Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:09:42
Lượt xem: 10
Nắm chặt thư tín do bồ câu đưa tới trong tay, ánh mắt vốn lạnh lùng của Độc Cô Dạ chợt lóe lên ánh lửa.
Lưu Nguyệt tới! Lưu Nguyệt đã đến đây.
“Người đâu, mau chuẩn bị áo giáp cho ta!”. Tay vung lên, cả người Độc Cô Dạ như tỏa ra hào quang sáng ngời.
Đám đại thần yên tĩnh phía sau thấy vậy chợt động.
Áo giáp? Thái tử của bọn họ chưa từng mặc áo giáp, hôm nay lại………………..
Không khí trong chính điện hoàng cung Ngạo Vân vốn trầm mặc đến hít thở không thông, lúc này bắt đầu khôi phục bình thường.
Áo giáp màu bạc đặt lên thân thể thon dài, uy mãnh và mạnh mẽ, càng tôn thêm vẻ trong sáng như trăng, cao quý như thần của Độc Cô Dạ.
Ánh mắt trời chiếu qua cửa sổ, phủ lên áo giáp, ánh ra từng tia sáng lấp lánh.
Ngạo nghễ đứng giữa thế gian, đến thần thánh cũng không thể xâm phạm.
“Mở cửa cung. Theo ta!” Tiếng hét lớn vang vọng đến chín tầng mây.
Tràn đầy hào khí, tràn đầy quyết tâm quyết chiến quyết thắng.
Độc Cô Dạ vung tay lên, áo choàng bay múa, sải bước hướng ra cửa cung, bóng lưng cô độc kiêu ngạo, cao tuyệt mà lãnh khốc.
Màu bạc chói mắt, ngoài thành Ngạo Vân một mảnh huyết chiến.
Thúc ngựa bay đến, nhanh như điện.
Lưu Nguyệt dẫn năm mươi vạn binh mã Bắc Mục, ngày đêm hành quân, sau năm ngày rốt cục cũng tới được Ngạo Vân.
Ánh đỏ đầy đất, tiếng la hét như từ nơi hoang vu vọng về.
Nhưng cũng không ngăn được bước tiến của binh mã Bắc Mục.
Quân vây bốn mặt, binh mã Bắc Mục đã đến.
Đội quân vây kín phía sau, ngăn chặn đường lui của bốn mươi vạn binh mã Minh Đảo.
Ánh nắng chiếu rọi, Bắc Mục phía sau, Minh Đảo ở giữa, Ngạo Vân phía trước.
Ba thế lực, phân biệt rõ ràng.
“Cái gì? Quân Bắc Mục tới? Sao lại nhanh như vậy? Chết tiệt! Chết tiệt!”
Trong doanh trướng chủ tướng Minh Đảo, bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ dõi mắt nhìn ra xa, nơi vương kì Bắc Mục phấp phới, như bay tiến đến, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng tầng không.
Trong lúc nhất thời, dường như bốn thánh bị lửa giận công tâm, tức đến mức hộc máu.
Tới quá nhanh, tới quá nhanh.
Bọn họ còn chưa đánh hạ Ngạo Vân quốc, bọn họ còn chưa phá được thành, bọn họ còn chưa tìm được một nơi trú ngụ.
Thế mà, quân Bắc Mục đã tới rồi.
Bây giờ phải làm thế nào đây?
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ trước không có đường vào, sau không có đường lui.
Cả thành lại đang bị quân Bắc Mục bao vây.
Bốn thánh Minh Đảo nghiến răng nghiến lợi nhìn binh mã của Lưu Nguyệt như bay tiến đến.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, khuôn măt bọn họ càng lúc càng thêm méo mó.
“Người đâu, truyền lệnh, hậu đội tiến lên, ngăn chặn quân Bắc Mục, bằng mọi cách không được để ột binh một tốt Bắc Mục xông tới được đây. Trái lệnh, chém!”
Thanh âm hổn hển của Mộc thánh vang lên, mang theo sự điên cuồng vô cùng.
Mà, ngay trong lúc Mộc thánh đang phát lệnh, chuẩn bị điều động một nửa binh lực quay đầu đối phó với binh mã Bắc Mục đang tiến tới chi viện, cửa Đô thành Ngạo Vân vốn đang đóng chặt, đột nhiên vang lên ba tiếng pháo kinh thiên động địa.
Cùng với ba tiếng pháo này, binh lính cố thủ trên tường thành đang rất mệt mỏi đột nhiên lui xuống.
Thay vào đó là đội ngũ binh lính hừng hực khí thế, sát khí đầy thân, mũi tên sắc bén chĩa vào binh lính Minh Đảo bên dưới.
Màu đen nổi bật giữa ánh nắng vàng, lộ ra sát khí ngút trời.
Mặc dù chỉ thay một đội quân nhỏ như vậy, nhưng lại làm cho binh lính Minh Đảo đang vô cùng mệt mỏi phía dưới vô cùng bất ngờ, nhất tề ngẩn người ra, tinh thần chiến đấu đột nhiên suy sụp.
Chính bởi vì thấy được binh lính Ngạo Vân đã rất mệt mỏi, chỉ có thể liều mạng chống cự, nên bọn họ mới tràn đầy sự tự tin cùng tinh thần chiến thắng.
Bốn thánh Minh Đảo đồng loạt nhíu mày.
Bắc Mục vừa tới, liền cho rằng mình có thể giành thắng lợi, hừ.
Chữ ‘hừ’ này vừa phát ra, cửa Đô thành, suốt năm ngày năm đêm qua bọn họ dùng đủ mọi cách, tiêu hao lượng lớn binh lực cũng không thể đánh hạ được, lúc này lại đột nhiên mở ra.
Không đợi binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim phía ngoài thành kịp phản ứng, cửa thành vừa mở, binh mã dũng mãnh lập tức xông ra.
Người đi đầu một thân áo giáp trắng bạc, tóc đen tung bay trong gió, lạnh như băng mà tràn đầy sát phạt.
Không một tiếng động phóng ngựa chạy ra, thanh à lãnh khốc, giống như chiến thần xuất thế, uy chấn thiên hạ.
Thái tử Ngạo Vân quốc, Độc Cô Dạ, vẻ thanh lãnh cùng cao quý của hắn, khắp thiên hạ này không ai sánh được.
Theo sát phía sau Độc Cô Dạ chính là tứ đại thống lĩnh Ngạo Vân quốc, Thiên Nhai, Khinh Thủy, Lý Mục, Lưu Trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-409.html.]
Mỗi người mang một chiến giáp khác nhau, xếp thành hai bên, phóng ngựa tiến đến, sát khí đằng đằng.
Mà phía sau bọn họ chính là ba mươi vạn hùng binh.
Tất cả đều do Độc Cô Dạ một tay rèn luyện, sức có thể lấy một chọi một trăm.
Lúc này lại anh dũng lao ra, giống như một mũi tên sắc bén.
Vương kỳ Ngạo Vân tung bay, sừng sững giữa trời đất thế gian.
Kim quang đầy trời, bao phủ lên đội hùng binh.
Uy chấn tứ phương.
Một khắc trước bị Lưu Nguyệt khiến cho hoảng hốt, một khắc sau binh mã Ngạo Vân lại hiện ra như có phép biến hóa, trong mắt bốn thánh Minh Đảo như muốn phát hỏa.
Con cọp ẩn mình, trong thời điểm mấu chốt này, rốt cục đã hiện thân, nhe ra hàm răng sắc bén.
Hai quân vây kín hai mặt, bọn họ bị kẹt ở giữa.
Ánh mặt trời chói mắt, Lưu Nguyệt phóng ngựa tiến đến, nhìn ánh trắng bạc nổi bật giữa nền đen.
Khóe miệng nhất thời nhếch lên.
Áo giáp màu bạc, chỉ có Độc Cô Dạ mới xứng.
Ánh mắt nhìn xuyên qua đám binh mã, Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt từ xa chạy đến.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn hắn mỉm cười.
Khóe miệng vốn lạnh lùng, cũng chậm rãi nhếch lên.
Đồng thời trường kiếm trong tay giơ lên cao rồi vung xuống: “Giết!”
“Giết!” Ba mươi vạn binh mã ý chí chiến đấu sôi sục lại bị đè nén lâu như vậy, hận nước thù nhà, tất cả dồn vào tiếng ‘giết’ này,vang vọng như tiếng sét từ trên trời đánh xuống.
Khí thế kinh người, uy chấn tứ phương.
Mà cùng lúc này, hai ngón tay Lưu Nguyệt vung lên, thét lạnh một tiếng: “Tấn công!”
Hai tiếng, hai phe, hai hướng, hai thế lực.
Sau hai tiếng này là một mảnh gầm thét, nổi giận, m.á.u nóng sục sôi.
Binh mã tận sức tấn công, sát phạt ngập trời, hướng ba mươi vạn binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim bị bao vây ở giữa xông đến.
Nhịn lâu như vậy là quá đủ rồi.
Bị chèn ép, áp bức lâu như vậy, bây giờ đã không thể nhịn được nữa.
Hôm nay chính là thời điểm giải quyết mọi hận thù.
Binh mã dũng mãnh, dưới sự lãnh đạo của Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ, từ hai phương, hướng binh mã Minh Đảo bị bao vây ở giữa đánh tới.
Máu đỏ ướt đao, bao nhiêu hận thù dồn hết vào đường đao này.
Dưới trời xanh mây trắng là một mảnh huyết sắc đỏ ửng chói mắt.
Đó chính là màu sắc của sự báo thù.
Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ liên thủ trên chiến trường Ngạo Vân quốc.
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt cũng đã đến Tuyết Thánh quốc.
Bởi vì Tuyết Thánh quốc nằm ở phía tây, đường đi không bằng phẳng dễ đi như Ngạo Vân quốc, vì vậy năm thánh Minh Đảo, Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ đến Tuyết Thánh quốc chậm hai ngày.
So với bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ, thời gian công thành cũng đã được ba ngày.
Bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ tấn công suôt năm ngày năm đêm cũng không hạ được Ngạo Vân quốc.
Có thể suy ra, chỉ sau ba ngày đòi xông vào thủ đô Tuyết Thánh quốc cũng là chuyện không thể.
Mặc dù, binh lính thủ thành cũng đang vô cùng thê thảm, nhưng so với Ngạo Vân quốc, vẫn là không phân được cao thấp.
Hoàng cung Tuyết Thánh quốc.
“Hiên Viên Triệt tới?” Nắm chặt tin tức vừa truyền về từ tám trăm dặm ngoài thành, Vân Triệu bất chợt nhảy cẫng lên, sắc mặt nghiêm túc lúc này mới dãn ra một chút.
“Vâng, có lẽ lúc này chỉ còn cách chúng ta năm dặm.”
Đại tướng Hàn Chương lớn tiếng hồi bẩm, trên mặt cũng không giấu được sự hưng phấn cùng vui mừng.
“Tốt, tốt. Đã tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi.” Quốc chủ Tuyết Thánh quốc ngồi trên vương tọa thở ra một hơi, vẻ mặt ngưng trọng lúc này cũng dãn ra một chút.
Toàn bộ văn võ bá quan thần sắc tái nhợt vừa rồi lúc này đã có chút khôi phục.
Vân Triệu lúc này trong lòng cũng yên tâm vài phần, Hiên Viên Triệt tới, mọi chuyện nhất định sẽ ổn.
Ánh mắt lấp lánh quét qua toàn bộ văn võ bá quan phía dưới.
Chúng tướng quân Tuyết Thánh đang thủ ở cửa thành, nghe tin tức Hiên Viên Triệt sắp tới liền trở về tụ họp trong đại điện.
Nét vui mừng trong mắt thoáng chốc lại chuyển thành thị huyết.
Vân Triệu lạnh lùng vỗ tay một cái, nhìn năm vị tướng quân đang quỳ bên dưới, trầm giọng nói: “Nên làm như thế nào, có cần ta phải nói?”