Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 400

Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:35:29
Lượt xem: 12

Không để ý tới vẻ sửng sốt của người thợ rèn kia, Lưu Nguyệt lấy ra một thỏi vàng từ trong tay áo.

Sắc vàng óng ánh dưới ánh mặt trời buổi sớm chiếu ra hào quang chói mắt, lập tức khiến thợ rèn tên Hoa Mộc hoàn hồn.

“Được, được, khách nhân tôn quý muốn tạo vật gì?”

Trong thời buổi loạn lạc thay đổi triều đại lại có một người đến trả giá lớn đến vậy, quả thực là thần tài gõ cửa.

Lưu Nguyệt thấy thợ rèn Hoa Mộc hoàn hồn đáp lời, vừa lòng gật gật đầu.

“Cho ta mượn bút, ta vẽ mô hình cho ngươi.”

Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt nghe thế lập tức quay đầu nhìn nhau, ngay cả Thu Ngân cùng Ngạn Hổ cũng nhìn lại.

Lưu Nguyệt muốn tạo đồ vật gì? Phải biết rằng, Lưu Nguyệt không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì chắc chắn sẽ tạo ra thứ cực phẩm trong đám thần binh lợi khí.

Điểm này bọn họ đều biết.

Lưu Nguyệt cũng không cần tránh né mấy người này, trực tiếp vung tay vẽ lên giấy.

Nhìn chăm chú vào mảnh giấy chỉ có vài nét chữ, Âu Dương Vu Phi phập phồng không ngừng, hết sức nhịn cười.

Hiên Viên Triệt bên cạnh cũng hơi nhướn mày, như cười như không nhìn Lưu Nguyệt.

Vật gì thế này? “Khách nhân, ngươi đùa ta sao? Thứ này ngươi phải tìm thợ mộc, tìm ta làm gì?”

Thợ rèn Hoa Mộc nhìn bản vẽ mô hình của Lưu Nguyệt, cho dù tham tiền nhưng trên mặt không khỏi biến sắc.

Thùng gỗ? Muốn làm thùng gỗ thì đi tìm thợ mộc, tìm thợ rèn làm gì? Huống hồ, hắn là thợ rèn giỏi nhất Thịnh kinh, đồ vật phức tạp đến đâu cũng có thể làm được, sao lại phải đi làm thứ đồ hạng hai này.

Nhìn thấy vẻ phẫn nộ của thợ rèn Hoa Mộc, Lưu Nguyệt cũng không nổi giận, ngược lại khẽ cười nói: “Ta muốn làm thùng sắt.”

“Thùng sắt?”

Âu Dương Vu Phi chớp mắt liên tục, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.

Cùng với ý cười chưa tan, khiến khuôn mặt hắn trở nên méo mó.

Thùng sắt? Đây là vật gì? “Đúng, thùng sắt, cao nửa trượng, rộng hai thước, có thể đóng lại như vò rượu.”

(Trượng: đơn vị đo chiều dài, bằng hai mét.

Thước: khoảng 20 cm.) Nhìn thẳng thợ rèn Hoa Mộc, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Nhưng lời nói nhẹ nhàng ấy lại khiến người khác không thể nói lời từ chối.

Thùng sắt? Chưa từng có người nào nghĩ đến thứ này.

Thùng, trước nay đều làm bằng gỗ.

Được rồi, Lưu Nguyệt luôn luôn kì quái như thế, tạm thời không nói tới.

Nhưng, sắt chỉ dùng để đúc binh khí, cùng với mấy loại dụng cụ đơn giản.

Đúc thùng lớn như thế, phải cần bao nhiêu sắt a? Mọi người đều im lặng, mày nhíu chặt.

“Ta không có nhiều sắt như vậy………………”

Thợ rèn Hoa Mộc khuôn mặt vặn vẹo, nhỏ giọng nói.

“Ta chỉ cần ngươi trả lời có làm hay không.

Nguyên liệu không thành vấn đề.”

Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Hoa Mộc, hùng hổ nói.

Hoa Mộc nhận lấy bản vẽ trong tay Lưu Nguyệt, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cắn răng một cái nói: “Ta sẽ đúc theo cách đúc kiếm, đúc thành từng miếng, sau đó sẽ gắn lại.”

“Tốt!”

Vỗ hai tay vào nhau, Lưu Nguyệt đứng lên, “Đúc trước một cái, ta xem kết quả, nếu làm tốt ta sẽ cung cấp nguyên liệu cho ngươi.

Có điều, ta chỉ có thể cho ngươi một ngày.

Không quan tâm ngươi làm thế nào, cần bao nhiêu người giúp, ta chỉ cho ngươi một ngày.

Nhớ kĩ, chỉ một ngày.”

Thợ rèn Hoa Mộc kia vừa nghe thế liền nhảy dựng lên: “Một ngày? Không được! Ít nhất phải nửa tháng.

Một ngày ta không làm được.

Nếu không chịu, ngươi đi tìm người khác làm…………….”

“Ba!”

Hoa Mộc còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên vươn tay đập lên bàn đá.

Đặt lên trên đó một tấm lệnh bài.

Hoa Mộc không khỏi sửng sốt.

Vẻ mặt lạnh như băng, Hiên Viên Triệt nhìn Hoa Mộc, lên tiếng đe dọa: “Quân lệnh Bắc Mục, trái lệnh, g.i.ế.c không tha!”

“Bắc Mục…………..”

Sắc mặt Hoa Mộc nhất thời đại biến, ‘phịch’ một tiếng ngồi xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đi theo Hiên Viên Triệt đã lâu, trông thấy lập tức hiểu ý của hắn.

Ngạn Hổ tiến lên mấy bước, một ngón tay chỉ Lưu Nguyệt, lỗ mũi hếch lên trời, nói: “Ngươi nhìn cho kĩ, người trước mặt ngươi chính là Nhiếp chính vương Bắc Mục, hiện tại đã trở thành chủ thành Thịnh kinh.”

Lưu Nguyệt thấy vậy lập tức hiểu ra, đây chính là ỷ thế h.i.ế.p người.

Có điều, hữu dụng là được.

Lập tức hừ lạnh một tiếng, phối hợp.

“Ta cho ngươi một ngày, ngươi làm thế nào ta không quan tâm.

Dù ngươi gọi thợ rèn toàn thành đến giúp đỡ, đĩnh vàng này vẫn thuộc về ngươi.

Nhưng, nếu sau một ngày ngươi làm không xong, đừng trách ta không khách khí.

Làm lỡ đại sự của Nhiếp chính vương, xử theo quân pháp!”

Những lời Ngạn Hổ nói ra đã thành thói quen, lúc này nói ra lại đầy khí thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-400.html.]

Thợ rèn Hoa Mộc bị dọa, giọng run run: “Dạ……………..”

Lưu Nguyệt thấy mục đích đã đạt được, liền quay người bước đi.

Nàng không có nhiều thời gian để lôi thôi, thời đại này, sắt vẫn còn là hạn chế.

Nếu có thể làm thành công, nàng còn cần rất nhiều, rất nhiều sắt.

Hiện tại, nàng cần phải nghĩ ra biện pháp.

Âu Dương Vu Phi cùng Hiên Viên Triệt cũng lập tức đi theo phía sau.

“Lưu Nguyệt, nàng cần đồ vật như vậy làm gì?”

Bước ra khỏi lò rèn, Âu Dương Vu Phi mới mở miệng, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lưu Nguyệt.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Lại là đến lúc đó! Âu Dương Vu Phi lại cảm thấy bị xem thường.

Có điều, da mặt hắn dày, đặc biệt với những đồ vật mới lạ Lưu Nguyệt làm ra, hắn lại không cách nào làm giảm sự hứng thú.

Cũng giống như b.o.m đất, như tàu lượn.

Con đường phía trước hắn đã định rồi.

Hắn muốn xem Lưu Nguyệt làm nên những thứ kì thú khác nữa.

Cùng chí hướng, Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, Ngạn Hổ theo sát phía sau.

Ánh mặt trời đầu thu, chiếu xuống thật đẹp.

* Bắc Mục thâu tóm Hung Nô.

Trong lịch sử cũng ghi chép lại rõ ràng, Bắc Mục dùng chính sách an ủi vỗ về dân chúng Hung Nô làm gốc.

Hung Nô chinh chiến suốt một năm ròng.

Ban đầu là gây chiến với mười bảy tộc Tiên Bi, sau lại chiến tranh với Bắc Mục.

Quốc khố sớm đã thu không đủ chi, dân chúng khổ không sao kể xiết.

Mà trước khi binh lính Bắc Mục vào thành Thịnh kinh, Nhiếp chính vương Bắc Mục đã đồng ý với Thái hậu Hung Nô tiền triều.

Hai nước là một, tuyệt không phân biệt.

Theo đó, Bắc Mục lập tức điều năm trăm vạn gánh lương thảo, một trăm vạn cuộn vải, một trăm vạn gia súc đem đến cứu tế cho dân chúng Hung Nô.

Dân chúng Hung Nô đang thấp thỏm lo lắng, không biết Bắc Mục sẽ đối đãi với mình như thế nào.

Chợt nghe thấy quốc lệnh truyền ra, không khỏi vui sướng vô cùng.

Thế là bọn họ có ăn, có uống, có mặc.

Dân chúng vốn rất công bằng, chỉ cần cho bọn họ có cái ăn, có cái mặc, chỉ cần cho bọn họ một gia đình êm ấm, như vậy là đủ rồi.

Trước quốc lệnh Bắc Mục ban xuống, dân chúng Hung Nô khắp nơi trong lòng dù hoảng sợ hay có lòng phản kháng cũng đều lập tức tan đi.

Diệt quốc, rồi ban quả ngọt.

Đây chính là hành động mua chuộc lòng người.

Khố Tạp Mộc, Lê Khoát giúp Lưu Nguyệt chỉnh đốn cả nước, ban hành quốc lệnh, mua chuộc lòng người, bận đến nỗi chân không chạm đất.

Mà Lưu Nguyệt một chút cũng không hỏi đến, đặt hết tâm tư vào việc làm thùng sắt.

Còn tự mình bắt tay vào làm, bỏ thêm mấy thứ vào sắt đúc thùng.

Cũng may còn có Hiên Viên Triệt âm thầm chỉ đạo Thác Bỉ Mộc, thực hiện mọi việc một cách bài bản quy củ, hợp tình hợp lí.

Một ngày thoáng chốc qua đi.

Dưới mệnh lệnh của Lưu Nguyệt, thợ rèn Hoa Mộc đã tìm đến thợ rèn khắp thành Thịnh kinh nhờ giúp đỡ.

Mấy trăm người, đẩy nhanh tốc độ, làm việc suốt ngày suốt đêm, mệt đến người ngã ngựa đổ mới đáp ứng được thời gian một ngày Lưu Nguyệt yêu cầu.

* Trên thảo nguyên xanh tốt.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chan hòa không còn gay gắt như nắng hè mà đã dịu nhẹ hơn.

Trên trời không một gợn mây, bầu trời quang đãng.

Cây cỏ xanh biếc khẽ lay động trong gió thu, một đợt lại một đợt, dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy khoan khoái.

Trên thảo nguyên xanh tốt ấy, Âu Dương Vu Phi đang dẫn đầu đoàn xe ngựa chở thùng sắt đựng nước đen từ xa xa đi tới.

Hiên Viên Triệt nhìn Âu Dương Vu Phi đang đi tới gần, quay đầu hỏi Lưu Nguyệt: “Bên trong đựng cái gì? Là nước đen kia sao?”

“Đúng!”

Lưu Nguyệt gật đầu, hai mắt tập trung nhìn phía Âu Dương Vu Phi đang vận chuyển thùng sắt, lại thấp giọng nói, “Thứ kia không gọi là nước đen.”

“Vậy gọi là gì?”

“Dầu mỏ!”

Quay đầu nhìn vẻ hồ nghi trên mặt Hiên Viên Triệt, mi cong chớp chớp.

“Dầu mỏ?”

Hiên Viên Triệt chưa từng nghe thấy có thứ như vậy.

“Về sau ghi nhớ là được, không cần nói với người khác.”

Lưu Nguyệt cười khẽ.

Dầu mỏ, chưa trải qua tinh luyện, vẫn còn là dầu thô.

Nhưng mà, so với dầu mỏ, cũng không khác biệt lắm, liền cứ coi nó là dầu mỏ vậy.

Hiên Viên Triệt nghe thế khóe miệng cong lên: “Được!”

Nghe Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt trò chuyện, Ngạn Hổ ở phía sau đè thấp thanh âm hỏi: “Vương phi, thứ kia có tác dụng gì?”

Xung quanh chỉ có bốn người bọn họ, không có người ngoài, hắn liền xưng hô như vậy.

Khóe miệng cong lên thành nụ cười sắc bén, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi phía xa đã đem thùng sắt mang đặt đúng tại vị trí dự tính, lạnh lùng gằn từng chữ nói: “Nhìn cho kĩ.

Đám người Minh Đảo luôn tự phụ không sợ thứ gì, ta sẽ dùng thứ này g.i.ế.c hết bọn chúng!”

Loading...