Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 376
Cập nhật lúc: 2024-12-13 05:44:56
Lượt xem: 6
”Người còn cười…” âm thanh cực kỳ kinh ngạc.
Lẽ ra biết tin tức như vậy hẳn là phải hoảng hốt và rối loạn, như thế nào hắn…lại còn có thể cười, đây rốt cuộc là sao.
Càng cười càng giòn tan.
“Quả thật là rất thông minh.” Thanh âm trầm thấp mà hơi khàn khàn.
Tiếng cười khẽ, nghe cực kỳ gợi cảm.
Nam tử kia bên cạnh nghe nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mặt mày chuyển động rất nhanh, hơi có chút phản ứng lại.
“Ý của Người là, nàng đây là muốn dẫn dụ chúng ta lộ diện?”
“Các ngươi hẳn quá hiểu nàng mà” tiếng cười thật nhẹ mà trầm ổn.
Như thấu hiểu sâu sắc, vô cùng tự tin.
Lời nói vừa vang lên, nam tử cao cao bên cạnh liền nhướng nhướng mi lên.
Đúng vậy, bọn họ hẳn là quá hiểu tính cách của nàng.
Cứ xuất năm mươi vạn binh mã toàn lực tấn công như vậy, cho dù nàng không hề hiểu chuyện đánh giặc, nàng cũng sẽ không bao giờ quyết định như thế.
Mà hiện tại, tin tức truyền đến như vậy.
Thì chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là nàng đã phát hiện ra, cho nên muốn dẫn xà xuất động.
Lợi dụng mệnh lệnh như vậy, làm cho Thác Bỉ Mộc vội vàng cấp báo, gửi thư tín cho bọn hắn, sau đó nàng sẽ theo dõi phía sau.
Hơi hơi lắc đầu, trên mặt nam tử kia cũng tràn đầy vẻ tươi cười.
Lưu Nguyệt lúc nào cũng rất lợi hại, đã phát hiện ra được bọn họ, thật là thông minh, quả thật là rất thông minh.
“Nào khẩn trương lên, chúng ta đi nghênh đón nàng”
Cúi đầu bước vào trong xe ngựa truyền lệnh, liền sau đó phu xe, giương roi ngựa lên tuấn mã bốn vó như bay, chạy về phía trước.
Thảo nguyên mờ mịt, mênh m.ô.n.g bát ngát.
Trời chiều đỏ như lửa toát ra phía chân trời, nhuộm đẫm thảo nguyên xanh biếc, thật đẹp đẽ vô cùng.
Trời cao ngàn dặm, Thảo nguyên khôn cùng.
Vang vọng giữa không trung, trên Thảo nguyên tuyệt đẹp, hai bên nhân mã từ hai hướng đối diện nhau, như cùng chạy lại một điểm, bay nhanh mà đến.
Ngựa phi như bay, tới mức lông ngựa như đã muốn dán cố định vào lưng nó.
Mồ hôi đã muốn thấm ướt thân ngựa, tốc độ quá nhanh.
Mái tóc đen bay lên giữa không trung, vẽ nên một đường cong uốn lượn màu đen, thân ảnh trắng bạc ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, tay kéo căng cương ngựa như đang giương cung tên.
Lưu Nguyệt tay gắt gao nắm chặt cương ngựa.
Càng tới gần chỗ chim ưng hạ cánh, tâm càng trở nên gấp gáp.
Cả thân thể cơ hồ đều bắt đầu run rẩy.
Đáy lòng một cỗ sợ hãi cùng hồi hộp khẩn trương, không thể khống chế đều phát ra ngoài.
Cự ly càng ngày càng gần.
Nhưng nếu không phải là Hiên Viên Triệt thì làm sao bây giờ?
Nếu không phải là chàng, kia…kia…
Hàm răng trắng như tuyết gắt gao cắn chặt, trong lòng khẩn trương cùng run rẩy, nhưng ngựa lại không hề dừng lại một chút nào, mặc kệ dù như thế nào cũng nhất định phải gặp, nhất định phải gặp.
Ngựa phi như bay, mang theo hy vọng khôn cùng.
Ngựa phóng một cái ngay trước mặt chính là sườn dốc cao, liếc mắt nhìn xuống phía dưới, Lưu Nguyệt đột nhiên ghìm cương ngựa rồi dừng lại.
Nhìn sang sườn dốc cao cao bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-376.html.]
Trước mặt, dưới chân sườn dốc, một chiếc xe ngựa và khoảng hơn mười người cưỡi ngựa đang chạy như bay.
Nhằm hướng nàng mà đến.
Tay vốn vẫn đang nắm chặt cương ngựa nhất thời buông rơi.
Thân thể lại càng run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt sắc bén đảo rất nhanh rồi từ từ chầm chậm qua phía mười con tuấn mã đang phi tới.
Ngạn Hổ, Lưu Xuyên, Lý Á, Trần Ti, Chu Thành.
Quan sát đám người đối diện đang lao nhanh mà đến.
Biết, nàng biết.
Bọn họ đều là cận vệ thân tín bên người Hiên Viên Triệt, cực kỳ thân cận, một tấc cũng không rời.
Cơ thể càng phát ra run rẩy, thật mạnh, vốn dĩ hoàn toàn không dám hy vọng nhưng tận đáy lòng hy vọng vẫn cứ muốn gào thét ra .
Nàng cơ hồ có chút không thể không thừa nhận rồi.
Ngạn Hổ đang đánh xe ngựa ngẩng đầu lên thấy trên sườn dốc, Lưu Nguyệt đang đứng nhìn bọn họ.
Khóe miệng bề ngoài vẽ ra ý tươi cười, vung tay lên, cả đoàn người ngựa nhất tề dừng lại.
Gió Thảo nguyên thổi mạnh, làm mái tóc đen dài của Lưu Nguyệt tung bay, mang theo tuyệt đối sắc bén, cảm giác đẹp như mộng ảo.
Từng bước nhảy xuống càng xe, Ngạn Hổ xoay người qua bên phải đi ra phía sau xe vén màn lên.
Lưu Nguyệt nhìn thấy hành động như vậy.
Trong nháy mắt tim cơ hồ khẩn trương muốn nhảy ra ngoài, người trong đó, người trong đó có phải là…
Màn xe từ từ vén lên, lộ ra hình ảnh hai người bên trong.
Ánh mắt Lưu Nguyệt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn xe, rốt cuộc không thể rời ra, không thể rời ra một chút nào .
Người kia, người đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào thành xe.
Tóc đen nhánh, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc nên, giữa làn tóc đen còn ánh lên chút màu đỏ sậm của đôi mắt, hơi thở thiết huyết cùng vẻ xinh đẹp kia hòa vào làm một…
Hết thảy đều rất quen thuộc.
Là khắc cốt, ghi tâm.
Là chính mình cho rằng kiếp này sẽ mãi mãi không được nhìn thấy, không được tương phùng, không được hội ngộ nữa .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ còn trong giấc mơ, mới có thể ôm, mới có thể chạm được vào người đó.
Hiên Viên Triệt, chính là Hiên Viên Triệt của nàng.
Hiên Viên Triệt của nàng không chết, chàng còn sống, còn sống…
Kinh ngạc cùng vui mừng cuồn cuộn dâng trong lòng, Lưu Nguyệt trong nháy mắt ngạc nhiên tới mức không làm được gì, cái gì cũng không thể làm, hoàn toàn đứng chôn chân tại chỗ, bất động.
Gió nhẹ thổi qua người, càng làm cơ thể nàng run lên bần bật.
Đứng yên bất động, lúc này thời gian như muốn ngừng trôi.
Cả hai bên đều không hề làm gì, cứ như vậy đứng đối mặt, đứng xa xa nhìn nhau.
Tựa người vào thân ngựa, Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt đang đứng trên sườn dốc cao cao.
Trời chiều ngay tại chỗ hắn đứng, ánh nắng vàng như màu vỏ quất (trần bì) như muốn vây lấy nàng.
Nhìn giống như chính hắn đang đứng bên người Lưu Nguyệt tỏa ra vầng sáng đó, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, đồng thời mị người hoa mắt, phiêu diêu như thần tiên.
Mắt hơi hơi chớp.
Hiên Viên Triệt chậm rãi bước xuống xe ngựa, ngước mắt nhìn Lưu Nguyệt đang đứng trên sườn núi cao, sau đó mỉm cười cực kỳ ôn nhu.
Từng bước, bước về phía Lưu Nguyệt.