Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 377

Cập nhật lúc: 2024-12-13 05:44:57
Lượt xem: 8

Nháy mắt phá tan thời khắc tĩnh lặng.

Ngồi cao cao trên lưng ngựa, Lưu Nguyệt nhìn thấy Hiên Viên Triệt đang đi về phía mình.

Kia vẻ mặt cười cực kỳ chân thành, kia vẻ ôn nhu không thể lẫn vào đâu được.

Mỗi bước đi, lại cười.

Hiên Viên Triệt của nàng, Hiên Viên Triệt của nàng…..

Tay đang gắt gao nắm cương ngựa chậm rãi buông ra, hai tay che miệng.

Hoan hỉ vui sướng, cùng bi thương, hưng phấn không thể nói thành lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy Hiên Viên Triệt đang bước nhanh mà đến, trong lòng có nhiều lời muốn nói, có nhiều điều muốn chất vấn chàng lắm.

Nhưng là, nhưng là…đến cuối cùng, hết thảy vui mừng cùng bi thương, tất cả đều hóa thành nước mắt, tuôn trào, thi nhau chảy xuống.

Cổ tay buông lỏng, Lưu Nguyệt xoay người một cái nhảy xuống ngựa, đứng ngây người trên cỏ, khóc không thành tiếng.

Hiên Viên Triệt của nàng không chết, Hiên Viên Triệt của nàng không chết.

Đủ rồi, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Chỉ cần chàng không chết, thế là quá đủ rồi.

Không bận tâm tại sao lại hội ngộ thế này.

Không muốn biết vì sao, lý do là gì.

Nàng chỉ biết là chàng không chết, tạo hóa đã trao trả tình cảm lại cho nàng, cho nàng hy vọng lớn lao.

Hết thảy những chuyện khác, cái gì cũng đều không quan trọng.

Chỉ cần chàng không chết, chỉ cần chàng còn đứng trước mặt mình.

Tất cả mọi chuyện đều không quan trọng, đều không quan trọng.

Hưng phấn cùng vui sướng cực độ đều hóa thành nước mắt, tuôn trào ra.

Giống như muốn đem hết thảy hai tháng bi thương, tuyệt vọng này, dằn vặt này, áp lực này, cảm giác không còn gì đáng để sống trên đời này…

Tất cả đều tuôn ra.

Lệ rơi đầy mặt, nối tiếp nhau chảy xuống.

“Nàng làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc” Liếc mắt thấy Lưu Nguyệt đứng yên lặng tại chỗ rồi khóc như mưa, Hiên Viên Triệt đang mỉm cười đột nhiên cứng lại .

Vội vàng chạy lên, ôm chặt Lưu Nguyệt lại càng khóc to hơn.

“Đừng khóc, đừng khóc” Gắt gao ôm chặt trong lòng, nhìn người đang khóc trong ngực, Hiên Viên Triệt trên mặt hoảng sợ cùng đau lòng.

Gắt gao ôm chặt cánh tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt một câu cũng không nói được, chỉ biết khóc, chỉ có thể để cho lệ tuôn ra như bão táp.

Thật giống như nàng ở bên ngoài phải chịu mọi uất ức, mọi đày đọa.

Nhưng vẫn kiên quyết ngẩng cao đầu, như một đứa trẻ bướng bỉnh, một chút nước mắt cũng không rơi.

Lúc được gặp lại người thân của mình, lúc nhìn thấy thân nhân của mình, rồi òa khóc.

Tất cả tủi hờn, tất cả uất hận, tất cả cứng cỏi.

Chỉ khi gặp lại người yêu của mình, mới có thể như thế.

Kia không phải là cố ý, mà là một loại bản năng.

Gắt gao ôm lấy Lưu Nguyệt đang khóc không thành tiếng, Hiên Viên Triệt đau lòng không ngừng hôn lên mặt nàng.

Lưu Nguyệt của hắn kiên cường như thế, nàng chưa từng khóc như vậy bao giờ.

Cho dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, cho dù đã từng khóc trước mặt hắn, nhưng cũng chưa bao giờ khóc đến mức này, đây là do đau lòng, đau cốt tủy mà khóc.

Không nói gì, không hề nói một lời nào.

Nhưng là, cảm động theo.

Cái loại bi thương cùng vui sướng cực hạn này, Hiên Viên Triệt cảm nhận được thật sâu trên người Lưu Nguyệt.

Tuy không nói ra, tuy không hề có một lời nhắn nhủ, tuy hắn không rõ vì sao chuyện như vậy, nhưng là, hắn hiểu được, hắn cảm giác được.

Nhất định là vì hắn, nếu không vì hắn Nguyệt tuyệt đối sẽ không vì bất luận chuyện gì, mà bộc lộ tâm tư như vậy.

Tâm, vô cùng day dứt.

Là hắn đáng chết, vì cái gì hắn làm cho Lưu Nguyệt đau khổ đến mức này, bi thương như vậy, hắn đáng chết, hắn đáng chết.

Ôm chặt vào trong ngực, tiếng khóc vẫn nấc nghẹn, Lưu Nguyệt giống như muốn đêm tất cả yêu hận suốt đời ra khóc một lần cho hết.

Hiên Viên Triệt lòng đau như cắt.

Phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đứng chỗ xe ngựa liếc mắt một cái nhìn nhau .

Trong mắt nhất tề hiện lên một tia kinh ngạc.

Sao lại thế này, đây là vì cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-377.html.]

Bầu trời đầy tia ngân quang màu đỏ, bao trùm toàn bộ thảo nguyên.

Ánh nắng đỏ rực bao phủ lấy hai người đang ôm nhau, đẹp như trong mộng ảo.

“Đừng khóc, đừng khóc, ta ở đây rồi, ta ở…” Gắt gao ôm chặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cúi đầu ôn tồn nói, rồi dừng lại.

Thật trầm, thật ổn.

Ngẩng đầu gạt đi giọt lệ nhìn Hiên Viên Triệt trước mặt nghĩ ngợi.

Gần như vậy, tay có thể chạm vào, thật ấm áp.

Lưu Nguyệt đột nhiên phản thủ, ôm cổ Hiên Viên Triệt hung hăng hôn lên môi.

Không phải mút nhẹ, không phải hôn sâu ôn nhu, mà là hơi thở mang theo cuồng vọng, như là dã thú xâm lược vậy, cực kỳ mãnh liệt.

Thật cấp bách, thật vội vàng nôn nóng, thật cuồng mãnh (cuồng dại mãnh liệt).

Kia không giống như là hôn môi, ngược lại như là cắn xé, chiếm đoạt.

Nàng muốn có người này, nàng phải nắm lấy Hiên Viên Triệt, nàng không thể mất chàng thêm lần nữa, nàng phải vội vã cảm nhận được người này đang tồn tại.

Nàng muốn bọn họ vĩnh viễn phải ở cùng nhau.

Cuồng loạn xé rách quần áo Hiên Viên Triệt, lúc này nhìn Lưu Nguyệt tựa như một con báo nhỏ.

Mắt đỏ bừng, nàng phải cảm thụ chàng, phải cảm thụ chàng.

Một tay xé rách vạt áo Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt đầu vừa chuyển động cắn trực tiếp lên vành tai Hiên Viên Triệt, hút thật sâu, đầu lưỡi ướt át kia quá nhạy cảm truyền vào tai, lập tức làm cho Hiên Viên Triệt một phen run rẩy.

Thân hình Hiên Viên Triệt trắng noãn lộ ra theo lớp vải bị xé rách, tay luồn vào bên trong, vuốt ve tấm n.g.ự.c đầy đặn mà cứng rắn.

Lập tức lại lần nữa xô Hiên Viên Triệt ngã xuống hớp một ngụm lãnh khí.

“Nguyệt, đừng đùa với lửa” toàn thân bị kéo căng ra, Hiên Viên Triệt ôm chặt lấy Lưu Nguyệt, thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn ngập sự kích thích.

Hắn muốn hắn có được Lưu Nguyệt, đã muốn từ lâu.

Nhưng, lúc này họ đang ở ngoài trời, không hề có cái gì che chắn, lại còn có bọn người Thu Ngân đang ở đây, chuyện này đối với Lưu Nguyệt thật không tốt, không tốt.

Vậy mà đáp trả lại hắn, đầu lưỡi Lưu Nguyệt lại dịu dàng l.i.ế.m lên chỗ n.g.ự.c nhẵn trơn bóng, sau đó tập kích lên quai hàm của hắn .

Mút vào một cái thật sâu, một đường đỏ thẫm lập tức được đánh dấu lên trên người Hiên Viên Triệt, nổi lên trên làn da màu đồng.

Thật diễm lệ làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

“Chết tiệt.” Hiên Viên Triệt hít sâu một hơi.

Nữ nhân trong n.g.ự.c hắn là người kiếp này hắn yêu thương nhất, là thê tử của hắn, là người hắn có thể cùng suốt đời yêu hận.

Mà giờ đây nữ tử tuyệt thế này, tình cảm mãnh liệt như thế, muốn có hắn.

Hơn nữa, hắn cũng cảm giác được rõ ràng tình cảm của nàng, cảm giác được sự nồng nhiệt của nàng, cảm giác được bất an của nàng.

Tình huống như vậy bảo hắn còn có thể kìm lòng được, thì hắn không phải là con người.

“Nguyệt, ta yêu nàng.” Bốn chữ trầm thấp khàn khàn nhưng lại cực kỳ kiên định vang bên tai, Hiên Viên Triệt nghiêng người, bỗng chốc đè Lưu Nguyệt xuống.

Ngón tay khẽ lướt, vạt áo thoát bung ra, theo gió mà bay.

Làn ra trắng nõn lập tức lộ ra, giữa bầu trời chiều đỏ ửng.

Bị nhuộm đẫm một màu đẹp đẽ thần bí .

Xinh đẹp như mộng ảo, thật diễm lệ.

Cúi đầu cúi người, đôi môi chạm nhau, da thịt tiếp nhau, không hề nói lời nào, chỉ có thân thể trực tiếp chạm nhau, kích động lòng người.

Không thể hình dung được, không có từ nào có thể diễn tả được tình cảm nồng nhiệt này.

Sát lại, hợp nhất thành một thể.

Bỏi vì yêu, nên mới đẹp.

Bởi vì có yêu, nên mới làm rung động lòng người, hoa mắt thần diêu (hoa mắt, thần trí mơ hồ).

Màu trời chiều đỏ au ôn nhuận, tuyệt đẹp.

Trời đất, thảo nguyên mờ mịt, lúc này hoa mỹ không thể đến gần.

Khóe miệng rút gân, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, khóe miệng co rúm liên tục.

Mấy năm trong cung, những chuyện này bọn họ đã từng thấy không ít.

Cung đình, không có nơi nào là sạch sẽ.

Nhưng là, thật không ngờ tới Vương gia và Vương Phi của bọn họ, ngay giữa đất trời lại làm chuyện này.

Dụi dụi lông mày, Thu Ngân bất đắc dĩ cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn Ngạn Hổ, đồng thời cũng liếc nhìn đám long kỵ vệ xung quanh rồi ra hiệu một cái.

Rất nhanh xoay người, quay lưng về phía hai người đang nằm kia.

Ngay trên sườn dốc cao cao, hình thành một vòng vây.

Vây quanh lấy Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.

Loading...