Vu Phi cầm tin tức trong tay, mặt mày nhăn lại.

Bởi vì phải theo Lưu Nguyệt chống lại Minh Đảo nên hắn chỉ đơn thân độc mã đi theo Lưu Nguyệt, không dẫn theo Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước.

Chính là sợ chúng không biết giữ miệng, có khi không giúp được gì, lại càng thêm cản trở, bởi vì dù sao Minh Đảo cũng là nhà của bọn họ.

Cho nên mới để hai người ở lại kinh đô Bắc Mục.

Lại không nghĩ đến, tin tức của hai người lại có thể nhanh nhạy hơn hắn.

Hắn ở đây không thu được tin tức gì, bọn họ lại đưa tin tức tới.

“Lưu Nguyệt, nàng có cảm thấy có gì không đúng?”

Âu Dương Vu Phi cau mày nhìn Lưu Nguyệt.

Trung Nguyên đại chiến, Minh Đảo tấn công, chuyện này cũng không có gì kì lạ.

Có điều, các nước khác đều vô cùng hỗn loạn.

Còn nơi đáng lẽ phải hỗn loạn nhất, Thiên Thần quốc, lại sóng yên biển lặng, đây chính là điểm không bình thường.

“Ta không cảm thấy có gì không đúng.”

Lưu Nguyệt mặt lạnh, hai tay bắt chéo sau lưng, nhìn non xanh nước biếc bên ngoài lều trại.

Nghe Lưu Nguyệt nói, Âu Dương Vu Phi mày lại càng nhăn lại.

“Theo lí, nơi đầu tiên Minh Đảo muốn chống lại phải là Thiên Thần, mà không phải là Tuyết Thánh, Ngạo Vân như hiện tại, phóng cho Thiên Thần một………………..”

“Chuyện này vô cùng bình thường, đổi lại là ta, ta cũng không tấn công Thiên Thần trước.”

Thanh âm lạnh lùng đánh gãy lời nói của Âu Dương Vu Phi.

Lưu Nguyệt quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi, sắc mặt lạnh băng.

“Âu Dương Vu Phi, không phải là ngươi cố ý?”

Lời nói lạnh như băng, không có lộ vẻ nóng giận.

Ở trước mặt nàng đề cập đến chuyện Thiên Thần nên thế nào? Nên bị giết, nên hỗn loạn.

Âu Dương Vu Phi, ngươi thật không muốn hắn được yên ổn có phải không? Mặc dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt lạnh băng kia chính là biểu lộ ý nghĩ như thế.

Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói, nhìn ánh mắt Lưu Nguyệt, lập tức hiểu được ý này.

Lại nhíu mày, không nói thêm lời nào.

Đề cập chuyện này với Lưu Nguyệt, là hắn không suy nghĩ chu đáo.

Hơn nữa, hiện tại Lưu Nguyệt cũng không có thừa tinh lực, nói cách khác, nàng đang kiềm nén suy nghĩ về tình hình hiện tại ở nơi kia.

Nàng sẽ không thể đứng ở một góc độ khách quan để suy nghĩ vấn đề này.

Hắn đã tính toán sai lầm rồi.

Âu Dương Vu Phi vẫn nhăn mày, không mở miệng.

Trung Nguyên xảy ra hỗn chiến, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, mưu kế cái gì cũng đúng, tấn công nơi nào trước, nơi nào sau cũng suy tính rõ ràng.

Có điều, không có chuyện gì không đúng, ngược lại mang đến cho hắn cảm giác có gì đó không phải.

Có lẽ, hắn để sót chuyện gì.

Gió thổi mành bay, thời tiết vô cùng nặng nề.

Trời chiều như lửa trong giây lát hạ xuống, khắp nơi rơi vào bóng đêm.

Ánh sao mờ mờ ảo ảo, mang theo cảm giác m.ô.n.g lung.

Ngọn cây đung đưa trong gió, sàn sạt rung động.

Đẹp đẽ vô cùng.

Đêm, vô cùng an tĩnh, doanh trại sau một ngày chinh chiến, lúc này đã lâm vào yên tĩnh, mỗi người đều đã đi vào mộng đẹp.

“Bá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-368.html.]

Đúng tại nơi yên tĩnh này, Lưu Nguyệt đang ngủ trong doanh trướng, đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy.

Sát khí! Có một luồng sát khí đang bay nhanh tới nơi này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắc mặt Lưu Nguyệt nháy mắt trở nên lạnh lùng.

Mấy ngày nay nàng ngủ rất ít, hầu như là không ngủ được.

Dù cho ban ngày mệt mỏi như thế nào, cũng vẫn ngủ không sâu.

Huống hồ, đối với sát khí, Lưu Nguyệt lại có một loại nhạy bén vô cùng.

Có người muốn g.i.ế.c nàng.

Khóe miệng Lưu Nguyệt lạnh lùng nhếch lên, tay cầm chủy thủ, nhanh nhẹn hướng phía ngoài doanh trường đi đến.

Muốn g.i.ế.c nàng, tốt, xem ngươi có bản lĩnh này hay không.

Từng bước bước ra doanh trướng.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Lưu nguyệt dừng lại trước doanh trướng chủ soái, bóng hình càng hiện ra rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch, như sợ người tới g.i.ế.c không tìm được nàng.

Bóng đêm mịt mù.

Ngay tại bóng đêm mịt mù ấy, Lưu Nguyệt lại phát hiện một thân ảnh bay sượt qua ngọn cây, hướng nơi nàng đang đứng xông tới.

Một thân hắc y chìm trong bóng đêm.

Nếu không phải Lưu Nguyệt thường xuyên trải qua huấn luyện xác định mục tiêu, căn bản cũng không thể phát hiện được đâu là người trong bóng đêm.

Tốc độ rất nhanh, xem ra là một cao thủ.

Chậm rãi nắm chặt chủy thủ, Lưu Nguyệt không nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy, lạnh lùng nhìn bóng đen đang bay vụt đến.

Bóng người như điện, bay nhanh mà đến, sát khí bén nhọn, bộc lộ rõ tài năng.

Hai mắt híp lại, Lưu Nguyệt giơ chủy thủ trong tay lên.

Hàn quang xuất hiện, nhưng vẫn chưa ra tay.

Đột nhiên ở giữa ngọn cây tối đen, một trận rung động sàn sạt, vô số thứ gì đó từ ngọn cây rơi xuống, che phủ bóng đen kia.

Trong khoảnh khắc, vô số bụi đất bay lên.

Lưu Nguyệt nhất thời nhíu hai mắt lại, nhìn tình cảnh trước mắt.

Đây là có ý gì? Chỉ thấy có cái gì đó rơi xuống mặt đất, sau đó tro bụi ùn ùn bay lên.

Đúng, chính là tro bụi, theo gió lạnh ban đêm thổi tới, còn có thể gửi thấy mùi hương của cỏ, của bùn đất.

Tất cả b.ắ.n tới hướng bóng đen kia.

Như chìm trong sương mù, Lưu Nguyệt không thể nhìn thấy rõ bóng đen trong bụi đất kia, tất nhiên bóng đen kia cũng không thể nhìn thấy nàng.

Khẽ nhíu mày, chuyện này……………..

Bụi đất bay lên, thật giống như hạ xuống một tầng sương khói, một mảnh hỗn độn.

Có điều, bụi đất kia lại không mang chút lực công kích nào cả.

Nhưng mà, trong nháy mắt bụi đất không có lực công kích kia rơi xuống mặt đất, những mũi tên lớn nhỏ như từ cơ quan nào đó không ngừng b.ắ.n ra.

Không có mục đích, không có phương hướng.

Thật giống như dưa hấu thả rơi trên mặt đất, không có phương hướng cùng sự chuẩn xác, b.ắ.n ra khắp bốn phương tám hướng.

Đó lại là một trạng thái tự do, hoàn toàn không có tính công kích.

Trong khoảnh khắc, ngay tại chỗ bụi đất bay lên hỗn độn tầm mắt mọi người, làm người ta không xác định được phương hướng.

Tiếng b.ắ.n ám khí truyền ra.

Bén nhọn cắt qua không khí.

Không mục tiêu cố định, b.ắ.n vào thân cây, lá cây, mặt cỏ, âm thanh vang nên nặng nề.

Đồng thời truyền đến tiếng va chạm của ám khí và binh khí ở giữa đám bụi đất hỗn độn kia.

Vô cùng kịch liệt, tần suất tương đương nhau.

Xem ra, người tới đúng như Lưu Nguyệt đoán, là một cao thủ.

Bụi đất bay lên, ám khí nhanh như tên bắn.

Có điều, khoảng cách tính toán rất chuẩn xác.

Bụi đất bao phủ vùng cây cối kia, mà tầm b.ắ.n của ám tiễn cũng chỉ dừng lại ở cách Lưu Nguyệt ba trượng, khiến Lưu Nguyệt có thể bàng quang đứng quan sát.

“Là do ngươi chuẩn bị?”

Ngay tại lúc huyên náo trong đêm khuya, Âu Dương Vu Phi chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Nguyệt, hỏi một câu.

Lúc đạo sát khí kia bay vụt đến, hắn cũng nhận ra được.

Có điều, hắn không ra tay, mấy cái bẫy rập nhìn như không dùng được này kì thật lại rất tàn nhẫn.

Nhìn bụi đất bay lên trước mặt, Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, không nói gì.

Âu Dương Vu Phi sờ sờ mũi.

Lời này không cần nói ra, nếu là Lưu Nguyệt, nàng đã trực tiếp ra tay g.i.ế.c hắn, chẳng cần mắc công sắp xếp bẫy rập thế này.

Có lẽ, trước kia nàng sẽ làm vậy.

Nhưng hiện tại, nàng chắc không có tâm tình ấy.

Lời hắn hỏi hoàn toàn không có căn cứ.

Có điều, nếu không phải Lưu Nguyệt thì là ai? Chậm rãi đứng nghiêm ở bên cạnh Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi không lên tiếng, trong bụi đất bay mù mịt, cao thủ người dính đầy bụi đất, như chui từ dưới đất lên, nhanh chóng mà đến.

Loading...