Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:09:46
Lượt xem: 12
Đây là… một ngôi sao băng?
Cung thánh vô thức ngẩng đầu nhìn lên, ngay tại lúc tia sáng vụt tắt phía chân trời, cả người Cung thánh đột nhiên cứng lại.
Mắt trừng lớn, sửng sốt không dám tin.
Ngay trong lúc đường sáng quét qua, hắn nhìn thấy được, một thân ảnh màu đen cao lớn, sừng sững đứng trên vách đá.
Áo choàng màu đen, áo giáp màu đen, mái tóc dài màu đen, cả người hòa lẫn trong bóng đêm.
Nhưng, hắn nhìn thấy rất rõ, người kia chính là………….Hiên Viên Triệt.
“Không ổn, lùi lại, mau lùi lại…………” Tiếng hét điên cuồng vang lên, chính hắn cũng không biết bản thân mình có biết bao nhiêu hoảng sợ.
Mà ngay tại lúc hắn đang hét lên điên cuồng, Nhất Tuyến Thiên vốn yên tĩnh đột nhiên động.
Vô số khối đá từ trên đỉnh núi mạnh mẽ lăn xuống.
Mang theo khí thế sắc bén cùng sát khí mãnh liệt.
Trong nháy mắt, hàng loạt khối đá ầm ầm lao xuống, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm đen.
“Có mai phúc, có mai phục………..”
“Chúng ta trúng mai phục……………”
“Mau lui lại, mau lui lại……….”
“Cứu………Cứu mạng…………..”
Tiếng kêu hoảng sợ vang lên, cùng với vô số khối đá từ trên cao rơi xuống khiến cho đôi quân quy củ phía dươi nháy mắt đại loạn.
Mai phục, nơi này có mai phục, có người phục kích bọn họ ở ngay Nhất Tuyến Thiên này, ở ngay tại nơi quay người cũng khó khăn này.
Tiếng hét chói tai phá vỡ đêm đen, người từ hai đầu nhanh chóng tập trung lại ở giữa.
Mười vạn đại quân sợ hãi kêu vang, tiếng kêu quả thực phá trời.
Đứng trên vách núi cao, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn xuống.
Cung thánh lui vô cùng mau, nhưng hắn mang theo nhiều binh lính như vậy sao có thể so với hắn (Hiên Viên Triệt) một mình một ngựa.
Khi Cung thánh mới tiến vào núi Thu, hắn đã sớm chờ tại nơi này.
“Vương thượng, cả hai phía trước sau đều đã bị quân ta chặn lại, mười vạn binh mã của chúng ta còn ở phía sau, chưa tiến vào Nhất Tuyến Thiên.”
Thu Ngân đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt, trầm giọng bẩm báo.
Hiên Viên Triệt khẽ gật đầu, thân hình màu đen càng lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều.
Nhìn quân địch hỗn loạn phía dưới, khóe miệng Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhếch lên.
Hắn sao có thể thả hổ về rừng. Ngươi muốn chạy, được, hắn để ngươi chạy.
“Vây bảy ngày để bọn chúng tự diệt.”
“Mạt tướng tuân mệnh!” Thu Ngân lên tiếng nhận lệnh rồi lập tức rời khỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vây mà không giết, bảy ngày sau kết cục đã định, mười vạn binh mã này không cách nào lật ngược lại thế cờ.
Ánh sao lấp lánh, toàn bộ tình cảnh hỗn loạn bên dưới đều được Hiên Viên Triệt thu vào tầm mắt.
Mắt lạnh quét qua chợt dừng lại, lóe lên tia sáng.
Vách đá trơn nhẵn dựng đứng, đến khỉ cũng không cách nào leo lên được, vậy mà Cung thánh lại dùng khinh công tuyệt đỉnh bay vút lên.
Tay vươn ra, Hiên Viên Triệt cầm lên cánh cung đã chuẩn bị sẵn bên người, mũi tên giương lên, hướng Cung thánh bay vút đến.
Cung thánh, thánh đứng đầu năm thánh Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ.
Hai mắt nheo lại, mũi tên màu đen rạch phá màn đêm, nhanh như tia chớp bay đến chỗ Cung thánh.
Mũi tên xé gió, lao đi vun vút.
Mũi tên này, Hiên Viên Triệt đã dồn toàn lực vào.
Cung thánh vừa nghe thấy tiếng động khác thường từ phía sau, lập tức dừng lại, một tay cầm kiếm chặn lại mũi tên của Hiên Viên Triệt.
Kiếm khí bén nhọn, cũng dồn toàn lực.
Mũi tên như bay mà tới, trường kiếm sắc bén chặn ngang.
“Ầm!” Chỉ nghe thấy một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, một tên một kiếm va chạm giữa bầu trời, b.ắ.n ra ánh lửa.
Ánh lửa chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng không khiến cho Cung thánh yên lòng.
Mũi tên dài đen nhánh vang lên một tiếng thật nhỏ liền tách ra làm đôi, b.ắ.n tới Cung thánh đang gần trong gang tấc.
Cung thánh vốn chỉ nghe thấy tiếng tên bay đến mà không thể ngờ được rằng Hiên Viên Triệt b.ắ.n tới hai mũi tên.
Tất cả như chợt ngừng lại.
Cung thánh chậm rãi cúi đầu nhìn xuống n.g.ự.c mình, ở nơi đó đang cắm một mũi tên.
Lại ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Triệt đang đứng trên vách núi cao.
Tất cả là một mảnh đen kịt, không nhìn ra cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-411.html.]
Nhưng, cái loại lãnh khốc, cảm giác uy h.i.ế.p này lại rất thật, dường như Hiên Viên Triệt đang ở trên đó, giương mắt nhìn xuống.
“Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt…………..”
Sao băng rơi xuống, ngàn vì sao trên trời lại trở về vị trí của mình.
Khoảng không trước mắt tối đen như mực, nhưng tất cả thắng thua đều đã rõ ràng.
Gió đêm bay múa, bóng dáng trên cao đã sớm không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Trên nền trời cao, ánh bình minh đã hiện lên phía chân trời, tỏa ánh sáng vạn trượng.
*
Sông Ngầm, dòng sông phía sau Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Sau một đêm đi không ngừng nghỉ, Trưng thánh cùng Vũ thánh dẫn theo sáu vạn binh mã rốt cuộc cũng tới được đây.
Sông Ngầm tới địa phận Minh thành thì đã trở thành một cửa sông.
Mặt sông tương đối rộng, chiều rộng của sông cũng phải đến hai mươi trượng.
Trên mặt sông, cứ cách mười trượng lại có một cây cầu để cho người dân qua lại.
Lúc này, hai thánh mang theo mấy vạn binh mã vừa chạy tới, lập tức phân tán đội ngũ, nhanh chóng qua cầu, sang bờ bên kia.
Chỗ này không có gì hiểm trở, chẳng qua là nước sông tương đối sâu thôi.
Chạy nhanh mà qua, mười mấy cây cầu lập tức chật ních binh lính.
Từ xa nhìn lại, đông đúc vô cùng, giống như mười mấy dải lụa đen nhánh vắt ngang qua con sông xanh biếc.
Xếp hàng, nhanh chóng qua sông, chờ đợi……..
Không có bất kì trở ngại nào, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Trong nháy mắt, mấy van binh mã đã qua sông hơn nửa.
“Mau, mau. Đẩy nhanh tốc độ, đi nhanh một chút.”
“Mau, mau, phía sau bám sát………Ối……A………..”
Trong tiếng quát tháo vang lên liên tiếp, đột nhiên tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía.
Bốn tảng đá ghép thành cầu đột nhiên ầm ầm sụp xuống, rơi vào dòng nước.
Cùng lúc đó, hơn mười cây cầu còn lại cũng đồng loạt sụp xuống.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Binh mã đi một đoạn cầu dài thấy không chút nguy hiểm liền không phòng bị gì, lảo đảo một chút cũng liền rơi xuống sông.
Toàn bộ binh sĩ trên mười mấy cây cầu đều rơi hết xuống sông, không còn một người.
Dập dềnh bơi lội.
Trên mặt sông rộng không có lấy một cây cầu.
Trong nháy mắt đem binh mã do hai thánh Trưng, Vũ dẫn đầu phân thành hai nửa, mỗi nửa ở một bên sông.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại……….?” Tiếng kêu hoảng sợ mới vừa vang lên, đột nhiên sát khí từ bốn phía đồng loạt bay tới.
“Thùng, thùng……….” Tiếng trống trận dồn dập, mang theo sự hưng phấn, sự kích động, sự quyết tâm trả thù nhà nợ nước, vang lên từ bốn phương tám hướng.
Tinh kì phấp phới, binh mã uy phong.
Mười vạn binh mã Tuyết Thánh quốc từ hai bên sông Ngầm tràn ra đánh đến.
Mắt vằn tia mắt, giao chiến với quân địch bị ngăn cách ở hai bên bờ sông không cách nào qua được, lúc này hiện lên nét cười tàn nhẫn, lãnh khốc.
Đây chính là lúc họ phản công báo thù.
“Mai phục! Mẹ kiếp, chúng ta trúng mai phục rồi!”
Nhìn thấy binh lính Tuyết Thánh quốc từ hai bên xông ra, khuôn mắt vốn tuấn tú của Vũ thánh lúc này lại vặn vẹo không cách nào nhìn ra.
Trưng thánh nhìn thoáng qua sông Ngầm.
Mặt sông nổi lên vô số vũ khí bén nhọn, phía dưới sớm đã có người mai phục sẵn, chỉ chờ bọn họ nhảy xuống.
Tuy binh lính Minh Đảo lớn lên từ trong sông nước, chỉ sợ cũng không thoát được dòng nước đầy thiên la địa võng này.
Lúc này bọn họ thực sự lên trời không đường, xuống đất không cửa.
“Giết…………..!”
Thù hận ngập trời lúc này đã hóa thành động lực và tiếng rống giận.
Mười vạn binh mã Tuyết Thánh quốc hướng quân địch, nhào tới.
Tiếng ‘giết’, trong nháy mắt vang dội khắp chốn.
Dòng nước xanh biếc như ngọc, quanh co uốn lượn, xuôi theo dòng chảy chạy tới phương xa.
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu cùng nhau liên thủ tại Tuyết Thánh quốc.
Bên Ngạo Vân quốc lúc này, Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ cũng cùng nhau phối hợp, tiếng ‘giết’ nổi lên bốn phía.
Khói đen dày đặc tràn ngập trời đất, bộc lộ rõ ràng sức mạnh tuyệt đối của Bắc Mục.