Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 407

Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:39:48
Lượt xem: 14

Khóe miệng khẽ cong lên, Hiên Viên Triệt giơ tay lên, hướng Lưu Nguyệt đang quay lại nhìn mình từ phía xa, giơ cao ngón tay cái.

Âu Dương Vu Phi vẫn luôn đồng hành bên người Lưu Nguyệt thấy vậy, lông mày nhướn lên, hung hăng nhìn vẻ mặt tươi cười của Hiên Viên Triệt.

Hàm răng nghiến chặt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt liền hướng Âu Dương Vu Phi nở một nụ cười thật tươi.

Rất sáng lạn, cũng đầy áy náy, xin lỗi.

Âu Dương Vu Phi không khỏi sửng sốt.

Lưu Nguyệt thấy vậy, ánh mắt lạnh như băng không khỏi dần trở nên ấm áp.

Nhìn Hiên Viên Triệt cười, hai ngón tay Lưu Nguyệt khép lại, dán ở trên môi, sau hướng Hiên Viên Triệt vươn tay.

Một cái hôn gió!

Một cái hôn chứa đựng bao tình ý nồng đậm.

Có điều, Hiên Viên Triệt thấy vậy, lại khẽ sửng sốt.

Lưu Nguyệt biết, Hiên Viên Triệt nhìn không hiểu.

Nhưng, chuyện này không quan trọng.

Mở miệng cười một tiếng, Lưu Nguyệt quay đầu lại, thắng dây cương, tuấn mã lập tức tung vó, hướng phía trước chạy băng băng đi.

Dưới ánh sáng đỏ rực, chỉ để lại cho Hiên Viên Triệt một bóng lưng.

Suốt một tháng chinh chiến, lại chỉ có thể nhìn nhau một cái, rồi lại lập tức chia ly.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, tia sáng trong mắt khẽ động, mạnh mẽ vung tay lên.

Binh mã phía sau lập tức theo sát, đi theo Hiên Viên Triệt hướng theo một đường khác.

Hai người chia hai hướng.

Lưu Nguyệt đi tới Ngạo Vân quốc giúp Độc Cô Dạ.

Còn Hiên Viên Triệt hướng Tuyết Thánh quốc, cùng Vân Triệu hợp thành một chiến tuyến.

Trời chiều như lửa, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, hai người hai hướng tách ra.

Sắc thu tràn ngập khắp nơi, mang theo mùi vị dịu mát rất riêng của trời thu.

Nhưng tại nơi này, chưa có một mùa thu nào lại nóng như mùa thu này.

Chiến hỏa bay tán loạn, trống trận ầm vang.

Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt, có thùng dầu thô trong tay, một đường tấn công một đường qua, thế như chẻ tre.

Không có người nào có thể ngăn lại bọn họ.

Không có thế lực nào có thể chống lại bọn họ.

Hai hướng tấn công tựa như hai mũi tên sắc bén chưa từng có hợp cùng Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc giao chiến cùng Cửu thánh Minh Đảo.

Hai thế lực của Minh Đảo, một do Cửu thánh chỉ huy, một là mượn lực của Hậu Kim.

Nay, phía Ung thành đã bị Lưu Nguyệt phá vỡ.

Ở những nơi còn lại đều trống rỗng, không chút bảo vệ, không một người canh giữ, không một chút uy h.i.ế.p Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.

Lại không có quốc chủ, như rắn mất đầu.

Hoàn toàn không có sức chống cự.

Một đường tiến quân, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Đại quân nhanh chóng tiến tới áp sát Cửu thánh Minh Đảo.

Trên chiến trường Ngạo Vân, Tuyết Thánh cùng Cửu thánh Minh Đảo.

Trong trướng chủ soái Minh Đảo.

“Cái gì? Chỉ trong nửa ngày đã phá Ung thành, lúc này đã tiến tới gần Phi thành và Hàm thành?”

Cung thánh, chủ soái tấn công Tuyết Thánh quốc, sắc mặt xanh mét, nhìn tin tức khẩn cấp truyền từ tám trăm dặm tới, kích động vô cùng.

Nửa ngày? Chỉ sau nửa ngày đã có thể công phá thành công lá chắn của bọn họ.

Bọn hắn cần mười ngày, chỉ cần cố chống cự mười ngày, bọn hắn có thể lật ngược thế cờ, tấn công, thâu tóm hoàn toàn Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.

Thế mà………….con mẹ nó………….chỉ nửa ngày đã thất thủ.

Trong doang trướng lâm vào một mảnh trầm mặc. Một sự trầm mặc tuyệt đối khiến người ta hít thở không thông.

“Vô dụng!” Lông mày nhíu thành một hàng, Thương thánh vung áo bào.

Đại tướng quân Hậu Kim mang tin tức khẩn cấp tiến vào bẩm báo, bị luồng khí của Thương thánh ‘bịch’ một tiếng liền đánh ra ngoài, rơi xuống gốc cây đại thụ phía ngoại doanh trướng.

Đầu nghiêng sang một bên, phun ra một ngụm m.á.u tươi, rồi ngất đi.

Những người ngoài doanh trướng nhất thời bị hù đến kinh hồn bạt vía.

“Con mẹ nó, quả thực vô dụng, Thần Phi cùng đám tay chân của hắn cũng đã bị giết.

Đã sớm biết hắn vô dụng, nhưng không ngờ lại vô dụng đến thế.”

Vũ thánh xanh mặt.

“Thuốc nổ? Có thứ gì đó phát nổ? Đây là vũ khí gì? Bọn họ dùng vũ khí loại gì?

Giác thánh nhướn mày, ánh mắt không ngừng d.a.o động.

Là loại vũ khí gì? Sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?

Chỉ nửa ngày đã có thể phá được Ung thành.

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

“Không biết. Không ai biết được đó là thứ gì.” Cung thánh bình tĩnh đáp.

Lời vừa nói xong, trong doang trướng lại lâm vào trầm mặc.

Lực uy h.i.ế.p lớn như vậy, nếu bọn họ trực tiếp chống lại…………..

“Làm sao bây giờ? Lão Mộc nói tình hình nơi kia thế nào?”

Sau mấy phút ngắn ngủi chìm trong trầm mặc, Trưng thánh vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi.

Uy lực cường đại như thế, càng phải nghĩ cách giải quyết ổn thỏa.

Nếu không, cứ liều mình tấn công, chỉ có con đường chết.

Cửu thánh Minh Đảo chính là những nhân vật đứng đầu ở Minh Đảo, đều là người biết nhìn nhận thời thế, trước tình thế hiện tại, đều nén phẫn nộ nghĩ cách giải quyết.

Nắm chặt tin tức trong tay, vẻ mặt Cung thánh nhăn nhó, nhưng thanh âm vang lên lại lạnh như băng: “Trước mặt cho dù thế tới của bọn họ mau, nhưng vẫn cách chúng ta hơn ngàn dặm.

Ý của lão Mộc là, nhân thời gian này, lúc bọn họ còn chưa tiến tới toàn lực tấn công, diệt Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.

Sau đó, quay lại ứng phó với đám người Hiên Viên Triệt.

Nếu không, bị địch bao vây hai phía, chúng ta sẽ c.h.ế.t vô cùng thê thảm.”

Trong doanh trướng, bốn thánh Thương, Giác, Trưng, Vũ, nghe Cung thánh nói thế, liếc nhau một cái, không nói hai lời, lập tức đứng lên.

Nếu không có biện pháp nào khác, bọn họ chủ còn cách hạ sát chiêu, tử chiến đến cùng.

Không có đường lui. Bọn họ hoàn toàn không có đường lui.

Toàn bộ lãnh thổ Hậu Kim đều bị chặn lại, hai mươi vạn đại quân Minh Đảo cùng vài chục vạn đại quân Hậu Kim bị vây hãm hoàn toàn ở biên giới Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.

Tình hình đã như vậy, bọn họ chỉ còn cách liều mạng.

Khói lửa cuồn cuộn, mang theo tiếng động xơ xác tiêu điều, vang dội khắp núi sông.

Tử chiến đến cùng, chỉ có tiến công không ngừng.

Tiến công, thâu tóm hai nước Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc, sau đó quay đầu tấn công Thiên Thần, như thế bọn họ nói không chừng còn có cơ hội thắng.

Nếu không, hai mươi vạn binh mã Minh Đảo theo bọn họ đến đây, chắc chắn sẽ phải phơi thây tại nơi này.

Nhận thức được điều này, bao nhiêu căng thẳng, khẩn trương trong lòng Cửu thánh Minh Đảo dần dần tan biến hết.

Điên cuồng tấn công Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc.

Chiến trường không ngừng bị đẩy dần về phía thủ đô hai nước.

Nhưng, trong khi Minh Đảo đang trong thế tấn công dữ dội, điên cuồng đó, Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc dường như đã sớm từ bỏ phản kháng, đem toàn bộ binh mã nhanh chóng lui về thủ đô.

Thành trì phía trước hoàn toàn không có người bảo vệ.

Hoàn toàn khác với trước đây, một thành trì cũng liều c.h.ế.t tranh đoạt, một tấc đất một tấc m.á.u cũng quyết không buông.

Nhưng lần này, lại hoàn toàn bỏ trống.

Giữa một thành trì nhỏ, cửa thành đã sớm mở rộng, như đang chào đón binh mã Minh Đảo tiến vào.

Dân chúng trong thành, không không hề di cư dời đi, nhà nhà đóng kín cửa.

Mới thấy binh mã Minh Đảo hiển hách đi vào, đã lập tức trốn đi, chứ đừng nói đến có hành động phản kháng.

Thậm chí một chút ý thức phản kháng cũng không có.

Hơn nữa lại vô cùng nghe lời.

Nói dâng đồ ăn liền dâng đồ ăn.

Nói cho ngựa ăn liền cho ngựa ăn.

Nói hầu hạ bọn họ liền hầu hạ bọn họ.

Bất kể Cửu thánh Minh Đảo ra mệnh lệnh thế nào đều trực tiếp nghe theo, cam tâm tình nguyện vui vẻ làm theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-407.html.]

Cảnh tượng này so với thần dân Minh Đảo ở Đông Hải còn nghe lời hơn.

Thật giống như dân một nước, người một nhà.

Nhưng, dân chúng Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc đối với binh lính Minh Đảo càng tốt, bọn họ ngược lại càng cảm thấy không muốn.

Bọn họ là kẻ thù của nhau thì nên d.a.o nhỏ đ.â.m vào, d.a.o lớn rút ra, nên hết sức mà liều mạng.

Chứ không phải vừa nhún nhường, vừa sợ hãi, làm như giữa bọn họ tình cảm rất tốt, như bằng hữu, như người một nhà thế này.

Chuyện này, ngược lại, khiến bọn họ thấy sợ.

Dâng thức ăn lên, bọn họ không dám ăn, sợ bên trong có độc.

Muốn cho ngựa bọn họ ăn, bọn họ cũng không dám cho làm, nhỡ bị hạ độc, vậy bọn họ biết lấy gì để tiến công.

Nhường phòng ngủ lại cho bọn họ, bọn họ sợ nửa đêm đầu rụng dưới đao.

Nhường đường cho bọn họ đi, bọn họ sợ dưới đất có cài bẫy rập.

Khuôn mặt tươi cười như vậy, đối xử tốt như vậy, cho dù trong lòng binh lính Minh Đảo vô cùng sợ hãi, nghi kị, cũng không dám ra tay.

Giết hại dân chúng vô tội, đó là tội lớn.

Hơn nữa, dân chúng ở đây lại tốt như vậy.

Vì vậy, những thành trì kia đều hết lòng nghênh đón hầu hạ.

Nhiệt liệt nghênh đón, tận tâm hầu hạ, vui vẻ đưa tiễn binh mã Minh Đảo.

Trên chiến trường lại có cảnh đưa tiễn, nước mắt rơi vạt áo, vẫy khăn chào từ biệt.

Tình thế chuyển biến bất ngờ.

Binh mã Minh Đảo nơm nớp lo sợ.

Dân chúng trong thành lại một chút tổn thất cũng không có, cao hứng vô cùng.

Có câu, người không thật lòng, không thể yêu nhau.

Nhìn xem, tình thế cứ như vậy chuyển biến.

Khiến cho binh mã Minh Đảo trông gà hóa cuốc, đối xử với dân chúng cũng khách khí vô cùng.

Mà ở nơi này, dân chúng hai nước ngoan ngoãn nghe lời, binh mã Minh Đảo án binh bất động, lặng lẽ tiến công, thủ đô Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc lại đang đại động.

Tất cả binh mã được triệu tập về, tập hợp tại thủ đô hai nước lại bắt đầu di chuyển.

Lấy thủ đô Tuyết Thánh quốc cùng thủ đô Ngạo Vân quốc hợp thành một chiến tuyến, bắt đầu bày trận.

Hai nước vốn cùng nhau liên thủ, lúc này căn bản chỉ là tập hợp binh mã lại cùng một chỗ, xen kẽ với nhau, tựa như một sợi dây thừng, bện vào thật chặt.

Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

Bao quanh vòng tuyến do thủ đô Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc tạo nên là tuyến phòng ngự gồm rất nhiều thùng dầu thô do Bắc Mục và Thiên Thần đang đóng quân tại biên giới Hậu Kim phong tỏa hai hướng.

Tất cả phối hợp chặt chẽ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ không phải là không chống cự.

Mà là rút toàn bộ binh lực về đây, hình thành chiến tuyến cuối cùng, quyết chiến đến cùng.

Bọn họ làm thế chính là để bảo toàn lực lượng.

Lúc biết Minh Đảo điên cuồng tấn công, bọn họ cũng dùng mọi cách để bảo toàn lực lượng, dành toàn bộ sức lực cho trận chiến cuối cùng.

Gió thu nổi lên, thổi qua khắp chiến trường.

Bầu trời trong xanh càng cao càng rộng, khiến người ta choáng váng.

Tiếng trống trận ầm vang, như sấm chớp vang tới chân trời.

Binh mã hiển hách, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời.

Sau gần mười ngày án binh bất động, liên tiếp lui binh, cuối cùng Ngạo Vân quốc cũng nghênh đón bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ cùng bốn mươi vạn binh mã Minh Đảo.

Phòng tuyến cuối cùng, trận huyết chiến cuối cùng.

Năm ngày năm đêm công thành.

Năm ngày năm đêm cố thủ.

Màu đỏ chói mắt tràn ngập cả một phương.

Mùi m.á.u tươi nồng đậm theo gió thu bay lên đến chín tầng mây.

Ánh lửa bùng lên chiếu rọi, khiến ắt mọi người càng thêm đau nhức.

“Dầu ở cửa thành Đông không đủ…………..”

“Lấy thêm…………….”

“Người trấn thủ ở cửa thành Nam không đủ………….”

“Lưu quân lui xuống, cấm quân tiến tới.”

“Cửa thành Tây không đủ cung tên…………”

“Cửa thành Bắc……………..”

Trên tường thành cao cao vô số người đi lên lui xuống, vô số tiếng bẩm báo vang lên.

“Giết…………………….”

Tiếng rống vang trời chấn vang khắp trong ngoài thủ đô Ngạo Vân quốc.

Minh Đảo, sau năm ngày năm đêm không thể đánh hạ Ngạo Vân quốc, dường như hoàn toàn điên cuồng.

Thế tấn công mãnh liệt, không chút tính toán, chỉ có tấn công không ngừng, khiến cho Ngạo Vân dù sớm đã có chuẩn bị cũng chống cự hết sức chật vật, tổn thất vô cùng nặng nề.

Thiên Nhai, Nghi Thủy, lúc này đang giữ chức đại tướng quân Đại Thành, không ngừng điều động quân nhu.

Mắt vằn tia máu, vô cùng dữ tợn.

Một đầu người nhô lên tường thành.

Thiên Nhai mạnh mẽ một đao c.h.é.m xuống.

Binh sĩ phía sau xông lên một bước, lấy hết toàn bộ sức lực, đem thanh mây đang dựng trên tường thành ‘ầm’ một cái hất đổ xuống.

Không biết đây đã là lần thứ mấy binh lính Minh Đảo xông lên, nhưng lần nào cũng bị bọn họ g.i.ế.c hết.

“Sao còn chưa tới?”

Khóe miệng sùi cả bọt mép, Thiên Nhai vừa chỉ huy, vừa nghiến răng hỏi.

Lưu Nguyệt sao còn chưa tới? Đến giờ vẫn chưa tới?

“Ầm ầm…………”

Lời của Thiên Nhai vừa dứt, một tiếng rống to chợt vang lên từ dưới thành trì.

Mấy chục vạn binh linh Minh Đảo liều c.h.ế.t xông lên, toàn lực áp sát.

Đây chính là được ăn cả, ngã về không, không quan tâm đến thương vong, liều c.h.ế.t công thành.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, toàn lực chống đỡ cho ta. Ai dám để một người lên được tường thành, lão tử g.i.ế.c cửu tộc nhà hắn.” Thiên Nhai như bị phát điên.

Mà lúc này, trong hoàng cung Ngạo Vân.

Độc Cô Dạ một thân áo bào thái tử vàng nhạt, lạnh lùng đứng giữa chính điện, nhìn về phía chân trời.

Vẻ mặt lạnh như băng, không nhìn ra cảm xúc.

Xung quanh hắn, toàn bộ văn thần tụ họp ở trong điện.

Không một ai lên tiếng, một mảnh tĩnh lặng.

Thậm chí có thể nghe thấy tiếng c.h.é.m g.i.ế.c từ cửa thành truyền tới.

Tất cả đều đang đợi.

“Báo, bốn mươi vanh binh mã Minh Đảo đã toàn lực công thành.”

Binh lính truyền tin đầu đầy mồ hôi xông vào, nói không ra lời.

“Cố gắng thủ thành!”

Thanh âm lạnh như băng, ánh mắt Độc Cô Dạ nhìn trời không chút hạ xuống, lạnh như băng nói ra bốn từ này.

“Tuân lệnh!”

“Báo, cửa thành Tây có biến……………”

Trong đại điện yên tĩnh từng tiếng bẩm báo vang lên, từng tiếng lại từng tiếng, khiến cho không khí bên trong càng lúc càng yên tĩnh, áp lực càng nặng nề.

Quốc chủ Ngạo Vân ngồi trên long ỷ trên cao, đầu đầy mồ hôi, cắn răng nhìn Độc Cô Dạ vẫn bất động thanh sắc, nói: “Vương nhi, mau điều quân tham gia phòng thủ. Con để lại hơn ba mươi vạn binh mã án binh bất động tại nơi này, chuyện này………….”.

“Nhi thần tự có tính toán.” Độc Cô Dạ đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói.

Quốc chủ Ngạo Vân liền đem những lời định nói nuốt hết lại…………..Con hắn , hắn tin.

Nhưng…………….

Trong điện càng thêm yên tĩnh.

“Báo, Đông thành dùng bồ câu đưa tin.”

“Đưa lên!” Vừa nghe tin báo, Độc Cô Dạ đột nhiên động, lắc mình một cái xông đến trước người lính truyền tin, nhanh chóng nhận lấy bồ câu đưa thư.

Mở ra.

Bên trong chỉ có một dòng chữ.

Nữ vương Bắc Mục, Gia Luật Lưu Nguyệt, đã đến.

Loading...