Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:35:08
Lượt xem: 5
Sát khí, đó là một loại sát khí ẩn giấu vô thanh vô tức.
Ánh mắt xanh biếc kia, chính là ma quỷ nơi thảo nguyên.
Sói, vô số sói hoang nơi thảo nguyên.
Trời! Âu Dương Vu Phi hít một hơi khí lạnh. Sói, động vật độc ác tàn nhẫn nhất thảo nguyên.
Chọc cái gì không chọc lại chọc đến bọn này.
Khóe miệng vô thức co rút, da đầu Âu Dương Vu Phi run lên, mắt lướt nhìn chung quanh một vòng.
Con ngươi xanh biếc ẩn ẩn chi chít trong bụi cỏ, chớp lại chớp một cái, vây thành hình tròn xung quanh bọn họ.
Mà ở phía xa xa kia, lại nghe thấy tiếng động của đàn sói, vốn di chuyển nhẹ nhàng vô thanh vô tức, từng bước từng bước tiến lại, càng lúc càng gần.
Âu Dương Vu Phi nghe thấy tiếng động ấy, cơ hồ muốn khóc.
“Lưu Nguyệt, sói! Trời ạ, sao lại nhiều sói như vậy? Chúng ta đang bị bao vây.”.
Âu Dương Vu Phi truyền âm nhập mật, thanh âm mang theo sự bi phẫn cùng cực, chúng ta đang bị bao vây, mới nghe tưởng như chỉ là lời nói quá lên.
Một con sói không sao cả, mười con sói cũng không vấn đề, nhưng hơn trăm con sói, đây lại là chuyện lớn.
Mà hiện tại, căn cứ theo tiếng nghe được từ bước chân sàn sạt dẫm lên cỏ, hoàn toàn không thể đoán được đàn sói này đông đến cỡ nào.
Hiện tại hắn chỉ có thể khẳng định, đây chắc chắn là một bầy rất đông.
Âu Dương Vu Phi muốn khóc, lần đầu tiên trong đời muốn khóc. Cái gọi là mới ra hang hổ lại vào hang sói, hiện tại hắn cảm nhận được rất sâu sắc.
Bóng đêm mù mịt, mang theo vẻ tăm tối quyến rũ.
Con ngươi xanh biếc u ám mang theo tầng tầng sát khí.
Sống lưng thẳng tắp, Lưu Nguyệt vẫn tiếp tục thêm củi vào đống lửa, không hề ngẩng đầu.
Ánh lửa tỏa ra ánh sáng đỏ rực, chiếu lên khuôn mặt nàng.
Lúc Âu Dương Vu Phi nhìn thấy ánh mắt xanh biếc u ám kia, nàng cũng nhận ra được, chúng thuộc loài dã thú nguy hiểm.
Nhưng mà, nàng chưa kịp động đậy, bọn chúng đã đi đến bao vây hai người.
Bọn họ chỉ có hai người, còn bên kia quân địch lại rất đông.
Giữa đêm hè nóng bức, mà tại nơi này lại lạnh giá như băng.
Xuyên qua ánh lửa, Lưu Nguyệt nhìn thấy hình dáng đàn sói hoang trong bụi cỏ.
Đàn sói thân xám, mạnh mẽ, đường cong mềm mại, là loài có cơ thể phối hợp công thủ hoàn hảo đáng kinh ngạc, con ngươi hung tàn, tham lam, đang tiến lại gần vây lấy bọn họ.
Sói, tuy không phải loài to lớn mạnh mẽ nhất.
Nhưng lại là loài khó đối phó nhất.
Lưu Nguyệt hiểu rất rõ chúng lợi hại bao nhiêu.
Thân ảnh màu xám dần dần lộ ra giữa bụi cỏ cao, từng bước tiến tới gần.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, con ngươi u ám kia càng tỏa ra sát khí rợn người.
Con ngươi xanh biếc bị ánh lửa nhuộm thành đỏ thẫm, miệng mở rộng lộ ra răng nanh trắng lóa dày đặc khiến người khác run sợ.
Ánh lửa bập bùng chiếu rọi bầy sói chung quanh.
Thân hình chưa động, nhưng sát khí đã tràn ra quanh thân.
Nhè nhẹ âm trầm, giống như Diêm La địa ngục.
Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm con sói đầu đàn, sát khí tản ra bốn phía.
Lúc con sói đầu đàn đối diện với Lưu Nguyệt sát khí đầy mình, bước chân chậm dần, rồi dừng lại.
Dã thú, vốn rất nhạy bén.
Sát khí của Lưu Nguyệt rất mạnh mẽ, khiến cho nó cảm nhận được nguy hiểm, một sự uy h.i.ế.p thực sự.
Con sói đầu đàn đứng lại, đám sói phía sau như nhận được chỉ thị, cũng lập tức dừng lại.
Quây xung quanh đống lửa, lạnh lùng mắt đối mắt với Lưu Nguyệt.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Âu Dương Vu Phi táp miệng, truyền âm nhập mật cho Lưu Nguyệt: “Làm sao bây giờ?”.
Cứ đối đầu như vầy không phải biện pháp hay.
Dù hiện tại con sói đầu đàn vẫn bất động, nhưng đám sói phía sau vẫn tiến đến càng ngày càng nhiều.
Bọn họ vẫn đang trong hiểm cảnh.
Lưu Nguyệt vẫn bất động không trả lời.
Ánh mắt vẫn tập trung nhìn con sói đầu đàn.
Trong đêm trăng không tiếng động, hai luồng sát khí đối đầu gay gắt.
Mà dưới ánh lửa, Lưu Nguyệt chậm rãi vươn tay, ở chỗ góc áo làm hai động tác tay.
Âu Dương Vu Phi nhìn thấy, lập tức hiểu ra.
Thân hình còn chưa kịp động, tay đã bắt đầu hành động.
Nhanh tay nhặt lên đám củi còn thừa bên đống lửa làm thành cây đuốc lớn.
Thêm nhiều, thêm nhiều củi nữa hình thành một quả cầu lửa cực lớn.
Đàn sói nhìn thấy động tác của Âu Dương Vu Phi, không ngừng gầm gừ, ở trong bóng đêm tĩnh lặng lại càng thêm ghê rợn.
Con mồi ở ngay trước mặt, đàn sói có phần không kiềm chế được.
Có điều, dưới sát khí lạnh như băng của Lưu Nguyệt, con sói đầu đàn không nhúc nhích, những con sói khác đành cố sức kiềm chế lại.
Tuy thân hình không động, nhưng con ngươi xanh biếc dữ tợn không ngừng dõi theo Âu Dương Vu Phi.
Động tác của Âu Dương Vu Phi rất nhanh.
Con sói đầu đàn đang đối đầu với Lưu Nguyệt.
Nhưng nếu sát khí của Lưu Nguyệt bị d.a.o động, bọn họ nhất định sẽ bị vạn sói xé xác.
Tốc độ rất nhanh, quả cầu trong tay Âu Dương Vu Phi càng lúc càng lớn, rồi lại buộc chặt hai cái.
“Đi!” Ngay tại lúc Âu Dương Vu Phi buộc chặt quả cầu lửa lại, Lưu Nguyệt quát nhẹ một tiếng, thân hình nhảy lên trên không, xoay người một cái, hướng phía ngược lại với con sói đầu đàn chạy đi.
Ngay tại thời khắc đó, con sói đầu đàn vẫn bị sát khí của Lưu Nguyệt chế trụ.
Nhịn không được cảm giác tức giận khi bị con người áp chế, một tiếng sói tru phá không mà ra, vang vọng trong đêm trăng.
“Ngao ô……………..” Đàn sói gào thét, tiếng vang tám hướng.
Mà ngay trong tiếng gào thét ấy, Lưu Nguyệt đã bị quây vào vòng vây của đàn sói.
Trường kiếm trong tay vung lên, mạnh mẽ c.h.é.m xuống chặn đường đàn sói.
Mà ở phía sau, Âu Dương Vu Phi đã ngay lập tức đến hỗ trợ bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-387.html.]
Hai cây đuốc trong tay vung lên mang theo sức mạnh, vung mạnh về phía Lưu Nguyệt.
Ánh lửa cực nóng, thế tới rào rạt.
Đàn sói gào thét, nhảy vọt về hướng hai người.
Lưu Nguyệt lọt vào giữa đàn sói, mi không chớp, mắt không nháy, một thân sát phạt ngập trời.
Nàng vừa giơ tay nhấc chân, trường kiếm vung lên, màu m.á.u đỏ tươi b.ắ.n ra tung tóe, từng con sói lần lượt ngã xuống.
Không có động tác dư thừa, không có chiêu thức hoa mỹ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ có một kích mất mạng.
Sát khí lạnh thấu xương, gặp phật g.i.ế.c phật, gặp thần c.h.é.m thần.
Một thân lạnh như băng, vẻ mặt kiên quyết.
Lưu Nguyệt vung trường kiếm mở một đường máu, hướng phía trước xông ra.
Toàn thân như một pho tượng sát thần.
Phía sau, hai quả cầu lửa của Âu Dương Vu Phi bay múa, yểm trợ phía sau Lưu Nguyệt.
Đàn sói bị Lưu Nguyệt g.i.ế.c đỏ cả mắt, mùi m.á.u tanh lan tràn dày đặc trong không khí, khiến cho chúng bắt đầu trở nên điên cuồng.
Dùng đủ các tư thế với tốc độ cực nhanh xông tới Lưu Nguyệt.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy hai tay vung mạnh, quả cầu lửa bay lên đập xuống người con sói.
Lửa cực nóng thiêu đốt da lông, sức nóng hừng hực khiến bầy sói tản lùi lại phía sau.
Một trước một sau, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi trong vòng vây của bầy sói mở một đường máu, xông ra phía trước.
Tốc độ của đàn sói rất nhanh, một con ngã xuống, lập tức có một con khác xông lên thế chỗ.
Dã thú vốn có bản tính tấn công bầy đàn.
Có điều, người chúng đối đầu lúc này lại là Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi lúc này tuy bị thương, nhưng kĩ năng vẫn rất thuần thục.
Còn Lưu Nguyệt, tuyệt đối là vua sát phạt. Chiêu thức cùng sát khí sắc bén, hai người hỗ trợ lẫn nhau xông ra ngoài vòng vây.
Đây tuyệt đối không phải là con mồi ngon lành của đàn sói, mà là sát thần.
Máu tanh văng khắp nơi, t.h.i t.h.ể của đàn sói hoang nằm la liệt trên đất.
Mở thẳng một đường máu, Lưu Nguyệt từng bước lui ra phía sau, duỗi tay ra cầm lấy cây đuốc lớn trong tay Âu Dương Vu Phi.
“Mau!” Lạnh như băng ném ra một chữ.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vu Phi rất nhanh ném quả cầu lửa trong tay, ôm lấy Lưu Nguyệt, thân hình lóe lên, vận kinh công bay vào bóng đêm trước mắt.
Tốc độ chạy của Lưu Nguyệt nhanh, nhưng tuyệt đối không theo kịp khinh công của Âu Dương Vu Phi.
Đảo mắt một cái, hai người đã hòa vào trong bóng tối.
Cho dù đàn sói trong nháy mắt đã đuổi theo, nhưng cũng không thấy được tung tích hai người.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, trên mặt đất còn lộ rõ sát khí quẩn quanh chưa tan, cùng với mấy chục xác sói, m.á.u nhiễm đỏ cả cây cỏ.
Ánh mắt xanh biếc lóe lên trong đêm tối.
“Ngao ô……………………..” Con sói đầu đàn giương đầu, tru lên một tiếng.
Tiếng tru vang vọng, xuyên không phá mây, hướng thẳng lên trời.
“Ngao ô………………….” Đàn sói lập tức ngửa đầu tru theo.
Dưới đêm trăng mùa hạ, tiếng sói tru không khỏi tiếng người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Tru một tiếng giận dữ, đàn sói lập tức quay đầu, đuổi theo hướng Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi chạy đi.
Bóng đêm tràn ngập, một màu đen tăm tối.
Bay nhanh mà đi, dưới đêm trăng, Âu Dương Vu Phi mang theo Lưu Nguyệt, tốc độ có thể so sánh với thiên lý mã.
Trong nháy mắt đã bỏ rơi đàn sói lại phía sau.
Nhưng mà Âu Dương Vu Phi cũng không dám sơ suất, chạy thẳng nửa canh giờ mới dám dừng lại.
“Không thấy chúng đâu, có lẽ đã bỏ đi rồi.” Buông Lưu Nguyệt ra, chân Âu Dương Vu Phi mềm nhũn, gục xuống cỏ.
Nội thương của hắn còn chưa điều trị khỏi hẳn. Vừa rồi lại liều mạng mà chạy, quả thật đã là quá sức.
Nội lực tích lũy được, cũng đã tiêu tán sạch sẽ.
Lưu Nguyệt đứng trên cỏ, mặt nhìn Âu Dương Vu Phi gục bên dưới, không nói gì.
Sau liền ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía bọn họ vừa chạy trốn khỏi.
Há miệng để thở, Âu Dương Vu Phi nhìn lưng Lưu Nguyệt, lên tiếng hỏi: “Lưu Nguyệt, sao nàng không trực tiếp g.i.ế.c con sói đầu đàn, như vậy sẽ dễ dàng hơn?”.
Giết thủ lĩnh, khiến cho đám quân không có người chỉ huy, đây vốn là thủ đoạn Lưu Nguyệt quen dùng.
Thế nhưng hôm nay không làm vậy, lại quay đầu bỏ chạy?
Đưa lưng về phía Âu Dương Vu Phi, thanh âm của Lưu Nguyệt rất lạnh: “Muốn c.h.ế.t ngươi cứ việc g.i.ế.c nó.”
Dã thú không thể có tâm địa gian xảo như con người.
Nếu khi nãy nàng g.i.ế.c con sói đầu đàn, chỉ sợ đàn sói bây giờ lâm vào cảnh không có thủ lĩnh, vô cùng điên cuồng, hai người sẽ không thể thoát thân như vậy.
Cái loại cùng chung mối thù này, nàng không muốn lĩnh ngộ lần thứ hai.
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói thế, khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng phản bác.
Hắn có cảm giác, về phương diện này, Lưu Nguyệt hiểu biết nhiều hơn hắn.
Lau mồ hôi trên trán, Âu Dương Vu Phi giang hết chân tay nằm trên cỏ: “Đủ kích thích. Biển lửa, đá lớn, đầm lầy, sói. Không biết lần sau còn gặp được thứ gì trên thảo nguyên này nữa. Thật thú vị!”.
Tay chân giang rộng, Âu Dương Vu Phi phóng đãng thốt ra một câu.
Hắn tung hoành trên thảo nguyên lâu như vậy, cũng chưa gặp được những tình huống ấy.
Thảo nguyên, gặp được những chuyện này, cũng thật thú vị.
Nghe thấy lời nói mát mẻ của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt lạnh lùng quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi đang thả lỏng toàn thân: “Hành trình về sau nhất định sẽ càng thú vị.”.
Lời nói lạnh như băng, mang theo hơi thở âm trầm.
Âu Dương Vu Phi nghe xong không khỏi sửng sốt, nhìn Lưu Nguyệt cười nói: “Sao nàng lại biết?”.
Lời vừa nói ra, chợt nghe tiếng sói tru từ rất xa truyền lại.
Âu Dương Vu Phi nhất thời bật người ngồi dậy, rất nhanh thu hồi lại vẻ cà lơ cà phất trên mặt: “Không phải chứ?”.
Thanh âm này…………….như đang hướng tới chỗ bọn họ!
“Ngao ô…………….”
Ngay trong lúc hắn đang nói, đàn sói không ngừng rống lên từng tiếng ghê rợn, phóng lên trời cao, vang vọng khắp thảo nguyên, khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Gương mặt Âu Dương Vu Phi bắt đầu co rút.