Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 372

Cập nhật lúc: 2024-12-13 05:44:49
Lượt xem: 7

Lại vừa như đang muốn nhìn thấu vào mặt nào khác của Thác Bỉ Mộc.

Ánh mắt như vậy, bất chợt làm Lưu Nguyệt nhớ tới, vấn đề mà vài ngày trước đây Âu Dương Vu Phi đã từng đề cập với nàng, nói rằng Thác Bỉ Mộc gần đây có vẻ đang thay đổi, suy nghĩ cẩn thận, và trở nên thông minh hơn hẳn.

Lúc đó, nàng không hề để ý, bởi vì nàng thật sự không cảm thấy Thác Bỉ Mộc có sự thay đổi nào.

Nhưng, bây giờ nghĩ kỹ lại.

Ý của Âu Dương Vu Phi không phải là khen Thác Bỉ Mộc đang tiến bộ, mà muốn nói cho nàng biết, Thác Bỉ Mộc có vấn đề, lúc này để ý lời nói của hắn, mới thấy tác phong khác xa con người hắn trước đây.

Mi, hơi hơi trầm xuống.

Lưu Nguyệt quét mắt một cái thật sâu qua Thác Bỉ Mộc .

“Không đi thăm dò, vậy giờ chúng ta sẽ làm gì? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ? Cứ dậm chân ở nơi này ?” Hàn Phi cau mày.

Trên chiến trường thì không được phép thối lui, nhưng cũng không thể đứng im một chỗ.

Ngoại trừ lý do khách quan thì không nói làm gì.

Trong khi đó lương thảo hay lực lượng quân dự bị đều đã được chuẩn bị đầy đủ, bất quá cũng không phải là không thể cung ứng kịp thời.

“Đứng im ở đây? Không, trước tiên chúng ta hãy án binh bất động, cứ tin rằng kẻ đang chịu áp lực tuyệt đối không phải chúng ta, chờ khoảng 2 ngày xem diễn biến thế nào sau đó sẽ vạch kế hoạch tác chiến” Thác Bỉ Mộc liền một hơi nói .

Ngơ ngác nhìn nhau, trong doanh trại nhất thời im lặng.

Thấy mọi người đang có vẻ suy nghĩ, vẫn lạnh như băng, Lưu Nguyệt mờ miệng lại không hề tỏ ra đồng ý hay phản đối chiến thuật trên : ” Khố Tạp Mộc, thấy ý kiến của Thác Bỉ Mộc thế nào ? Có bất lợi gì cho quân ta không ?”

Bị Lưu Nguyệt hỏi đích danh, Khố Tạp Mộc cau mày suy nghĩ nửa ngày sau, mới nói :” Quân ta thì cũng không có gì là không ổn, ý kiến cũng không tồi…”

“Một khi đã như vậy, trước mắt cứ quyết định vậy đi, tạm thời nghỉ ngơi hai ngày”

Sau đó đứng dậy, Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn Thác Bỉ Mộc một cái thật sâu, rồi xoay người đi ra phía lều lớn.

Nếu bọn người Khố Tạp Mộc cho rằng ý kiến của Thác Bỉ Mộc, không có bất lợi gì cho Bắc Mục, vậy làm theo cũng không hề gì, chỉ cần sự thay đổi đó là tốt, nàng cư nhiên có thể tiếp nhận.

Nhiệt độ ngoài trời phả vào người, nóng như lửa đốt.

Lúc này mặt trời, nhìn như quả cầu lửa treo lơ lửng trong không trung, thật đẹp.

Lưu Nguyệt ngồi ở lều mình nhìn lên bầu trời.

Cả người toát lên vẻ lạnh lẽo, bình tĩnh đến lạnh lùng.

Đột nhiên khóe mắt hơi ươn ướt, rất nhẹ, cơ hồ chính Lưu Nguyệt cũng không nhận ra.

Kế hoạch đi thăm dò Dương Hổ Thành đã bị hủy.

Đi liên tục mấy ngày như vậy, trên đường không hề dừng nghỉ chân, xem như lúc này là cơ hội tốt để binh lính tĩnh dưỡng.

Dương Hổ Thành và năm mươi vạn quân Bắc Mục, hai bên đối địch.

Sao trời lấp lánh, ánh sáng như màu trắng bạc, bao phủ hết màn đêm, đẹp tuyệt mỹ.

Một mình ngồi trên sườn núi cao cao, nhìn ánh trăng rằm treo trên đỉnh núi, ánh mắt thật đơn độc.

Một thân cô tịch, thê lương.

Âu Dương Vu Phi vẫn như hình với bóng cùng Lưu Nguyệt, thế mà lúc này cũng không biết đã chạy đi đâu.

Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống nơi này chỉ có một mình nàng, lại tăng thêm phần tĩnh mịch.

Ngửa đầu lên, tay cầm bình rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên, đổ vào.

Hôm nay, là năm mươi ngày từ lúc Hiên Viên Triệt bỏ nàng mà đi,năm mươi ngày dài đằng đẵng.

Nhấp một ngụm rượu, rồi lại bỏ xuống, ánh mắt thật bi thương.

Cố gắng không suy nghĩ, không để ý, không quan tâm đến, tập trung tinh thần vào việc lập kế hoạch, để tấn công.

Nhưng, càng cố gắng không nghĩ đến, không nhìn, không nghe, thì thực tế lại càng cảm thấy nhớ, càng nghe, càng suy nghĩ, không lúc nào rời khỏi tâm trí mình.

Khóe miệng nhếch một tia cười khổ, Lưu Nguyệt lại ngửa đầu tu một ngụm.

Năm mươi ngày, Hiên Viên Triệt đã không còn ở bên nàng năm mươi ngày rồi.

Nhìn xem, rõ ràng là như vậy, không cần phải cố tâm suy diễn.

Dù là không cần ai phải nhắc nhở, Nàng cũng tự biết, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.

Người đó, tưởng rằng sẽ mãi mãi đi cùng nàng, nhưng giờ đây đã nhìn không thấy, sờ không được, và cũng hoàn toàn không còn cảm nhận được nữa.

Chỉ còn có trong mơ, mới được thấy chàng cười, được thấy chàng giận giữ, được thấy chàng vui, được thấy chàng đau khổ.

Làm cho người ta đau lòng đến thế này, đau tận xương tủy.

Hiên Viên Triệt, chàng đành lòng ra đi được sao?

Chàng nỡ lòng nào bỏ ta lại một mình ư ?

Thật tàn nhẫn, hết sức tàn nhẫn.

Sinh ly tử biệt, có đối mặt mới thấy đó quả thật là nỗi thống khổ lớn nhất của con người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-372.html.]

Tất cả bi thương, tất cả yêu hận, nàng luôn để trong lòng.

Mà chàng đã vội đi như vậy, thật quá đáng, quá đáng mà.

Lại ngửa mặt lên, bình rượu trong tay đưa lên cao rồi đổ xuống ồng ộc.

Tràn cả vào mặt, vào miệng, chảy xuống người, chảy ra cả cây cỏ quanh chỗ nàng ngồi.

Giữa ánh sáng bàng bạc, tỏa mùi rượu nồng nặc.

Rượu văng tung tóe khắp nơi.

Giọt nước trên mặt từ từ, chảy xuống.

Không biết là nước mắt, hay là rượu.

Gắt gao nhắm mắt lại, để mặc rượu ngấm vào người, tự muốn mình say.

Vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao như cái móc câu (trăng khuyết), ngồi cô độc trên sườn núi, Lưu Nguyệt uống như điên như dại dưới ánh trăng.

Tóc ướt, quần áo cũng ướt, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

“Phanh” hung hăng cầm lấy bình rượu, ném mạnh xuống dốc núi, bình rượu lập tức vỡ vụn, chút rượu còn lại trong bình tràn ra ngoài.

“Chàng thật tàn nhẫn, chàng thật quá tàn nhẫn.”

Mắt nhìn trừng trừng, hai con ngươi đang đỏ rần lên biểu lộ sự đau khổ tột cùng, cực kỳ giận giữ, nhưng lại cũng vô cùng bi thương.

Hiên Viên Triệt, chàng rất tàn nhẫn, rất tàn nhẫn.

Tay áo che mặt, Lưu Nguyệt gục đầu ngả về phía sau, nằm dài trên sườn núi.

Men say làm cho mắt nàng hơi đỏ .

Người ta thường nói rượu không làm người say, mà chính mình tự làm mình say, cũng không phải tửu lượng không tốt, mà là, có đôi khi con người ta cũng muốn say mà thôi.

Tiếng nức nở cô đơn vang vọng trên sườn núi.

Không phải là khóc, mà đó là một loại tiếng gào thét bi thương của con sói đơn độc mất đi bạn lữ của mình. (Sói một đời chỉ kết đôi với duy nhất 1 con khác, cùng đồng hành, cùng chia sẻ, nếu 1 trong 2 c.h.ế.t đi thì con còn lại sẽ sống một mình đến hết đời)

Màn đêm, thật tĩnh mịch.

Ánh trăng đêm, vô cùng lạnh lẽo.

Thật vắng vẻ, thật ảm đạm thê lương.

Tiếng khóc giữa ánh trăng thanh vắng dần dần nhỏ lại, rồi từ từ lặng im.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ từ biến mất dưới ánh trăng lạnh lẽo, gió vi vu từ bốn phía thổi tới, cây cối đong đưa, nghe sàn sạt sàn sạt.

Âm thanh như vậy, càng tăng thêm phần cô liêu tĩnh mịch.

Người trên sườn núi, giống như là đã ngủ thiếp đi.

Nửa ngày sau, giữa màn đêm yên tĩnh một bóng người từ xa xa bước ra, đi về phía Lưu Nguyệt.

Một thân giáp trụ, vẻ mặt uy nghiêm, chính là Thác Bỉ Mộc.

Tửu lượng Lưu Nguyệt tốt như thế mà hôm nay còn say đến thế này.

Thác Bỉ Mộc lắc đầu, cúi xuống cõng Lưu Nguyệt về doanh trại.

Nhiếp Chính Vương của bọn họ, sao lại có thể ngủ ở vùng hoang vu vắng vẻ thế này.

Tới lều của Lưu Nguyệt, Thác Bỉ Mộc nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, vừa đắp chăn cho nàng, vừa lẩm bẩm: “Tửu lượng Nhiếp Chính Vương tốt như vậy mà còn say đến mức này, quả thật là không thể tin được”

Bất giác dừng lại, Thác Bỉ Mộc cúi đầu xuống thì thào nói gần như chỉ có hắn nghe được: “Thật làm cho người ta không hiểu nổi, sao lại muốn ta giúp chứ. Ôi, thật là, lại còn bắt ta không được nói cho người khác nữa. Nhất định là hai người cãi nhau rồi, thật là một con người khó hiểu..”

Lẩm bẩm một hồi xong, Thác Bỉ Mộc đóng cửa lều rồi đi ra ngoài, thì thào tiếp câu gì đó mà không thể nghe được.

Lưu Nguyệt nằm ngủ trên giường có vẻ như say đến mức không biết gì.

Ngay lúc Thác Bỉ Mộc vừa bước chân đi ra, bất giác mở mắt.

Ẩn chứa trong mắt một mảnh tĩnh lặng, như không hề có chút men say nào.

Ngàn chén không say, đó là tửu lượng của Lưu Nguyệt.

Huống gì một vò rượu nhỏ không thể làm nàng say, thậm chí cho dù nàng có muốn cũng không thể.

Chẳng qua là nàng thuận thế mà thôi, nhờ vậy mới nghe được những lời nói kia.

Mắt hơi chớp chớp: “Muốn Thác Bỉ Mộc giúp, nhất định là hai người cãi nhau, hai người…”

“Nói vậy là có ý gì?”

“Ai là người nhờ Thác Bỉ Mộc giúp?”

“Nhất định là hai người cãi nhau ?” lời này…lời này

Nếu không phải người cực kỳ thân mật với mình, Thác Bỉ Mộc sẽ không nói những lời này.

Người thân, nàng ở Bắc Mục này tuyệt đối không hề có người nào thân tới mức này, là ai, có thể là ai chứ ?

Lưu Nguyệt mặt mày chuyển động rất nhanh, trong lòng bất chợt căng thẳng, hai mắt đột nhiên trợn trừng lên, lẽ nào…lẽ nào?

Loading...