Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 379
Cập nhật lúc: 2024-12-13 05:45:00
Lượt xem: 9
“Tất cả đều là lỗi của ta, nàng đừng tự trách bản thân, là ta đã sai.” Ôm chặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt không ngừng thì thầm, nhận hết mọi lỗi lầm về mình.
Trong lòng phẫn nộ cùng tức giận, Lưu Nguyệt mặt méo xệch.
Nghe Hiên Viên Triệt nói như thế, nhất thời liên tục đ.ấ.m túi bụi vào n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, sắc mặt dần trở nên tái xanh nghiêm nghị nói: “Chính là tại chàng, ai bảo chàng tự nhiên tính toán cái gì, ai bảo chàng đến bản thân còn không lo, ai bảo chàng ở trước mặt ta diễn trò…”
“Ừ,ừ, là ta sai, tất cả đều là lỗi của ta…”
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đang đứng cách đó xa xa, nghe tiếng Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt trong gió đêm vọng lại, lập tức liếc nhau một cái, chép chép miệng.
Nhìn xem, đây là giận cá c.h.é.m thớt, chính xác là giận cá c.h.é.m thớt mà.
May mắn cho bọn hắn đã bỏ chạy thật nhanh, nếu không trận này không biết đã bị Lưu Nguyệt đánh cho thành cái dạng gì rồi.
Quân tử phòng thân, quân tử phòng thân a.
Lưu Nguyệt đang trút mọi phẫn nộ bằng cách cào cấu vạt áo Hiên Viên Triệt, càng nói càng la lớn.
Lời nói vẫn không ngừng, muốn đem mọi lỗi lầm gán hết cho Hiên Viên Triệt, càng lúc càng làm cho người ta hiểu là đang giận chó đánh mèo (giống câu giận cá c.h.é.m thớt).
Tay theo bản năng dùng sức, chỉ thấy vạt áo Hiên Viên Triệt bị rách toạc ra một tiếng, lộ ra tấm n.g.ự.c trần của Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt đột nhiên ngừng lại, rồi cắn môi.
Trên n.g.ự.c làn da màu đồng cổ, ngay chỗ gần tim, có một vết sẹo còn chưa lành hẳn.
Liền bị phơi ra như vậy.
Lửa giận cá c.h.é.m thớt biến đâu mất, Lưu Nguyệt tay từ từ vuốt ve vết thương.
Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi…
Nhìn thấy Lưu Nguyệt đang cắn môi, vẻ mặt không được tốt .
Hiên Viên Triệt đưa tay cầm lấy tay Lưu Nguyệt “Chuyện nhỏ, đã qua rồi.”
Lúc hắn vừa nhìn thấy hắc tôn b.ắ.n tên, phương hướng, tốc độ, lực, đều được tính toán rất chính xác, thoạt nhìn cũng có vẻ rất nguy hiểm, tuy có nguy hiểm thật, nhưng cũng không tới mức nguy hiểm đến tính mạng.
Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt đáp lại lời hắn.
Chuyện nhỏ, như vậy mà còn nói là chuyện nhỏ.
Có thể che mắt được nàng, có thể lừa được Âu Dương Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu, vết thương đến mức như vậy, còn có thể nói là chuyện nhỏ sao.
Phải biết rằng bọn họ đều là hồ ly tinh.
Ánh mắt đều đã được tôi luyện sắc như sắt thép.
Nếu không phải là vết thương chí mạng, thì làm sao có thể lừa được bọn họ, làm cho tất cả đều nghĩ là hắn đã chết.
Thế mà lúc này còn nói với nàng chỉ là chuyện nhỏ.
Lưu Nguyệt hai mắt trợn tròn.
Tuy rằng nàng cũng biết, cơ thể con người đôi khi cũng rất thần kỳ.
Ví dụ như nàng đã từng nghe nói đến việc đạn xuyên qua đầu, mà người vẫn không chết, đó là một góc độ thần kỳ.
Nhưng khi nó xảy ra trên người Hiên Viên Triệt, muốn nàng bình tĩnh nghĩ kh ông hề gì, nàng quả thực không làm được.
Thấy ánh mắt Lưu Nguyệt đang hung hăng nhìn mình, Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ trong lòng lại cảm thấy ấm áp, đành phải cầm tay Lưu Nguyệt, đặt lên vết thương.
Trắng noãn, đã co giãn được, lại rất mềm .
Nhưng là, làm cho người ta không thể không chú ý đến vô số vết thương nhỏ xung quanh.
Vết thương cũ còn chưa kịp lành, vết thương mới đã chằng chịt.
Những vết thương này do bên ngoài tác động cũng có, mà do chính mình nãy giờ ra tay cũng có.
Nhẹ nhàng vuốt ve, Hiên Viên Triệt không nói gì, chỉ im lặng đưa mắt quan sát Lưu Nguyệt, trên mặt nàng toát ra vẻ đau thương, cơ hồ bao phủ hết thảy.
Lưu Nguyệt nháy mắt đau lòng, cầm tay Hiên Viên Triệt nói “Đã qua rồi.”
Lời vừa nói xong, Lưu Nguyệt đột nhiên hơi hơi nhíu nhíu mày.
Câu này cùng lời Hiên Viên Triệt vừa nãy, giống y chang.
Hai mặt nhìn nhau, ánh mắt giao tình.
Ẩn chứa bên trong là yêu hận, là đau lòng không thể che giấu, tất cả rõ ràng là làm cho người ta đau lòng đến chết.
“Tốt lắm, vậy chúng ta đừng nói đến nữa.”
Trầm mặc nửa ngày, Lưu Nguyệt nhẹ giọng thở dài một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hiên Viên Triệt, tựa vào trong lồng ngực.
Chỉ cần người còn sống, chỉ cần người không chết.
Hết thảy cũng không cần bận tâm
Nàng không truy cứu đến chuyện giận chó đánh mèo của nàng, Hiên Viên Triệt cũng không muốn nói đến tổn thương trên người nàng nữa.
Đều đã qua rồi, tất cả đều đã là quá khứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-379.html.]
Qúa khứ không thể quay lại, vậy thì hãy nên hướng về tương lai, chỉ có tương lai.
Hai tay nắm chặt, gắt gao, gắt gao nắm chặt.
Quên hết thời gian, quên hết không gian, chỉ có gắt gao nắm chặt.
Bóng đêm mê hoặc, đêm nay ánh trăng sáng tràn đầy màu sắc.
Đêm nay, đẹp say lòng người.
Ngàn vạn ngôi sao, tỏa ánh sáng nhè nhẹ.
Ngàn dặm núi sông, chín ngàn dặm thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô bờ.
Trong không trung, một chiếc xe ngựa cùng hơn mười con tuấn mã, lên đường.
Thật đẹp như mơ.
“Hiện tại Minh Đảo phát binh, Trung Nguyên đại loạn, Thiên Thần lại án binh bất động, đừng nói đây cũng là tính toán của chàng?”
Bên trong xe ngựa, Lưu Nguyệt tựa người vào n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, dương mi lên.
Tâm tình vô cùng sảng khoái, như người vừa mới được hồi sinh.
Tự nhiên đầu óc cũng liền trở nên linh hoạt, nếu trước đây nàng không chú ý, không hề để ý đến, thậm chí cũng không thèm suy nghĩ tới, thì giờ đây chỉ cần chú tâm một chút cũng đã hiểu.
Hiên Viên Triệt đang tựa người vào xe ngựa, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của Lưu Nguyệt.
Nghe vậy cười nói: “Minh Đảo xuất binh điều này ta không hề nghĩ tới, ta chỉ muốn Cửu thánh xuất hiện, bất quá, như thế cũng tốt.”
Dứt lời, trên mặt chợt lóe nụ cười yêu mị mà cực kỳ cuồng vọng.
Thái độ đó làm cho người khác líu lưỡi.
Lưu Nguyệt nghe nói không khỏi hai mắt đảo đảo tỏ vẻ khó hiểu.
Hiên Viên Triệt thấy vậy bật cười, tay vuốt ve mái tóc đen của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói:”Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu đối với nàng rất tốt, nàng cũng khó mà xuống tay với bọn họ, chuyện này ta hiểu.
Nhưng mục tiêu của chúng ta là thống nhất thiên hạ, thâu tóm hết vùng quan ngoại cùng Trung Nguyên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu không, chỉ cần còn lại một cái, không thống nhất được, thì hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của Minh Đảo.
Còn chuyện này nữa, theo ta phía sau Minh Đảo cùng lắm có khoảng hai mươi vạn binh mã, điểm này ta cảm giác càng ngày càng nắm rất rõ.”
Nói đến đây Hiên Viên Triệt hơi hơi tạm dừng một chút.
Hai mươi vạn quân Minh Đảo rất bén nhọn, hoàn toàn mạnh hơn bọn họ.
Mà bất quá chúng đã rời khỏi đảo.
Một khi chúng đã xuất ra hai mươi vạn quân, thì trên đảo tuyệt đối sẽ không còn nhiều binh mã.
Điểm này, hắn quá hiểu Minh Đảo, chỉ cần xem qua diện tích lãnh thổ, thì sẽ nắm được.
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt nói, mắt khẽ đảo.
Đúng vậy, Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu đối với nàng quả thật rất tốt.
Nếu thật sự muốn nàng đem quân đi diệt Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh, một khi nàng xuống tay, e rằng trong lòng sẽ không khỏi rất áy náy.
Điều này, chính Hiên Viên Triệt cũng hiểu.
Sau khi dừng lại một chút, Hiên Viên Triệt lại tiếp tục nói:”Hiện nay ta án binh bất động, nàng cũng không động thủ bọn hắn, làm cho Minh Đảo động thủ, cho dù là diệt vong hay thắng lợi, thì cũng là số phận của bọn hắn.”
Nói đến đây, Hiên Viên Triệt khóe miệng lần thứ hai cười mỉm.
Thu Ngân ngồi bên thấy vậy, tuy trên mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại mỉa mai liếc một cái qua Hiên Viên Triệt, thật là nói dối một cách trắng trợn.
Lưu Nguyệt tự nhận mình không phải là thần đồng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Vừa nghe Hiên Viên Triệt nói tới đây, nhất thời lấy tay nhéo nhéo lên đùi Hiên Viên Triệt.
Tựa tiếu phi tiếu nhe răng trợn mắt nhìn Hiên Viên Triệt nói:”Cái gì là diệt vong hay thắng lợi, xem như đó là số phận của bọn hắn, chàng là muốn làm ngư ông đắc lợi thì có.”
Hiên Viên Triệt nghe nói liền nở nụ cười, cầm tay Lưu Nguyệt.
Đúng vậy, hắn là muốn làm ngư ông đắc lợi.
Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh liên thủ, Hậu Kim cùng Minh Đảo liên thủ.
Hậu kim thì không có gì đáng lo ngại, nhưng nếu thắng thì chính là do binh mã của Minh Đảo lợi hại.
Mà Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân Quốc, vốn cũng là hai nước lớn mạnh của Trung Nguyên.
Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ, cũng không phải là người thường.
Cho dù binh mã không bằng được Minh Đảo, nhưng lại chiếm được ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa.
Hai bên mà giao chiến.
Lúc đó, nhất định sẽ giằng co rất quyết liệt, tranh giành chiến bại.
Đợi cho tới khi đó, hắn sẽ ra tay, cùng với Minh Đảo, thống nhất Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.
Chuyện tốt như vậy, thời cơ khó mà gặp được trong đời.