Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:35:19
Lượt xem: 11
Mà ngay tại khoảnh khắc bọn họ thối lui.
Mười vạn trung quân Bắc Mục đang đối đầu với hai mươi vạn quân Hung Nô cũng bắt đầu chậm rãi lui về sau.
Giống như không chống cự được với loại công kích điên cuồng từ Hung Nô, bắt đầu lấy tình trạng tan tác từ từ lui quân.
Binh mã Hung Nô thấy vậy lộ rõ vui mừng trên mặt.
Càng dồn sức tấn công mãnh liệt, chỉ cần phá vỡ trận doanh này của Bắc Mục, bọn họ không chỉ không thua mà còn có thể cắn ngược lại.
Mừng rỡ tiến quân, nhưng không nhìn thấy.
Ở phía sau mười vạn binh mã đang tiến hành lui quân kia, bộ binh sớm đã nhảy lên chiến mã hiếu chiến chuẩn bị sẵn.
Từng nhóm từng nhóm nhảy lên chiến mã, sau đó quay về tiền quân tiến hành chống cự.
Cứ như vậy chuyển động một vòng khép kín, sau thay trước, trước thay sau,
Thoạt nhìn thay đổi cũng không lớn.
Nhưng chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ, hai mươi vạn đại quân Hung Nô đối mặt với mười vạn quân Bắc Mục toàn bộ đã chuyển thành chiến mã.
Ổn định vững vàng giữa đại quân, Hung Nô vương thấy vậy không khỏi bất ngờ, đây là ý tứ gì.
Này mười vạn bộ binh biến thành kị binh.
Dõi mắt tìm kiếm hành tung của 2 đạo quân cánh trái và cánh phải lúc này đã biến mất.
Hung Nô vương trong lòng chợt dâng lên một cỗ kinh hoảng, không đúng, hai cánh quân này không phải thay đổi trận hình đi sao.
Bọn họ cứ như vậy li khai, thật sự chính là lui quân.
Này Bắc Mục muốn làm cái gì?
Mà lúc này đứng cao cao tại thượng trên sườn núi, Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên đầu mây trắng như tấm mành cuốn cứ thế bay, nhanh chóng biến hóa.
Thời gian đã không sai biệt lắm, Hiên Viên Triệt chậm rãi cúi đầu, cánh trái và cánh phải ba mươi vạn bộ binh đã rút lui ra xa, nhìn không thấy bóng người.
Giương mắt nhìn xa xa về phía thảo nguyên rộng lớn.
Nơi khóe môi Hiên Viên Triệt hiện lên một vẻ tươi cười.
Nguyệt. không để ta thất vọng, nàng quả thật có thể hiểu ý tứ của ta.
Thời khắc ta chuẩn bị cho nàng, cuối cùng đã đến.
Mây trắng cuộn bay nơi chân trời, mênh m.ô.n.g bát ngát
Tiếng trống trận lôi động, Bắc Mục mười vạn quân gần như toàn bộ đã lên chiến mã, song quân hai cánh cũng đã lên ngựa.
Bắc Mục binh mã bắt đầu rục rịch theo mệnh lệnh lui về phía sau.
Chỉ chống cự cầm chừng còn lại liền lui về phía sau.
Không cùng với binh lính Hung Nô điên cuồng c.h.é.m giết, không tiến quân hợp lại giao tranh.
Đây là muốn chừa cho Hung Nô bọn họ một con đường thoát?
Đây là thả bọn họ rời đi?
Cho nên ở tiền tuyến doanh trận Hung Nô binh sĩ kinh ngạc, kinh hãi, phấn chấn, vui mừng khôn xiết.
Binh mã Bắc Mục hai cánh thối lui, trung quân từ bộ binh chuyển thành kị binh thế nhưng bộ dáng lại như thủ thế chống cự, chính là muốn thả cho bọn họ một con đường sống.
Bị tình thế trước mắt làm cho đầu óc u mê, binh mã Hung Nô trở nên điên cuồng, không chút nghĩ ngợi vọt mạnh hướng về phía trước.
Bắt đầu xâm nhập càng lúc càng sâu.
Cũng không ngẫm lại, Bắc Mục là kẻ địch chứ không phải huynh đệ ngươi.
Tại tình thế đang có lợi như thế này cư nhiên thối lui, chừa cho ngươi một con đường sống, trừ phi đầu óc đã xảy ra vấn đề rồi.
Binh mã Hung Nô không ngờ tới điểm này nhưng Hung Nô vương thiện chiến không biết đã thân chinh dẫn quân xuất trận không biết bao nhiêu lần đã phát hiện ra rồi.
Thân thể trời sinh vốn bưu hãn kia trong nháy mắt rung lên, gương mặt chữ quốc trở nên trắng bệch.
“Không tốt, có trá, có trá”. Thấy được tình hình trận thế như vậy, Hung Nô vương hiểu không qua được, thật không hổ là vua một nước.
“Tiền quân chia thành hai đạo, phân trái phải hai phương, hướng Đông Tây hai hướng lui, mau lui” không biết Bắc Mục đùa giỡn hoa chiêu gì, nhưng Hung Nô vương biết lúc này không thể ở lại đánh, lui, phải lui, nếu không….
Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng tăng, trận chiến này…..
Hung Nô vương điều quân nghiêm cẩn, mệnh lệnh vừa đưa ra lập tức được truyền đến hai mươi vạn quân.
Tiếng chuông vàng thanh thúy vang lên lấn át hết thảy những tiếng c.h.é.m g.i.ế.c trong sân.
Trong trẻo, nhắn nhủ đến tứ phương.
Trống nổi thì vào, chuông vang thì lui.
Rõ ràng sắp phá tan vòng vây của Bắc Mục, còn có thể cắn ngược lại một cái, vậy mà lúc này lại muốn lui, lại còn gấp gáp cùng vội vàng như thế.
Binh mã Hung Nô cảm thấy tột cùng khó hiểu.
Nhưng không một ai cãi lại lệnh Hung Nô vương.
Lập tức từ một thế trận chỉnh đốn vững vàng phân thành hai, thiết lập thành hai nhánh mười vạn quân, hướng Đông Tây hai hướng lập tức thối lui.
Chiến trường đang giằng co lập tức có điểm hỗn loạn.
Hiên Viên Triệt đứng trên cao thấy hết toàn bộ sự tình bên dưới, nét mặt không chút thay đổi.
“Vương, Vương phi có thể không cản nổi, chúng ta không thể để cho bọn họ cứ như thế chạy thoát, Người xem có nên…..” Cận vệ của Hiên Viên Triệt đứng thẳng cạnh bên, thấy Hung Nô vương phản ứng tới vậy thì không khỏi nhíu mày, có chút do dự.
Đem bước đi mấu chốt nhất của kế hoạch giao cho Vương Phi, dù hai người chưa hề bàn qua lần nào, Vương của bọn họ có phải quá lớn mật hay không.
Hiện tại Bắc Mục binh mã căn bản đều lui.
Nếu Vương phi đuổi không đến hoặc đi lầm đường.
Kết cục này sẽ lập tức đổi khác.
Đưa mắt nhìn về phía chân trời phía sau binh mã Hung Nô, Hiên Viên Triệt không mở miệng.
Mây trắng quay cuồng nơi chân trời, mang theo sắc xám nhè nhẹ mênh mông.
Xám ?
Hiên Viên Triệt nhìn thấy đám mây xám mênh m.ô.n.g cuồn cuộn nơi chân trời, chậm rãi nở nụ cười.
“Nàng không có khả năng cản không nổi.” Lời nói nhẹ nhàng bay bổng thoát ra lại chưa đầy kiên trung tín nhiệm cùng tâm linh tương thông, cứ như nắm chắc tuyệt đối.
Cơn lốc xám nơi chân trời mênh m.ô.n.g rất nhanh đã tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-394.html.]
Liền như bão tố phong ba thổi qua hàng vạn hàng nghìn dặm thảo nguyên mà tới.
“Ngao ô….” Cứng cáp mà hùng tráng, mang theo tiếng gào thét như muốn xé rách cùng chiếm đoạt hết thảy mọi thứ, xuyên phá tầng tầng trời cao, xuyên thấu tầng trời mênh m.ô.n.g mà đến.
“Ngao ô….” Ngay lúc này con đầu đàn gào lên một tiếng lao tới.
Hàng vạn hàng nghìn con sói cùng nhau gào thét, kinh động Cửu Châu đại địa (->cả nước, ngày xưa Trung Quốc có 9 châu).
Áp đảo hết thảy khí thế g.i.ế.c chóc nơi chiến trường, áp đảo hết thảy tiếng gió mây di chuyển.
Chiến trường nháy mắt trở nên trầm mặc.
“ Sói hoang, một bầy sói hoang…..”
« Sói hoang, sói hoang đến kìa….. »
Trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, như nước b.ắ.n vào chảo dầu sôi, toàn thể binh mã Hung Nô bị hù dọa một phen mất mật.
Đàn sói hoang biến mất mấy ngày, vốn tưởng rằng sẽ không trở lại mà đã biến mất vào sâu thẳm thảo nguyên vậy mà bây giờ lại tới.
« Ngao ô, ngao ô….. »
Cùng rít gào, âm thanh kinh thiên động địa, giống như tiếng một quả đại lôi nổ vang nơi chân trời.
So với lần trước nghe thấy thì quả thực không thể sánh nổi.
“Ầm ầm….” cả vùng đất truyền tới thanh âm chà đạp nặng nề như tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã đang gào thét mà đến.
Nặng nề như vậy, không biết bao nhiêu con sói đang tới.
Theo phía sau binh mã Hung Nô đuổi tới, nhanh như lưu tinh truy nguyệt.
Đứng ở trên cao Hiên Viên Triệt đã có thể nhìn thấy, phía trước đàn sói, hai bóng ngựa như bay thẳng tới hướng sau quân Hung Nô.
Mà ở phía sau bọn họ một màu xám tro trải dài.
Liếc mắt một cái cơ hồ không thấy cuối.
Đó là đàn sói hoang, loài vương giả lớn nhất thảo nguyên.
“Lui” Khóe miệng khẽ phác lên vẻ tươi cười, Hiên Viên Triệt vung tay lên.
“Lui….” Môt tiếng tiếp một tiếng truyền âm lệnh nhanh chóng lan ra.
Đã sớm lên ngựa, chuẩn bị xong hết thảy, mười vạn trung quân Bắc Mục nghe tiếng quay đầu, hướng nơi sâu nhất thảo nguyên mà đi.
Chỉnh tề mà trật tự.
Lúc này, tại một bên chiến trường toàn bộ binh mã Bắc Mục đều đã thoái lui.
Đem chiến trường này giao lại cho Hung Nô cùng bầy sói hoang.
“ Sói hoang, sói hoang…..”
“ Chạy mau a….”
Binh mã Hung No rung động, sợ hãi, đội ngủ rối loạn hết cả lên.
“ Đàn sói hoang, đàn sói hoang, đây là chiêu kế của Bắc Mục, đây là…..” Trên đại mã, Hung Nô vương nhìn thấy đàn sói hoang xa xa đến, sắc mặt đã không còn dễ nhìn.
“ Thiền Vu, làm sao bây giờ? Chạy mau, Thiền Vu, chạy mau…. » Cận vệ bên người lúc này cũng hoảng sợ, hướng Hung Nô vương hét lớn.
Loạn, trận tuyến của Hung Nô toàn bộ rối loạn.
Phóng ngựa như bay mà đến, Lưu Nguyệt toàn thân lạnh như băng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đã nhiều ngày nàng mang theo đàn sói hoang sau lưng, xuyên thẳng hướng thủ phủ phía Tây, hướng doanh trướng dân tộc Hung Nô lao tới.
Ven đường không gặp bất kì ai, cũng chẳng kinh động bất kì thế lực nào.
Chờ tới chính tại nơi này cấp cho dân tộc Hung Nô một kích trí mạng.
“Xông lên, xông lên, xông lên, các anh em mau xông lên a” Âu Dương Vu Phi quơ cánh tay, thần tình vênh váo cực kì.
Bị đàn sói hoang đuổi theo mấy ngày thật sự đã nghẹn uất đến cực hạn.
Hôm nay, uất hận này toàn bộ phát tiết lên dân tộc Hung Nô tại đây.
Phóng ngựa như bay nhập thẳng vào hậu quân Hung Nô lúc này đang bối rối, khóe miệng Lưu Nguyệt vẽ lên một tia cười thiết huyết.
“Ngao ô…..” đàn lang rít gào, vọt lên phía trước.
Ầm, như thể thiết quyền đánh thẳng vào tường, tia lửa nháy mắt tỏa ra khắp nơi.
Hai mươi vạn binh mã Hung Nô chống lại mấy vạn sói hoang.
Mây trắng trong trẻo bay trên nền trời xanh như tấm gương.
Trên thảo nguyên, Bắc Mục cùng Hung Nô đánh một trận cuối cùng, chân chính nghênh đón song phương đối địch.
Huyết sắc lan tràn, cuối hạ đầu thu gió thổi qua mang theo nồng đậm mùi m.á.u tanh.
Một mảnh c.h.é.m giết, một mảnh cuồng loạn.
Hiên Viên Triệt cao cao tại thượng đứng thẳng trên sườn núi, nhìn thấy tình hình, trong mắt chậm rãi nổi lên ý cười.
Hắn biết Lưu Nguyệt sẽ hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn biết Lưu Nguyệt biết hắn muốn cùng nàng nói gì, muốn nàng đi như thế nào, cần nàng khi nào đến.
Thế gian này hiểu hắn nhất chỉ có Lưu Nguyệt.
Đồng dạng hiểu được Lưu Nguyệt, cũng chỉ có hắn.
Mây mù chuyển động, mang theo vô số con sói.
Một kích đánh thẳng vào đại doanh Hung Nô, Âu Dương Vu Phi một bên quất ngựa chạy nhanh, một bên huy vũ lợi kiếm sát phạt mà qua, đồng thời quay đầu nhìn quanh bốn phía.
“Ta sao lại cảm thấy chúng ta chính là quân chủ lực?
Lưu Nguyệt, ta chưa bao giờ nghĩ nàng cùng đám người Thác Bỉ Mộc tâm ý tương thông đến mức này.”
Hiện tại trên chiến trường chỉ còn lại sói hoang cũng binh mã Hung Nô, toàn bộ binh mã Bắc Mục sớm đã chẳng thấy đâu, Âu Dương Vu Phi tuyệt đối không tin trên đời lại có sự tình cờ như vậy.
Lưu Nguyệt quơ trường kiếm trong tay, bổ ra chung quanh đám người Hung Nô, hướng đối diện mà đi.
Nghe thấy lời nói của Âu Dương Vu Phi cũng không mở miệng, chỉ một kiếm đánh bay một binh sĩ Hung Nô hướng nàng xông tới, ngẩng đầu nhìn hướng sườn núi phía sau binh mã Hung Nô.
Ánh mặt trời lóe ra, bóng đen cao cao tại thượng trên kia không phải Hiên Viên Triệt hắn thì là ai.
Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, nhẹ nhàng rồi nồng đậm.
Hiên Viên Triệt đứng trên sườn núi bắt gặp chính xác ánh mắt Lưu Nguyệt đang nhìn hắn, ý cười trong mắt càng thêm rực rỡ.
Vung tay lên “Đi, chúng ta đi tiếp ứng nàng.” Dứt lời xoay người liền hướng sườn núi nhảy xuống, hướng vào trận doanh Hung Nô nơi Lưu Nguyệt đứng mà đi.