Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 403

Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:39:41
Lượt xem: 14

Bóng đêm mê say, lửa trại hừng hực, dân chúng phía dưới vô cùng náo nhiệt.

Mà lúc này, ở sân khấu giữa lửa trại, một đám nam nhân đang khiêu vũ, quần áo giống nhau, nhưng cách nhảy lại mỗi người một kiểu, trông như tùy hứng mà nhảy.

Số lượng không nhiều, chỉ có mười người.

Mỗi người đều để thân trên trần, không mặc gì cả.

Phía dưới chỉ mặc một chiếc váy da hổ ngắn tới đầu gối, lộ đùi, phía sau để dài.

Cùng với tiết tấu điệu nhảy của bọn họ, lại như thấy hết cả phong tình vạn chủng.

Mà trong lúc phong tình vạn chủng ấy, ánh mắt Lưu Nguyệt chạm đến người nhảy ở giữa đội vũ công kia.

Người đang mặc váy nhảy kia chính là…………Hiên Viên Triệt.

Khuôn mặt tối đen, trong ánh lửa bập bùng lại càng thêm đen.

Cả người cứng ngắc, giống như con rối bằng gỗ, giơ tay nhấc chân.

Khóe miệng cong lên, con ngươi lạnh băng tràn đầy ý cười, Lưu Nguyệt chớp chớp mắt.

Ha ha, Hiên Viên Triệt mặc váy khiêu vũ.

Ha ha ha, người này bị sao thế? Ở trước mặt mọi người lại giả gái khiêu vũ.

Ý cười tràn đầy trong mắt, Lưu Nguyệt gắt gao cắn môi dưới.

Nàng sợ không kiềm chế được lại cười ra tiếng.

Hiên Viên Triệt yêu nghiệt như thế nào, thiết huyết lãnh khốc đến mức nào, lúc tức giận trông như thế nào, nàng đều đã nhìn thấy.

Chỉ có Hiên Viên Triệt mặc váy nhảy múa là chưa từng nhìn qua.

Người này, hôm nay ăn nhầm cái gì sao?

Thật sự là khiến cho nàng vô cùng kinh hỉ.

Lưu Nguyệt ôm Gia Luật Hồng, đầu ngục xuống vai hắn, cười sáng lạn.

Hiên Viên Triệt đang nhảy múa trên sân khấu bên dưới, trong ánh lửa bập bùng, trừng mắt uy h.i.ế.p Lưu Nguyệt một cái, không tiếng động ra hiệu, không được cười.

Ngược lại, ý cười trên mặt Lưu Nguyệt lại càng đậm hơn.

Thân hình không khống chế được run lên không ngừng, có thể nhận thấy nàng nhịn cười thật vất vả.

Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn lên, bùng nổ cơn giận.

Mặc váy xoay vòng, xoay vòng, xoay đến đối mặt với Lưu Nguyệt lại quay mặt làm ngơ.

Lưu Nguyệt thấy vậy cố hết sức mới có thể không cười lên tiếng.

“Dũng sĩ đệ nhất cưỡi ngựa đang múa cái gì vậy? Sao thế nào cũng thấy cực kì khó coi!”

Ngồi trên đùi Lưu Nguyệt, Gia Luật Hồng nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt đang múa cứng ngắc bên dưới, mặt nhăn lại, nghi vấn hỏi.

“Đệ nhất cưỡi ngựa?” Lưu Nguyệt ngạc nhiên, Hiên Viên Triệt dành được danh hiệu này khi nào?

“Tỷ tỷ, người không biết sao?

A, đúng rồi, lúc ấy tỷ đang ngủ nên không biết, để ta nói cho tỷ…………………”

Thì ra cái gọi là đại hội săn b.ắ.n thực chất cũng chỉ là ngày hội thi đấu thể thao.

Mọi người tham gia một số trò chơi như đua ngựa, vật, đấu kiếm để chọn ra dũng sĩ đệ nhất.

Mà thân phận của Hiên Viên Triệt lúc này lại đang là cận vệ của Lưu Nguyệt.

Những năm trước đều là cận vệ của Bắc Mục vương, vương hậu, hoàng thân quốc thích, vân vân… xuống đài thi đấu.

Bởi vậy năm nay Âu Dương Vu Phi phải phụ trách việc tìm ra một người tham gia.

Cho nên, Âu Dương Vu Phi liền sắp xếp Hiên Viên Triệt.

Không được để lộ thân phận, cũng không thể để Lưu Nguyệt mất mặt.

Cho nên Hiên Viên Triệt quyết định, hắn chỉ giành phần thắng trong trò đua ngựa, những trò khác hắn đều nhường lại.

Nếu không, với tài năng của hắn, tất cả mọi cuộc thi đấu đều giành được vị trí đứng đầu.

Mà lúc này, chỉ còn một nghi thức cuối cùng trước khi kết thúc đại hội săn bắn.

Hiên Viên Triệt không thể ngờ, hắn lại bị bắt mặc váy, nhảy múa.

Hắn thực sự hối hận ngay từ đầu đã không ra tay bóp c.h.ế.t Âu Dương Vu Phi.

Vinh quang, hắn không lạ.

Nhưng không phải đều là vui mừng, phấn khởi, hân hoan sao? Đằng này…………..

Trời ơi, mất mặt c.h.ế.t a!

Lưu Nguyệt nghe Gia Luật Hồng hé cái miệng nhỏ nhắn nói rất nhanh, không khỏi cười tươi như hoa.

Nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt đang nhảy múa bên dưới.

Nàng phải nhìn cho đã mắt. Về sau, nhất định sẽ không còn cơ hội thế này.

Cảm giác được ánh mắt theo sát phía sau lưng, vẻ mặt Hiên Viên Triệt xanh mét.

Đãi ngộ dũng sĩ c.h.ế.t tiệt!

Bên cạnh, sớm nhìn thấy cách ăn mặc của Hiên Viên Triệt, đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ đã nhanh chóng chạy không thấy tăm hơi đâu cả.

Không phải bọn họ không tò mò nhìn vẻ phong tình của Hiên Viên Triệt.

Mà mạng nhỏ quan trọng hơn a.

Nếu bọn họ nán lại nhìn, chỉ sợ sau khi màn trình diễn kết thúc, bọn họ sẽ bị Vương thượng nhà mình g.i.ế.c chết.

Trăng đã lên đỉnh, yến hội đã đi đến hồi kết.

Cả thảo nguyên đều sôi sục.

“Các dũng sĩ, hãy mang vinh quang của các ngươi đem tặng cho người các ngươi muốn tặng nhất!”

Trong ánh lửa trại bập bùng, Tiêu thái hậu đột nhiên vung tay, cười lớn, nói.

“Ầm.” Cùng với lời nói của Tiêu thái hậu, cả vùng thảo nguyên vốn đang vô cùng ồn ào, ‘ầm’ một tiếng nổ vang trời.

Tiếng cười vui sướng như phá tan trời đất.

“Mau, đem tặng đi……………”

“Tặng đi, tặng đi a………………….”

Tiếng hô liên tiếp vang lên trong đêm tối, càng làm cho bóng đêm thêm phần ồn ào náo nhiệt.

Lưu Nguyệt nhìn xuống phía dưới.

Giữa sân, một nữ tử ăn mặc xinh đẹp đang bưng trên tay một cái khay đựng đầy vòng hoa sắp xếp thành hàng đưa đến trước mặt các dũng sĩ.

Mười dũng sĩ trên sân, mỗi người đều cầm lên một vòng hoa nhiều màu trong tiếng cười nói vang trời của mọi người.

Các vũ công theo bốn phương tám hướng đi tới.

Ở nơi đó, có những cô gái thẹn thùng, cũng có những cô gái tư thế oai hùng.

Lúc này, thấy các dũng sĩ đi đến chỗ các nàng, có người vui mừng ra mặt, có người lại đỏ mặt ngượng ngùng.

Tiếng hô hào, tiếng cười nói xung quanh càng lúc càng lớn.

Tiếng cười đùa bay lên không trung.

Các dũng sĩ nhanh chóng chạy đi, giữa sân chỉ còn lại một mình Hiên Viên Triệt.

“Đừng đứng bất động như thế, mau đi đi……………..”

“Mau đi đi, đem đến tặng cho nữ nhân ngươi muốn……………………..”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-403.html.]

Dân chúng xung quanh thấy vậy lập tức hướng Hiên Viên Triệt đang đứng bất động hô hào.

Hiên Viên Triệt nghe tiếng hô, tặng lại cho nữ nhân mình muốn?

Mi hơi giương lên, cầm vòng hoa trong tay suy nghĩ một chút, tặng cho nữ nhân mình muốn, vậy được rồi.

Lập tức thu lại dáng điệu nhảy múa vừa rồi, xoay người cầm lấy vòng hoa bước nhanh lên đài cao.

Một đường thẳng tắp đi đến trước mặt Lưu Nguyệt.

Người hắn muốn tặng, duy nhất trên đời chỉ có Lưu Nguyệt.

Dân chúng xung quanh đang huyên náo, nhìn thấy Hiên Viên Triệt bước tới chỗ Nữ vương, nhất thời im lặng, mở to mắt nhìn.

Vẻ cười đùa trên mặt tan đi, cả đám người há hốc miệng nhìn Hiên Viên Triệt đang bước đi.

Đi nhanh mà lên, Hiên Viên Triệt đi mấy bước đã tới đài cao.

Tiêu thái hậu đang ngồi phía trên thấy vậy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Ánh mắt đảo sang Lưu Nguyệt vẻ mặt đang cố nén cười, trên mặt không thấy chút gì là không vui.

Tiêu thái hậu lập tức nhíu mày, hướng cận vệ phía dưới đài cao hất tay.

Đám thị vệ kia thấy vậy lập tức lui xuống, tránh đường cho Hiên Viên Triệt đi lên.

Nâng bước tiến lên, Hiên Viên Triệt đi cực kì tự nhiên.

Thanh âm huyên náo xung quanh càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ.

Tất cả mọi người đều nhìn lên Hiên Viên Triệt đang hướng đài cao bước tới.

Cả đám người đều ngừng lại mọi hoạt động, con mắt không chớp nhìn Hiên Viên Triệt.

Âu Dương Vu Phi ngồi bên cạnh đài cao thấy vậy, chén rượu đang cầm chợt dừng lại giữa không trung, trên mặt xẹt qua một tia sắc lạnh.

Tên tiểu binh này thật to gan.

Lại dám dâng vòng hoa lên Lưu Nguyệt.

Bước nhanh mà lên, Hiên Viên Triệt từng bước dừng lại trước mặt Lưu Nguyệt.

Hàng nghìn hàng vạn dân chúng phía dưới đã hoàn toàn im bặt, không hô hào một tiếng, cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt cùng Nữ vương bọn họ.

Nữ vương bọn họ nổi tiếng lãnh khốc vô cùng, quả quyết lợi hại, dũng sĩ này lại dám……………

Thật to gan!

Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần.

Nhận hay không nhận?

Dừng lại trước mặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trên mặt vẫn là lớp hóa trang, thực cung kính đem vòng hoa trên tay đeo lên cổ Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt cười cười, không hề phản đối, liền nhận lấy.

Xem ra, chỉ là một hành động bày tỏ sự tôn kính.

Yên lặng! Trong lúc nhất thời xung quanh đều yên lặng, không một tiếng động.

Mấy vạn người ở đó không ai lên tiếng, lửa cháy bập bùng, khiến vẻ yên lặng này lại càng thêm phần quỷ dị.

“Keng!” Âu Dương Vu Phi ném mạnh chén rượu trong tay xuống đất, vỡ nát.

Rượu trong chén, lập tức b.ắ.n tung tóe trên tay hắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giương mắt, nhìn Lưu Nguyệt thật sâu.

Chỉ thấy Lưu Nguyệt thản nhiên cười, không hưng phấn cũng không lạnh nhạt, thật tự nhiên.

Trong mắt hoàn toàn không có chút tình ý.

Âu Dương Vu Phi chau mày, đột nhiên vò đầu, vẻ lạnh băng trên mặt hóa thành tia cười khổ.

Lưu Nguyệt này, không hiểu chuyện lại dám làm bậy, tiếp nhận vòng hoa của người khác dâng lên.

Vòng hoa giành được trong đại hội săn b.ắ.n trên thảo nguyên có thể tùy tiện nhận được sao?

“Trời, Vương phu……………………”

“A a a a, Vương phu……………….”

“Vương phu của chúng ta…………………….”

Sau khoảnh khắc yên tĩnh, mọi người đột nhiên hét lớn.

Mang theo sự kinh ngạc, mang theo sự hưng phấn, mang theo vẻ không cam lòng, mọi cảm xúc đan xen lẫn lộn, điên cuồng bạo phát.

Vô số dân chúng chen lấn lại gần đài cao.

“Sao thế?” Lưu Nguyệt sửng sốt, đây là làm sao?

Ánh mắt rất nhanh chuyển qua nhìn Hiên Viên Triệt đang đứng trước mặt nàng, dùng mắt hỏi.

Hiên Viên Triệt hơi hơi chọn mi, mắt giật giật, ý nói hắn cũng không hiểu, đồng thời ngạc nhiên nhìn xuống dưới.

Hắn chỉ có chút hiểu biết về các thế lực trên thảo nguyên cùng các sách lược ứng phó, những chuyện khác hắn đều không để ý.

Tất cả mọi người chen lấn xông đến, không cách nào khống chế được.

Gia Luật Hồng đang ngồi trên đùi Lưu Nguyệt, quay đầu, nhìn thấy vòng hoa đeo trên cổ Lưu Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn chực khóc.

“Tỷ tỷ, tỷ đã nói sẽ gả cho ta, sao lại nhận vòng hoa của hắn? Sao người lại nhận vòng hoa cầu hôn của hắn?

Tỷ tỷ, đừng nhận. Tỷ đừng nhận. Người mau trả lại cho hắn………………….”

Không đợi Gia Luật Hồng nói xong, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đều sửng sốt, quay đầu, nhìn nhau.

Đây là vòng hoa cầu hôn?

Tiêu thái hậu ngồi một bên quan sát tất cả, sâu sắc nhìn khuôn mặt đen thui không rõ đường nét của Hiên Viên Triệt.

Khóe miệng cong lên, mỉm cười.

“Nghi lễ quan trọng nhất của đại hội săn b.ắ.n chính là những dũng sĩ dành được thắng lợi sẽ đem tặng vòng hoa cho người mình yêu để thể hiện tình cảm.

Nữ tử được tặng vòng hoa, nếu chưa lập gia đình, đồng ý nhận lấy, chính là đã đáp ứng lời cầu hôn.

Hôm nay Nữ vương đã đáp ứng hắn.”

Nghe Tiêu thái hậu lên tiếng giải thích, Lưu Nguyệt hơi giương mi lên.

Trong lòng nàng không chút d.a.o động, càng không khiếp sợ. Nàng cùng Hiên Viên Triệt đã sớm trở thành vợ chồng, Hiên Viên Triệt không cầu hôn nàng, thì cầu hôn ai.

Nếu hắn dám tặng vòng hoa cho người khác, nàng sẽ lập tức rút da hắn.

Nhận thấy trong mắt Lưu Nguyệt tràn đầy sự vừa lòng cùng uy hiếp, Hiên Viên Triệt cười khẽ, Lưu Nguyệt, thật bá đạo.

Tiêu thái hậu đứng lên, bế lấy Gia Luật Hồng đang vô cùng bi phẫn ngồi trong lòng Lưu Nguyệt, cười lớn, hướng Hiên Viên Triệt nói: “Vương phu Nữ vương Bắc Mục, chúng ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một đại hôn long trọng.”

Dứt lời, vung tay lên: “Hỡi thần dân Bắc Mục, chúng ta hộ tống Nữ vương cùng Vương phu vào động phòng.”

“Được……………………” Tiếng vỗ tay tán thưởng huyên náo vang lên, chấn vang cả một mảnh trời.

Tất cả mọi người tham gia đại hội săn b.ắ.n đều tụ tập lại đây, vây kín đài cao.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy liền đứng dậy đi đến chỗ Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt này, tự nhiên ở đâu nhảy ra một tên Vương phu. Thật sự không lúc nào khiến người khác bớt lo lắng.

Đám người bên dưới hứng khởi đi tới trước, dòng người chật như nêm như cối vây trước đài cao.

Chờ đến khi Âu Dương Vu Phi theo đám người chen được đến chỗ Lưu Nguyệt, nàng cũng Hiên Viên Triệt đã sớm không còn ở đó.

Xung quanh chỉ còn đám người điên cuồng hô hào.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy thở dài, thôi, quên đi, không tìm nữa.

Dù sao nếu như Lưu Nguyệt không muốn, không ai có thể ép nàng, huống chi là một tên cận vệ.

Thật sự là, tên Vương phu này……………Ai, lại phải hao tâm tổn chí tìm cách giải quyết.

Loading...