Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 384

Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:35:04
Lượt xem: 7

Chỉ cần Bắc Mục thâu tóm được vùng thảo nguyên tươi tốt này, thì Thịnh kinh kia của dân tộc Hung Nô chẳng khác nào đã rơi vào tay Bắc Mục rồi.

Dân tộc Hung Nô dù bị liên tiếp thua trận nhưng vẫn kiên cường, liền lấy vùng thảo nguyên tươi tốt này làm vị trí quyết đấu cuối cùng.

Mà phía dưới vùng thảo nguyên này, chính là biên giới Tuyết Thánh Quốc.

Mà mục đích bọn họ là muốn vượt qua Bắc Mục, qua toàn bộ dân tộc Hung Nô, đến biên giới Ngạo vân quốc, cùng vùng phía trên biên giới Tuyết thánh quốc.

Binh mã uy nghiêm hiên ngang, tư thế oai hùng.

Trên thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô bờ, hàng ngàn hàng vạn binh mã sắp sửa chiến đấu.

Màu đen là trận doanh của dân tộc Hung Nô, còn thiết kỵ màu đen chính là binh mã Bắc Mục.

Hai bên bày binh bố trận trên thảo nguyên, sát khí ầm ầm kia như phá tan bầu trời xanh biếc, thủng lên chín tầng mây.

Những làn mây trắng bồng bềnh bay múa, nhưng cũng không che lấp được phía dưới là tầng sát phạt lạnh thấu xương.

Gió mùa hạ vù vù thổi qua, cuốn theo tiếng hét hò ngập trời.

Ngựa hí, người la, vang vọng trên vùng thảo nguyên tươi tốt như biến thành những khúc ca hùng dũng.

Phóng ngựa chạy lên trên sườn núi cao, Lưu Nguyệt một thân giáp trụ nhìn xuống chiến trường phía dưới.

Ba ngày ba đêm, giao đấu đã được ba ngày ba đêm.

Cả thảo nguyên cơ hồ đều bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm.

Tấn công ba mặt, toàn diện tiến công, hiện nay chiến tuyến đã hoàn toàn được kéo dài ra trên diện rộng.

Trên toàn bộ vùng thảo nguyên, lúc này dân tộc Hung Nô cùng Bắc Mục đang giáp chiến với nhau bên dưới, đang ở thời điểm giao tranh kịch liệt.

Một thân khí thế, một thân uy vũ.

Lưu Nguyệt lập tức dừng ngựa ngay ngắn, toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm hiển hách, nếu so với ngày xưa thì khí chất này đã vượt bậc hoàn toàn.

Có lẽ là do trải qua quá nhiều trận chiến cùng c.h.é.m giết.

Đã làm cho nàng trưởng thành trong chiến tranh.

Cái loại hơi thở trầm ổn lãnh khốc, đã thay thế hoàn toàn được khí chất mạnh mẽ cùng ngây thơ trước kia.

Lưu Nguyệt giờ đây rất có phong độ của một đại tướng, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều lão luyện vô cùng.

Ngồi thẳng ưỡn n.g.ự.c tự tin, nếu chỉ huy được quyết định bởi tư thế, thì nàng đã hoàn toàn có thể đảm nhận được tốt thân phận cùng chức trách Thống soái Bắc Mục rồi.

Một thân thiết uy, Lưu Nguyệt một kiếm vung lên, chỉa thằng binh trận Bắc Mục phía trước.

Lập tức, trống trận vang dội, sau đó trận địa biến đổi đem toàn bộ binh mã dân tộc Hung Nô vào trong, bao vây sát phạt.

Mi lạnh lùng chớp chớp, Lưu Nguyệt quay đầu lại, thế trận trước mắt đã không còn cần phải bận tâm.

“Chủ soái, cánh Hữu (cánh quân bên phải) trúng mai phục.” Ngay thời điểm Trung quân (quân ở giữa) thắng thua đã định sẵn trong nháy mắt, một binh sĩ đưa tin đột nhiên vọt tới, cả người đầy m.á.u tươi lớn tiếng hướng Lưu Nguyệt bẩm báo.

Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời nhướng mày.

Bởi vì đây là trận chiến then chốt, muốn đôi bên cùng phân thắng bại trong một lúc, nên tất cả đại tướng soái đều ra trận hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bề ngoài cánh Tả để cho Thác Bỉ Mộc chỉ huy, kỳ thực ra là cho Hiên Viên Triệt.

Hữu quân do Âu Dương Vu Phi cùng Lê Khoát.

Trung quân có nàng cùng Khố Tạp Mộc.

Hậu quân cho tam đại tướng quân cùng Hàn Phi.

Mà hiện tại Âu Dương Vu Phi dẫn đầu Hữu quân bị mai phục, với bản lĩnh của Âu Dương Vu Phi, cư nhiên vẫn phải ra lệnh cho binh sĩ đưa tin chạy về thông báo cho người trợ giúp hắn.

Chuyện này có thể thấy đã nguy hiểm đến mức nào.

Mắt trầm xuống thật sâu.

Lưu Nguyệt rất nhanh nhìn lướt qua chiến trường trước mặt lần nữa.

Chỗ nàng đã muốn hoàn toàn có thể khống chế, cánh tả phía sau doanh trại thì không biết thế nào, bất quá tiếng kêu xa xa kia có thể đủ nghe thấy, có lẽ đang đến hồi kịch liệt.

Lúc này chỉ có nàng mới có thể xuất binh.

“Điều ba vạn binh mã đích thân bổn soái đi.” Vừa phát lệnh xong, Lưu Nguyệt đem cả trung quân giao lại cho Khố Tạp Mộc, dẫn đầu ba vạn binh mã, chạy về phía Âu Dương Vu Phi, trợ giúp hữu quân đang nguy khốn.

Phóng ngựa như điên, Hữu quân hẳn là cách chỗ nàng khoảng hai mươi lăm dặm

Là nơi có địa hình thảo nguyên tươi tốt và phức tạp nhất.

Có hang sâu, có đầm nước, còn có đầm lầy, nơi những viên đá kỳ quái mọc lởm chởm..

Phi nhanh mà đi, Lưu Nguyệt dẫn đầu đoàn quân.

Màu đen, đối nghịch với những vùng thảo nguyên khác tươi tốt một mảnh thạch bích, cây cỏ phì nhiêu một màu xanh nhạt.

Riêng địa hình nơi đây lại hoàn toàn là một mảnh màu đen, không hề có cây cỏ, cái gì cũng không thể sinh trưởng, mới nhìn qua đều là một màu đen mênh m.ô.n.g vô bờ, rất rợn người.

Lưu Nguyệt vừa phi ngựa tới nới liếc mắt một cái nhìn về phía đó, nhất thời mặt mày nhăn nhó.

Như thế nào nơi đây không hề có một ngọn cỏ, chuyện này…

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, vó ngựa đã lấn vào vùng thảo nguyên đen này rồi, nhất thời hít sâu một hơi thấy có mùi hôi thối khó chịu ập vào mũi.

Lưu Nguyệt ngửi một hơi, lông mày chợt nhăn lại.

Cái quái gì thế nhỉ? Có chút gì đó như quen thuộc, nhưng lại giống như là không quen.

Nhíu mày, nhưng chân ngựa vẫn không hề dừng lại.

Tuy nhiên không đợi cho Lưu Nguyệt kịp suy nghĩ được gì, khi vừa mới phóng lên đến sườn núi cao, cảnh tượng trước mặt nháy mắt làm cho sắc mặt Lưu Nguyệt phát lạnh.

Lửa, cả bầu trời rực lửa.

Lửa trên vùng thảo nguyên này đang bùng lên hừng hực, thi nhau nhảy múa, rất kịch liệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-384.html.]

Ngay dưới chỗ vùng đất màu đen, lửa với tư thế oai hùng, với tư thế xưng vương xưng bá mà bành trướng ra, ba mặt vây quanh lấy thung lũng nhỏ hẹp.

Hơi nóng kia cho dù cách đó rất xa, nhưng khi hướng mặt về phía đó, cũng làm cho người ta cảm giác được nhiệt độ, cực kỳ nóng.

Không còn kịp suy nghĩ tại sao vùng đất này lại không hề có một ngọn cỏ, tại sao lại có ngọn lửa ngập trời như vậy, Luu Nguyệt phóng ngựa nhanh chóng chạy về phía thung lũng .

Ba mặt đều là lửa ngập trời, đoàn người chỉ có thế hướng tới nơi không có lửa mà đi.

Ngay chỗ bị ngọn lửa bao vây, chính là nơi mà cánh phải của Âu Dương Vu Phi đóng quân.

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt, vang vọng ra từ trong thung lũng.

Theo tiếng gió thổi, mà bay đến tai Lưu Nguyệt.

Ghìm cương ngựa trước cửa hang, Lưu Nguyệt nhanh chóng nhìn lướt qua tình huống phía dưới, đã nắm được tình hình.

Âu Dương Vu Phi đã bị bọn họ mai phục cả trong lẫn ngoài hang.

Vốn dĩ, ba phía kia cũng có thể ra được, nhưng hiện giờ đã bị đại hỏa bao vây, nên giờ chỉ còn lại có một đường ra.

Vậy mà, cửa ra đã bị binh mã Hung Nô chặn lại, hoàn toàn không để cho cánh phải Âu Dương Vu Phi một đường lui, tình thế đang rất nguy cấp.

Binh mã Bắc Mục bị vây ở bên trong đang cố liều c.h.ế.t để xông ra ngoài.

Từ trên cao nhìn xuống binh mã Hung Nô đang bao vây cửa hang, thế trận hoàn toàn nghiêng về một bên.

Nhưng cái mà làm cho Lưu Nguyệt kinh hãi lại chính là phía trên cửa hang.

Một tảng đá lớn đến cả ngàn cân đang lăn từ trên cao xuống, sắp đến chỗ này, nếu tảng đá này tới nơi, chắc chắn sẽ lấp mất cửa hang , lúc đó muốn thoát ra còn khó hơn lên trời.

Đột nhiên, đang lúc tảng đá kia lăn xuống ầm ầm, Âu Dương Vu Phi một thân y phục trắng toát từ phía dưới xông lên, ra sức dùng tay chặn lại tảng đá khổng lồ đó.

Mà bên dưới hắn, binh mã Bắc Mục như hóa điên từ dưới xông lên, c.h.é.m g.i.ế.c tại lối ra.

Mà phía sau bọn họ, là ngọn lửa đang như sương mù lan ra bàng bạc, tràn đến rất nhanh.

Trong nháy mắt, sát khí toát ra.

Lưu Nguyệt giương trường kiếm trong tay lên, rống to một tiếng: “Giết hết cho ta.” Lập tức phóng ngựa về hướng binh mã Hung Nô đang bao vây tấn công.

“Sát a.” Ba vạn binh mã phía sau lập tức theo sát, vọt lên thật nhanh.

“Viện binh sắp đến, viện binh sắp đến.”

“Cố gắng chống cự….”

Cánh quân phải bị vây ở đáy cốc lập tức phấn chấn, càng c.h.é.m g.i.ế.c như không màng mạng sống.

Bỏ ngựa chạy lên, Lưu Nguyệt xông tới bên Âu Dương Vu Phi.

Một thân võ công của Âu Dương Vu Phi nếu muốn thoát khỏi tình cảnh trước mắt cũng không khó.

Nhưng, lúc này hắn không hề tránh đi, mà gắng sức chống đỡ khối đá lớn đang sụp xuống người hắn.

Vì binh lính Bắc Mục đang giao tranh bên dưới, một chút sơ suất cũng không thể xảy ra.

Âu Dương Vu Phi lúc này đang chống đỡ ở giữa chừng núi, một thân áo trắng như trở thành bia b.ắ.n tên, huyết sắc đỏ tươi nở rộ như hoa đào.

Phi thân một cái, trường kiếm vung lên c.h.ặ.t đ.ầ.u chủ soái Hung Nô, Lưu Nguyệt xoay người như vượn, hướng lưng chừng núi chỗ Âu Dương Vu Phi đang hết sức chống đỡ đi lên.

“Sao rồi?” Còn chưa tiến lại gần, Lưu Nguyệt đã mở miệng hét lớn.

“Nàng đến chậm chút nữa chắc ta về luôn với tổ tiên……..Khụ khụ…” Âu Dương Vu Phi vẫn nói với ngữ điệu nhàn nhã tự nhiên như trước, nhưng Lưu Nguyệt có thể nhận ra hắn đang cố nói cứng.

Dùng Thiên tàm ti cố định thân thể, Lưu Nguyệt từ trên đỉnh cốc phi thân nhảy xuống chỗ Âu Dương Vu Phi.

Một tay túm lấy cổ áo Âu Dương Vu Phi, một tay không ngừng khua trường kiếm, chặn đứng mấy mũi tên đang không ngừng b.ắ.n tới.

Có Lưu Nguyệt hỗ trợ, Âu Dương Vu Phi không còn chút băn khoăn nào với những nguy hiểm xung quanh, dồn lực toàn thân chống đỡ với khối đá đang đè xuống.

Có điều, dù hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ là người phàm.

Từng bước lại từng bước trượt xuống.

Dấu chân của hắn hằn sâu trên vách núi.

“Hành động mau!” Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức hướng bên dưới rống to một tiếng.

Hai bên giáp công, đám người Hung Nô lúc này lại trở thành người bị vây hãm, lập tức càng mạnh mẽ đánh tới.

Hữu quân Bắc Mục dưới khe núi liều mạng chạy lên trên.

Phía trước có viện quân của Lưu Nguyệt hỗ trợ, tình hình đã có biến đổi tốt.

Túm chặt Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt vừa chống đỡ tên b.ắ.n quanh thân, vừa cúi đầu nhìn phía dưới khe núi.

Có cỏ xanh, lại có cả từng khối đá lởm chởm sắc nhọn.

Mà ở chỗ cỏ xanh kia, lửa đang lan đến càng lúc càng gần, sắp đốt tới gần phía sau đám người.

Tranh thủ từng giây từng phút, binh mã Bắc Mục phía dưới dùng mọi cách để có thể nhanh chóng chạy lên phía trên.

Mà Âu Dương Vu Phi càng lúc trượt xuống càng thấp, mồ hôi đầm đìa trên trán, sắc mặt tái đến không thể tái hơn.

“Hôm nay c.h.ế.t ở nơi này thật không đáng.” Cắn răng, Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn binh mã Bắc Mục tất cả đều đã vượt qua khối đá, lập tức hít sâu một hơi, hai tay dùng sức, định cố hết sức nâng khối đá ngàn cân kia lên rồi nhảy ra.

Nhưng, chống đỡ khối đá lâu như vậy, sức lực toàn thân sớm đã dùng hết.

Hai tay nâng lên, nhưng một chút lực cũng không có.

Khối đá ngàn cân kia không có lực chống đỡ, lập tức sụp xuống.

Âu Dương Vu Phi phụt ra một ngụm m.á.u tươi, thân thể rơi xuống phía dưới.

Lưu Nguyệt đang túm lấy Âu Dương Vu Phi thấy vậy, vội vàng dồn sức kéo Âu Dương Vu Phi lên.

Nhưng, khối đá kia quá lớn, lực rơi rất mạnh, vừa sụp xuống đã không những làm cho nàng không giữ được Âu Dương Vu Phi, ngược lại còn làm cho thiên tàm ti của nàng đứt ra.

Trong nháy mắt, cả hai người đều rơi xuống phía dưới.

Mà phía trên đầu bọn họ, khối đá ngàn cân đang không ngừng rít vang đèn xuống.

Loading...