Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:35:16
Lượt xem: 9
Tiếng gầm gừ của Hung Nô vương có thể sánh ngang với bầy sói.
“Thiền Vu, đúng là sói hoang, thật sự là sói hoang…………..”
“Đúng vậy mạt tướng tận mắt trông thấy, đúng là Nhiếp chính vương Bắc Mục dẫn đầu bầy sói, tuyệt đối không sai.
Thiền Vu…………….”
“Trời ạ, căn cứ theo tin tức truyền về, đàn sói hoang này lên tới hàng vạn con………….”
“Tất cả sói trên thảo nguyên đều tập trung lại hết rồi…………”
Trong trướng Hung Nô, từng tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Mà lúc này, trong doanh trại Bắc Mục, sau khi Hiên Viên Triệt nhận được bồ câu đưa thư của Thu Ngân, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất dẫn quân hướng tới Hậu quân Hung Nô.
Tiết trời vào hè, ánh nắng chói chang, thảo nguyên xanh mướt, chói mắt khiến cho người ta không dám mở mắt.
Giữa trời hè, thời tiết lại thay đổi theo đúng nét đặc trưng của mùa hè.
Một khắc trước ánh nắng đầy trời, một khắc sau gió mưa đã nổi lên, mây mưa khắp chốn.
Thời tiết thay đổi bất ngờ, khiến người ta không cách nào đoán trước được.
Tương đồng với thời tiết, chiến sự trên thảo nguyên cũng tháy đổi bất ngờ.
Tính toán, phỏng đoán, chuẩn bị, sắp xếp cũng chống không lại được sự biến hóa khôn lường của số mệnh.
Hung Nô mới một khắc trước còn đang phỏng đoán binh mã Bắc Mục đang ở phía nam, bọn hắn sẽ dẫn quân vây từ hai bên, tấn công bất ngờ khiến chúng trở tay không kịp.
Song, không đợi cho bọn họ kịp hình thành vòng vây, bên trái bọn họ đột nhiên xuất hiện một đàn sói hoang từ dưới đất chui lên, tập kích.
Nhanh như bão táp, đàn sói hoang mang đi tất cả mọi thứ.
Cái gì cũng không để sót lại, chỉ để lại cho bọn họ cảnh tả quân bị phá hủy hoàn toàn.
Vòng vây không những bị phá vỡ, ngược lại bọn họ còn bị Bắc Mục bắt được điểm yếu, lợi dụng vị trí tả quân bỏ trống xâm nhập quân doanh.
Một khắc trước bọn họ đang chỉnh đốn đội quân chuẩn bị lên đường.
Một khắc sau, bầy sói bất ngờ tấn công, quân đội chỉnh tề lại trở thành phế quân.
Một khắc trước bọn họ chuẩn bị mười vạn đại quân chuẩn bị đi tiêu diệt đàn sói hoang.
Một khắc sau, đàn sói hoang không biết vì sao lại vòng qua đại quân của bọn họ, trực tiếp xông đến từ phía sau, tập kích đoàn quân.
Một khắc trước………….
Một khắc sau…………… Vẫn biết chiến trường thay đổi bất ngờ, thiên biến vạn hóa, nhưng trước nay chưa từng gặp qua sự biến hóa nào nhanh như vậy.
Doanh trại Hung Nô trong lúc bị tấn công, từ trên xuống dưới không kịp bào tin cho nhau.
Còn phía bên kia, Hiên Viên Triệt lúc này không hề tính toán kế sách tấn công chiếm đóng.
Mà muốn tính toán cũng tính không được.
Chiến trường lúc này hoàn toàn không theo suy nghĩ của hắn.
Lúc này, hắn chỉ có chờ tin tức của Thu Ngân cùng Ngạn Hổ truyền về.
Rồi lập tức dẫn quân theo sát hướng đi của Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi, lấy nơi đàn sói tấn công làm phương hướng tiến tới.
Có Lưu Nguyệt phá vòng vây phía trước, hắn dẫn quân phía sau thuận lợi tiến lên.
Quả thực một chút hơi sức cũng không mất.
Sau cơn mưa, thảo nguyên xinh đẹp như mộng như ảo.
Ở phía trước, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi dẫn đầu bầy sói hoang điên cuồng, chạy loạn trong doanh trại Hung Nô.
Rất có khí thế gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật.
Không ai có thể chống cự.
Thật giống như gió lốc trên biển, mỗi lần đi qua quét sạch hết thảy.
Mà ở phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ giống như trở thành hai con chim, thu thập mọi tin tức của Lưu Nguyệt, sau đó nhanh chóng đem vị trí cùng tin tức những nơi đó truyền lại cho đại quân Bắc Mục của Hiên Viên Triệt ở phía sau.
Hiên Viên Triệt dựa vào vị trí cũng tin tức nhận được, đề ra sách lược, theo sát tấn công.
Thật giống như một chuổi mắt xích, kết nối đến không thể tốt hơn.
Lúc này, Hung Nô vừa phải đối phó với đại quân Bắc Mục tấn công, vừa nơm nớp đề phòng không biết khi nào đàn sói hoang lại bất ngờ xuất hiện.
Trước sau hai mặt đều là quân địch, chú ý phía trước lại chẳng thể ngờ được phía sau.
Lập tức lòng quân d.a.o động, vô cùng hỗn loạn.
Nhân lúc binh mã Hung Nô tâm lí bất ổn, Hiên Viên Triệt lại dẫn quân tấn công, chiến trường nổ ra khắp nơi.
Chỉ sau mấy ngày, tốc độ tấn công của Bắc Mục tựa như mỗi ngày ngàn dặm, hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Mà binh lính Hung Nô, nghe thấy sói hoang đã đột ngột biến sắc, sợ hãi không chống cự đến một ngày.
Ánh mặt trời rực rỡ, trời xanh như biển.
Phi ngựa chạy đến, Âu Dương Vu Phi nhận thấy doanh trại Hung Nô còn cách không xa.
Lập tức giơ cao tay, ngửa đầu hú lên một tiếng: “Ngao ô…………..”
Suốt hai ngày chạy loạn, gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật, phá tan mọi thứ, hắn thật sự vô cùng hưng phấn.
Tiếp sau tiếng hú của Âu Dương Vu Phi là hàng loạt tiếng sói tru vang lên, quanh quẩn trên không.
Doanh trại Hung Nô phía trước nhanh chóng hỗn loạn.
Vô số binh lính Hung Nô từ trong trướng xông ra.
Mặc kệ hết mọi thứ, quần áo xộc xệch, nhanh chóng nhảy lên ngựa, nhìn cũng không dám quay lại nhìn, lập tức phóng ngựa bỏ chạy.
Tốc độ có thể so sánh với sao băng.
Âu Dương Vu Phi mới hú lên một tiếng, thấy vậy liền trợn mắt nhìn xuống cảnh bên dưới, khóe miệng co rút, thì thào nói: “Không phải chứ.”
Hắn mới chỉ hưng phấn hú lên một tiếng, đám người kia đã liền bỏ chạy rồi.
Ai da da, đây là không chiến mà bại a.
Quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, Âu Dương Vu Phi sờ cằm: “Không ngờ ta lại có lực uy h.i.ế.p nhường này.
Không tệ, không tệ.”
Chỉ một tiếng hú lại có thể hù dọa hơn vạn binh mã.
Điều này khiến hắn không thể không kiêu ngạo.
“Mơ giữa ban ngày.”
Lưu Nguyệt phóng ngựa vượt qua, ánh mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, khinh bỉ.
Âu Dương Vu Phi nghe nói thế, tâm trạng cực tốt, hướng Lưu Nguyệt cười híp mắt nói: “Chẳng lẽ không đúng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-392.html.]
Lưu Nguyệt thấy vậy liền không thèm nhìn Âu Dương Vu Phi, quay đầu nhìn binh mã Hung Nô đang hỗn loạn phía xa.
Thấy Lưu Nguyệt không để ý tới mình, Âu Dương Vu Phi cũng không để tâm, đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Quay đầu, đã thấy binh mã Hung Nô chạy đi khá xa.
Âu Dương Vu Phi đột nhiên hét lớn: “Thế này không được, ta còn chưa lấy được lương khô với nước uống mà.”
Dứt lời liền thúc ngựa đuổi theo đám binh lính Hung Nô đang chạy trối chết, miệng hét lớn: “Đừng chạy! Mau đứng lại cho ta.
Đàn sói còn chưa chạy tới, các ngươi chạy cái gì?”
Song, chưa kịp nghe Âu Dương Vu Phi nói hết lới, binh lính Hung Nô đã chạy đi xa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tốc độ kia càng lúc càng nhanh.
“Uy, uy, chờ ta một chút…………..”
Đáp lại lời Âu Dương Vu Phi chỉ còn là doanh trại Hung Nô trống rỗng không một bóng người.
Thắng ngựa dừng lại giữa doanh trại trống rỗng, Âu Dương Vu Phi nhíu mày, nhìn theo bóng binh lính Hung Nô đang lúc vội vã chạy trốn, vẫn còn nhớ mang theo cả lương khô nước uống.
Ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt ai oán thở dài một hơi.
“Năm nay rốt cuộc gặp hạn gì.
Những lời ta nói thật lại chẳng ai tin.”
Đội quân sói của hắn, hay nói đúng hơn là đàn sói đang đuổi theo hắn, lúc này còn đang ở rất xa, vẫn chưa đuổi tới kịp a.
Lưu Nguyệt phóng ngựa đi tới sau Âu Dương Vu Phi, nghe hắn thở dài, hung hăng liếc mắt một cái.
Không có nước, không có lương khô, cũng không có ngựa để đổi.
“Giờ chúng ta ăn cái gì đây?”
Kêu than hết thảy, lại nghe thấy tiếng sói tru từ xa vọng đến, Âu Dương Vu Phi vẻ mặt đưa đám nói.
Đáp lại hắn chỉ thấy Lưu Nguyệt vung roi ngựa lên, hướng phía trước, chạy.
Hôm nay không có đồ ăn, cũng không có binh mã chắn đường, bọn họ không cách nào ngăn cản sự truy đuổi của đàn sói.
Bây giờ, bọn họ chỉ còn cách chạy.
Gió thảo nguyên nổi lên, thổi khắp mọi nơi.
Đàn sói hoang lông xám một lần lại một lần giao chiến với binh mã Hung Nô, vậy mà sức mạnh không hề suy giảm, ngược lại càng dũng mãnh hơn.
Hơn nữa, tất cả sói hoang trên thảo nguyên đều tập trung hết tại đây rồi.
Có thịt ăn, là chuyện tốt đến thế nào a.
Vì vậy, người càng nhiều, đàn sói lại càng đông.
Dẫu cho binh lính vũ trang đầy người cũng không dám tấn công bọn chúng.
Bởi vì đàn sói hoang này chưa khi nào đông như thế, ngạo khí vô cùng, hơn nữa suốt mấy ngày truy đuổi đã bị m.á.u tươi kích thích, mắt vằn tia m.á.u đỏ.
Cho dù phía trước bọn chúng lúc này là núi đao biển lửa, chúng cũng dám vọt qua.
Cho dù đối thủ đông, nhưng với đội ngũ hiện tại của chúng, để xem ai sợ ai.
Vì vậy, binh mã Hung Nô bao lần tập trung đánh đuổi đàn sói, nhưng cũng không khiến chúng suy suyển là bao.
Bầu trời mênh mông, thảo nguyên xanh mướt.
Doanh trướng Bắc Mục.
Nhìn bản đồ trước mặt, Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày.
“Cứ tấn công hỗn loạn như vầy không phải cách hay, chúng ta ngược lại lại bị kìm chân.”
Tay chỉ bản đồ, Hiên Viên Triệt hướng Thác Bỉ Mộc nói.
Thác Bỉ Mộc cũng hiểu được điều này.
Mặc dù Lưu Nguyệt giúp bọn hắn phá vỡ vòng vây, xâm nhập doanh trại Hung Nô, hiên tại bọn họ đi theo phía sau nàng, thu được thắng lợi, nhưng cứ tiếp tục như thế này không được.
Lưu Nguyệt hiện tại là đang chạy loạn, mặc dù vẫn là trong địa phận Hung Nô.
Nhưng mà có những nơi nên tấn công, có những nơi không thể tấn công.
Vậy nên, đối với đại cục, hiệu quả thu được không cao.
“Phải để nàng biết ý ta mới được.”
Nói thầm một câu, lông mày Hiên Viên Triệt khẽ động.
Ngửa đầu nhìn trời, khuôn mặt tối đen như mực không nhìn ra cảm xúc gì.
Màn đêm buông xuống, bầu trời một màu đen nhánh.
Trên sườn núi cao vắng vẻ, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang dừng lại nghỉ ngơi.
“Lưu Nguyệt, ngày hôm qua thật sự rất phấn khích, ta…………..”
“Bang bang………….”
Âu Dương Vu Phi còn chưa nói hết câu, trên bầu trời phía xa đột nhiên nở rộ từng đợt pháo hoa đủ màu sắc.
Rất đẹp, rất rực rỡ.
Mặc dù cách rất xa, nhưng Lưu Nguyệt đang đứng trên cao, lúc này cũng có thể mơ hồ nhìn thấy.
“Lại là tín hiệu tấn công.”
Âu Dương Vu Phi liếc nhìn pháo hoa, cười nói, “Không biết bọn người Khố Tạp Mộc có thể theo kịp mà phối hợp, đi theo chúng ta, nhân lúc quân địch rối loạn mà tấn công không, ta thấy……….”
“Đây không phải tín hiệu tấn công.”
Nhìn pháo hoa nở rộ phía xa, năm chùm sáng xếp thành một đường, chùm cao nhất chỉ hướng Tây Nam, Lưu Nguyệt đột nhiên nói.
“Không phải tín hiệu tấn công?”
Âu Dương Vu Phi sửng sốt.
Pháo hoa phía chân trời chậm rãi biến mất.
Mà ngay lúc chùm sáng cuối cùng vụt tắt, năm chùm sáng lại nở rộ lên ngay tại nơi năm chùm sáng trước đó.
“Ầm ầm ầm…………..”
Sau ba lần pháo nổ, ánh sáng phía chân trời mới hoàn toàn tắt hẳn.
Nhìn pháo hoa tắt dần, khóe miệng Lưu Nguyệt hiện lên một nụ cười yếu ớt, Hiên Viên Triệt muốn nàng phối hợp cùng hắn.
“Cái này có ý gì?”
Âu Dương Vu Phi nhướn mày.
Lưu Nguyệt không nhiều lời, trực tiếp cầm nhánh cây trên mặt vẽ xuống, nhanh chóng nói: “Doanh trướng Hung Nô vương ở phía Tây, ngay bên phải chúng ta.”
Nói đến đây, Lưu Nguyệt lập tức đứng lên, ném nhánh cây trong tay đi: “Không chạy loạn nữa, bây giờ chúng ta đi hướng Tây, xâm nhập doanh trướng Hung Nô.”