Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-12-13 22:39:50
Lượt xem: 13
Ánh bạc lóe lên, lửa b.ắ.n ra bốn phía.
Màu bạc lấp lánh cắt qua không trung b.ắ.n về phía tường thành cao.
Ánh lửa đỏ rực cùng với sắc bạc rơi xuống, nháy mắt nở rộ giữa trời đất.
Đội ngũ đang sắp hàng đứng trên tường thành lập tức gào khóc thảm thiết.
“Lui……..Mau lui lại……..”
“Thủ thành………….Thủ thành mau………….”
“Trời ơi, đây là loại vũ khí gì vậy……………”
“A, lửa……Lửa……………….”
Hỗn loạn đến không thể tả nổi.
Trên tường thành cao cao, binh lính thủ thành bị lửa hung mãnh như đại bác b.ắ.n tới.
Cung tên của bọn họ còn chưa b.ắ.n đến chỗ quân địch.
Lửa đạn đã nổ cuồng mãnh bên người bọn họ.
Đó là một loại sức mạnh tối cao.
Đó là một loại sức mạnh không gì chống đỡ nổi.
Trên tường thành nháy mắt đại loạn.
Binh lính thủ thành sợ đến mức tè ra quần, chạy tán loạn khắp nơi.
Phía sau là thành trì cần phải thủ vững.
Phía sau là địch nhân đang mạnh mẽ công thành.
Nhưng lúc này, không gì quan trọng hơn mạng sống.
Huống chi, nếu địch nhân cũng giống với bọn họ, thì vì bảo vệ quốc thổ, bọn họ sẵn sàng liều chết.
Nhưng, địch nhân trước mặt lại có yêu pháp, bọn họ sao có thể chống lại được.
Tướng bại, thành sập, chỉ là vấn đề thời gian.
Lửa đỏ nở rực trên tường thành, mang theo sát khí thị huyết.
Phía sau tường thành cao cao, binh lính giữ thành cũng đang vô cùng hỗn loạn.
Quân binh cùng dân chúng trong thành chạy trốn khắp nơi.
Không ai ngờ được Ung thành lại thất thủ trong tình cảnh như thế.
Không ai ngờ được, một nơi an toàn, dễ thủ khó công lại bị địch tấn công nhanh như vậy.
Không ai ngờ được rằng hỏa lực của địch lại mạnh đến thế, làm ọi việc nhanh chóng đảo ngược, tất cả lâm vào kinh hoảng cùng sợ hãi.
Dưới tường thành, trên đường phố, khắp nơi đều là cảnh người chạy kẻ trốn.
Lẫn trong đó có không ít quan lớn, quý tộc.
“Quốc chủ, đi mau! Chúng ta đi mau! Ung thành thất thủ rồi, chúng ta không đi mau sẽ không kịp mất.”
Hán chủ Tây Hán, Tây Nhậm, vẻ mặt hoảng sợ, ra sức kéo Thần Phi trà trộn vào trong đám người chạy như điên tới sau thành.
Quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi, bị hắn lôi kéo không ngừng chạy tới phía sau thành.
Cảm giác tự tin, không chút sợ hãi vừa nãy đã sớm tan thành mây khói.
Sắc mặt tái nhợt như ma, hai chân cơ hồ như vấp vào nhau.
Không thể nào! Không thể nào! Sao Mộ Dung Lưu Nguyệt có thể đánh hạ Ung thành của hắn như vậy?
Sao có thể đánh hạ nhanh như vậy?
Hắn đã đồng ý với Cửu thánh Minh Đảo là phải bảo vệ thành trong vòng mười ngày.
Nhưng………………..Nhưng……………….đến một ngày hắn cũng không bảo vệ được.
Hỏa lực kia là thứ gì vậy?
Đây là loại sức mạnh gì?
Trời ạ………………….Hắn biết nói lại thế nào đây?
Vẻ mặt Thần Phi đã vặn vẹo đến mức không còn nhận ra.
“Quốc chủ, chờ lão thần……………….”
“Quốc chủ, cứu thần, quốc chủ………………..”
Đi theo Thần Phi tới Ung thành, còn có Cước Trình trong Tây Hán, đã sớm bị bỏ lại phía sau, không ngừng bị đám người điên cuồng chạy trốn dẫm đạp lên.
Tại thời điểm lo bảo toàn mạng sống, không ai quan tâm trước kia ngươi có phải là quan lớn hay không, trước kia có phải nhường đường cho ngươi qua trước hay không.
Bây giờ, tất cả đều ngang hàng.
Sắc mặt tái nhợt, Thần Phi không thèm quan tâm đến tiếng kêu cứu của vị quan lớn kia, nhanh chóng theo hán chủ Tây Hán chạy ra hướng ngoài.
Lửa đạn ầm ầm, chấn vang trời đất.
Đám người hỗn loạn cũng không để ý đến, tiếng nổ mạnh mẽ kia không hề hướng đến chỗ họ, tất cả đều chỉ nổ trên đồi cao, bãi đá, tường thành.
Uy h.i.ế.p mạnh mẽ, nhưng không hề đả thương người nào.
Sớm đã bịt chặt tai, Lưu Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng quét qua cảnh trước mắt.
Nàng phải công thành, nhưng không cần g.i.ế.c người.
Hai ngón tay vung lên chỉ phía trước.
Phía sau, thang cùng xe dùng để công thành sớm đã chuẩn bị xong.
Ngay tại lúc Lưu Nguyệt chỉ tay, tránh hướng bay của thùng dầu, xe công thành chạy tới hướng tới cổng thành đang đóng chặt.
Khối gỗ to phải ba người ôm mới hết.
‘Bùm’ một tiếng, cùng với xe công thành đánh vào cửa thành chắc chắn.
Hai cánh cửa thành rung rung, như sắp vỡ ra.
Có thể thấy rõ, phía sau cánh cửa thành kia, đám binh lính thề sống thề c.h.ế.t bảo vệ Hậu Kim một binh một tốt cũng không có.
Thang công thành cao cao dựng lên tường thành, không gặp thứ gì ngăn trở.
Một cái rồi lại một cái, nhanh chóng đặt lên tường thành.
Binh sĩ mặc áo giáp màu đen, nhanh chóng vọt tới, trèo lên thang.
Đông nghìn nghịt.
Nhìn xa trông như một đàn kiến lớn nối nhau từ bốn phương tám hướng trèo lên đoạt đất công thành.
Nhìn thấy Ung thành đã thao túng trong tầm tay, Âu Dương Vu Phi giơ tay ra hiệu.
Liền sau đó, một người lại một người truyền tin xuống.
Ánh b.o.m màu bạc lập tức bớt dần.
Không có điên cuồng phóng tới Ung thành như trước nữa.
Chỉ còn lác đác vài quả b.o.m b.ắ.n tới chỗ mầy tòa nhà cao cao.
Lực uy h.i.ế.p vẫn mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng tuyệt đối không làm người nào bị thương.
Dầu thô không phải vô tận, phải tiết kiệm đến thời điểm thực sự cần đến. Hiện tại chiến tranh mới chỉ bắt đầu.
Hơn nữa, vũ khí sắc bén này chỉ để người ta kinh sợ, không dùng để g.i.ế.c người.
“Ầm!!!!” Tiếng tường đá đổ xuống nặng nề vang lên trong tiếng hô xung phong, cửa thành cao cao trước mắt từ từ sụp xuống.
Thành trì Hậu Kim dùng mấy vạn hoàng kim mới xây dựng lên, nơi căn cứ điểm quan trọng, lá chắn vững chắc của Hậu Kim, rất nhanh bị đánh hạ.
Cửa thành từ từ mở ra.
“Xông vào!”
Không cần những tiếng chỉ huy dư thừa, xe công thành nhanh chóng xông vào bên trong thành.
Lưu Nguyệt hướng đại tướng quân Hàn Phi đang đợi lệnh phía sau rống to một tiếng, giơ cao đại đao trong tay, dẫn đầu trung quân, xông tới cửa thành mở rộng phía trước.
Binh mã mạnh mẽ, ùn ùn kéo đến.
Âu Dương Vu Phi vẫn đứng bên cạnh Lưu Nguyệt thấy vậy, đột nhiên phóng ngựa xông lên.
Trên cửa thành, binh lính trèo thang chật như đan.
Phía dưới, đại quân chạy tới như bay.
Lúc này, chính là thời điểm Hậu Kim bị công phá.
Vương kì Hậu Kim tung bay trên tường thành đã sớm bị hóa thành tro trong đại hỏa.
Thay vào đó, chính là vương kì Bắc Mục.
Lưu Nguyệt vẫn lạnh lùng quan sát hết thảy mọi việc, lúc này, trong mắt lại hiện lên một tia lãnh duệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chậm rãi phóng ngựa tới cửa Ung thành.
Người khác cần một tháng, nửa năm, thậm chí cả một năm để tấn công nơi trọng yếu này.
Nhưng nàng, với hỏa lực cường đại, ngay cả cơ hội để quân địch thể hiện sự chiến đấu quật cường cũng không cho, dùng lực lượng tuyệt đối, phá thành.
“Mau cúi xuống, đầu hàng sẽ được tha……………”
“Đầu hàng sẽ được tha………..”
“Ngồi xuống………………….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-408.html.]
Từng tiếng quát lớn vang vọng trong Ung thành, khiến người ta vô cùng kinh sợ.
Trên bầu trời xanh như ngọc, mây trắng nhè nhẹ bay múa.
Bầu trời cao rộng, mây trắng nhẹ bay, gió thu khẽ phất qua.
Tại nơi tường thành lửa cháy ngùn ngụt.
Trong tiếng quát sắc bén.
Càng lúc càng có nhiều người ngồi xuống, cúi đầu chịu hàng.
Chậm rãi phóng ngựa đi vào trong thành, Lưu Nguyệt đứng ở trước cửa thành, mắt lạnh đảo qua một lượt, chậm rãi gật gật đầu.
“Tốt lắm, bổn vương đồng ý để các ngươi đầu hàng.”
Lời nói đạm bạc mà mang theo sự uy h.i.ế.p tuyệt đối vang lên, vang vọng khắp Ung thành.
“Chủ soái, đám tù binh này giải quyết thế nào?”
Ngay tại lúc Lưu Nguyệt vừa dứt lời, một tiếng hét lớn từ phía xa vọng đến.
Âu Dương Vu Phi đang dẫn theo một người, từ xa chạy như bay đến.
Lúc đến gần, Lưu Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, nhất thời hai mắt nhíu lại, khóe miệng cong lên.
Thần Phi, quốc chủ Hậu Kim.
Thì ra lúc nãy Âu Dương Vu Phi vội chạy đi là để truy bắt Thần Phi.
Một thân áo giáp của bậc đế vương, Thần Phi lúc này trông càng thêm chật vật, trên người vương đầy m.á.u tươi, đang bị Âu Dương Vu Phi bịt miệng, kéo lại đây.
Đem Thần Phi đặt trước mặt Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ tay, chống nạnh mà đứng.
Lưu Nguyệt nhìn quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi đang ngồi trước mặt nàng, lạnh lùng cười.
“Bổn vương tưởng ai, thì ra là quốc chủ Hậu Kim.”
Lời nói lạnh như băng truyền ra, thanh âm không lớn, nhưng theo gió bay lên rất cao.
Xa xa, dân chúng Hậu Kim đang quỳ rạp dưới đất nghe vậy không khỏi sửng sốt.
“Ô ô…………………” Thần Phi đang bị chặn miệng, nói không ra lời, chỉ đối mặt với Lưu Nguyệt không ngừng phát ra tiếng ô ô.
Không rõ là đang nói cái gì.
Cũng không biết Âu Dương Vu Phi dùng thủ đoạn gì, mà tay chân Thần Phi không cách nào động đậy được, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô khó hiểu.
Mắt lạnh của Lưu Nguyệt liếc nhìn Thần Phi, phất tay áo, ngẩng đầu nhìn trời, nói lớn: “Quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi, dẫn sói vào nhà, giúp ngoại nhân diệt Trung Nguyên ta.
Tội ác tày trời.
Ta đã cho hắn cơ hội buông vũ khí đầu hàng, tránh cho dân chúng một kiếp sinh tử.
Nhưng, hắn không những không nghe theo, ngược lại còn phát binh đánh trả.
Khiến cho thành trì bị phá hoại, dân chúng thương vong vô số.
Tội này quyết không thể tha.
Người đâu, tiễn quốc chủ Hậu Kim.”
Thanh âm lạnh như băng cắt qua chân trời, định tội Thần Phi một cách rõ ràng, trực tiếp.
Không cho Thần Phi có cơ hội biện giải, cũng không cho Thần Phi được nói một câu.
Nàng thực không muốn nghe.
Không ai dám nói một câu, cũng không ai dám phản kháng.
Kẻ thắng làm vua, vốn đã là đạo lý.
Huống chi Thần Phi là kẻ gieo gió, tất hắn sẽ gặp bão.
Muốn thâu tóm Trung Nguyên không phải là tội, dẫn sói vào nhà, tạo phong ba loạn lạc như hiện nay mới là tội lớn.
Đây chính là kẻ thù của toàn bộ dân chúng Trung Nguyên.
“Ô ô ô…………….” Một ly rượu độc, ba thước lụa trắng, lấy mạng một bậc đế vương.
“Quốc chủ Hậu Kim đền tội……………”
Dưới trời xanh, thanh âm trong trẻo bay vọt lê không trung, vang vọng bốn phương tám hướng.
Quốc chủ Hậu Kim đền tội.
Đây chắc chắn là một tin tức kinh thiên động địa.
Gió thu nhẹ thổi, mang theo tin tức khiến dân chúng Trung Nguyên vui mừng.
Ngay sau khi Lưu Nguyệt phá thành, đội ngũ của Hiên Viên Triệt cũng đã tiến tới.
Rất nhanh tiến sát Ung thành.
“Vương thượng, g.i.ế.c Thần Phi là một đại sự, sao Người có thể…………..”
Phó tướng Mộ Dung Vô Địch nhíu mày thắc mắc.
Lúc này, ai chiếm được thành trì mấu chốt trước, ai tiêu diệt Hậu Kim, làm Minh Đảo suy yếu trước, đều có thể giành được hiệu quả xao sơn chấn hổ trong lòng dân chúng Trung Nguyên.
(Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ ý uy h.i.ế.p trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo khiến người ta phải chấn động.)
Mọi việc, quan trọng nhất là ấn tượng đầu tiên.
Đó là một loại kinh sợ, một loại uy áp tuyệt đối.
Cho dù về sau có kẻ đứng lên, làm nhiều việc hơn, thắng trận nhiều hơn, đối với Trung Nguyên làm bao công trạng lớn lao hơn nữa.
Nhưng, trong mắt tất cả dân chúng đều chỉ hướng về người đầu tiên khiến họ cảm kích.
Chuyện này, chính là bản tính đã có từ ngàn năm.
Tuy Lưu Nguyệt là cháu gái hắn, nhưng Mộ Dung Vô Địch vẫn có chút…………….
Hiên Viên Triệt cố tình tiến công chậm lại, để Lưu Nguyệt tiến đến trước.
Mọi chuyện đều là do Hậu Kim quốc chủ, Thần Phi, mở cửa dẫn sói vào nhà mới khiến cho Trung Nguyên rơi vào tình cảnh thê thảm như hiện tại.
Công lao ngập trời cùng lòng cảm kích của dân chúng đối với Lưu Nguyệt……..thực sự làm cho hắn có chút không thoải mái.
Hiên Viên Triệt đang phóng ngựa đi tới Ung thành, nghe thấy Mộ Dung Vô Địch hỏi, cũng không quay đầu, lạnh lùng nói: “Ta cùng Nguyệt, ai dành được lợi thế có gì khác nhau?”
“Vương thượng, Người nên hiểu, chuyện này khác biệt rất lớn.”
Mộ Dung Vô Địch nghe Hiên Viên Triệt nói, có chút trở nên hấp tấp.
Quay đầu, nhìn Mộ Dung Vô Địch hấp tấp nóng nảy như thế, Hiên Viên Triệt đột nhiên lạnh lùng cười, trầm giọng nói: “Không cần phải sợ Nguyệt như vậy. Vương hậu của quả nhân không chỉ là người thuộc Vương tộc của đám ngoại tộc, cũng là công thần lớn của Trung Nguyên.
Quả nhân phải khiến cho cả Trung Nguyên đều phục tùng nàng.
Đáp án như vậy, ngươi vừa lòng chưa?”
Lời nói lạnh như băng mang theo sự kiên định tuyệt đối, khiến Mộ Dung Vô Địch một câu cũng không nói lên lời.
Thì ra, thì ra…………………….
Khó trách vương thượng của bọn hắn cũng mang theo thùng sắt màu bạc kia, nhưng vẫn tiến công chậm chạp, đợi Lưu Nguyệt dẫn binh tiến công tới trước.
Tất cả đều là vì muốn dành hết công lao cho Lưu Nguyệt.
Tất cả đều vì dành cho Lưu Nguyệt sự uy h.i.ế.p tuyệt đối với cả Trung Nguyên.
Thiên Thần có thể có một phi tần là một người ngoại tộc.
Trung Nguyên có thể có một phi tần là người ngoại tộc.
Nhưng tuyệt đối không thể có một vương hậu là người ngoại tộc.
Đây chính là truyền thống không thay đổi được.
Thân phận phức tạp của Lưu Nguyệt nhất định sẽ gặp phải sóng gió trong thiên hạ.
Bởi vậy, nàng nhất định phải đứng trên một vị trí cao nhất, một vị trí tuyệt đối an toàn, phải để cho khắp thiên hạ này phải cảm kích nàng.
Có như vậy, mới không ai có thể phản đối nàng, không ai dám nghi ngờ nàng.
Thì ra, chủ ý của vương bọn họ là như thế.
“Vương thượng, Người…………” Mộ Dung Vô Địch trầm mặc, hồi lâu thở dài một hơi, miệng hé mở, nhưng không biết nên nói gì.
“Nguyệt Nhi của ta là chim ưng trên trời, quả nhân sao có thể giam nàng trong thâm cung?”
Áo choàng màu đen lóe lên kim quang.
Bóng lưng cao rộng, vững chắc, kiên định.
Đó chính là một lời hứa hẹn c.h.é.m đinh chặt sắt.
Dù cho Lưu Nguyệt không nhìn thấy cũng không nghe thấy lời hứa hẹn này.
Nhưng, Mộ Dung Vô Địch vừa nghe, không khỏi sửng sốt.
Nhìn bóng dáng Hiên Viên Triệt hướng cửa Ung thành mạnh mẽ đi tới, sau một thoáng sửng sốt, Mộ Dung Vô Địch không nói thêm gì nữa, vung tay lên, dẫn quân theo sát.
Ánh mặt trời sau loạn chiến, chiếu đến làm lòng người khoan khoái.
Thời gian là vàng bạc, thời gian quyết định mọi thứ.
Trên chiến trường, đặc biệt là chiến trường hiện tại, thời gian, nếu trì hoãn, là ngã không dậy nổi.
Lưu Nguyệt phá Ung thành, một khắc cũng không dừng lại, dẫn quân tiến thẳng tới trước.
Phía sau, lúc Hiên Viên Triệt dẫn quân tiến thẳng vào Ung thành, chỉ còn nhìn thấy đội ngũ binh mã đi sau cùng đoàn quân Bắc Mục của Lưu Nguyệt.
Trời chiều như lửa, đem ánh sáng đỏ chói nhuộm cả một vùng đất.
Lưu Nguyệt một thân áo giáp, trong ánh sáng đỏ rực, xinh đẹp khiến người khác hô hấp không thông.
Ngẩng đầu, quay lại nhìn phía sau.
Ánh mắt xuyên qua từng hàng binh mã, dừng lại ở Ung thành phía xa.