Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 412

Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:09:48
Lượt xem: 8

Sắc trời màu xanh mênh m.ô.n.g như đại dương, một màu xanh thuần túy mang theo sự rộng lớn, bao la và cảm giác dịu nhẹ vô cùng.

Nhưng cũng không sao che giấu được sát khí tràn ngập dưới mặt đất.

Binh mã Bắc Mục, Minh Đảo, Hậu Kim, Ngạo Vân, ba thế lực tập trung tại một chỗ, đan xen vào nhau.

Trên đồng bằng Ngạo Vân, tiếng hét rung trời, sắc bén vô cùng.

Lưu Nguyệt thống lĩnh binh mã Bắc Mục cùng với thùng dầu màu bạc, phong thái ngạo thị quần hùng quét sạch chướng ngại trước mắt.

Vượt trên tất cả những thứ ở thời đại này.

Vượt trên tất cả những vũ khí mà mọi người từng nhìn thấy.

Không cần lực lượng, không cần binh pháp, không cần kinh nghiệm.

Thùng dầu sắt của Lưu Nguyệt hoàn toàn đánh bại hết thảy.

Mọi loại binh pháp, mọi kiểu chiến trường, đủ các tướng lĩnh tiếng tăm lẫy lừng, tất cả đều chịu thua dưới vũ khí của nàng.

Lưu Nguyệt đã từng nói, sức mạnh tuyệt đối có thể áp đảo hết thảy.

Đúng vậy, vũ khí này chính là sức mạnh tuyệt đối đó.

Mặc cho ngươi có binh pháp cao siêu đến đâu. có thể tính toán, sắp xếp tất thảy đường tiến, lui, phòng ngự, có đầy đủ yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa, binh mã được huấn luyện tốt, công thủ trăm người như một, hành động nhanh chóng…..

Nhưng, ngươi cũng chỉ là con người.

Thời đại vũ khí lạnh chính là thời đại vũ khí lạnh.

Qua thời đại này, mọi thứ đáng tự hào, đáng lấy ra để kiêu ngạo, mọi vũ khí sắc bén, trước mắt Lưu Nguyệt đều trở thành vô dụng.

Đúng vậy, tất cả đều vô dụng.

Nếu đã thành vô dụng, ngươi thua là tất yếu.

Bởi vì, một khi ánh bạc phá không bay tới, dù ngươi có tính toán được đường bay, điểm rơi của nó, cuối cùng vẫn sẽ là thịt nát xương tan mà thôi.

Vì vậy, không phải kẻ thù của Lưu Nguyệt yếu đuối vô dụng, mà là nàng quá cường đại, vũ khí của nàng quá cường đại.

Trên nền trời xanh, thùng sắt màu bạc không ngừng bay qua, mạnh mẽ mở một đường máu.

Binh mã Minh Đảo và Hậu Kim không chống đỡ được, cũng không có cách nào có thể đối chọi lại với cái thứ vũ khí kia, thi nhau bỏ chạy tán loạn.

Không phải bất cứ lúc nào ngươi hi sinh vì Tổ quốc cũng là anh hùng.

Trên chiến trường trước mắt, Lưu Nguyệt chính là lực lượng tuyệt đối.

Địa hình Ngạo Vân quốc khác với Tuyết Thánh quốc, khắp nơi đều là đồng bằng, muốn trốn cũng không có chỗ nào có thể ẩn thân.

Chỉ có thể hết sức chiến đấu, đánh vào điểm yếu đối phương.

Cao cao ngồi vững trên ngựa, Lưu Nguyệt lạnh lùng quét mắt khắp một lượt chiến trường.

Mấy chục vạn binh mã Minh Đảo sớm đã bị b.o.m của nàng phân tán thành nhiều nhóm nhỏ, không thể phối hợp được với nhau, bị binh mã của nàng cùng Độc Cô Dạ tấn công bốn phía.

Minh Đảo đại bại chỉ là vấn đề thời gian.

Trong ánh mắt đen như mực chợt lóe lên một tia sáng, không thể nhìn ra nàng đang nghĩ cái gì.

Chỉ khẽ hướng Hàn Phi vẫn chưa động đậy phía sau nàng gật đầu một cái.

Thùng sắt liền hướng tới vùng đất không người b.ắ.n tới.

Nàng cần lực uy h.i.ế.p mạnh mẽ.

Nàng cần thắng lợi.

Nhưng, nàng chưa từng nói nàng thích g.i.ế.c người.

Nàng đánh giặc không cần đuổi cùng g.i.ế.c tận, nàng chỉ cần ngươi buông kiếm đầu hàng thôi.

Ngồi thẳng lưng trên ngựa, Lưu Nguyệt hơi nheo mắt nhìn thấy Độc Cô Dạ đang trong đám người c.h.é.m g.i.ế.c hỗn loạn, từng bước đi tới gần nàng.

Một thân áo giáp màu bạc, dưới ánh mặt trời hào quang lấp lánh.

Phi phàm mà lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-412.html.]

Phóng ngựa từ trong chiến trường chạy lại, Độc Cô Dạ đi tới gần Lưu Nguyệt.

“Không có chuyện gì chứ?” Nghiêng đầu, nhìn Độc Cô Dạ tới gần, Lưu Nguyệt lên tiếng hỏi, lời nói hết sức ngắn gọn.

Độc Cô Dạ nghe vậy liền trầm mặc trong nháy mắt, không lên tiếng trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Thắng ngựa, đứng sóng vai cùng Lưu Nguyệt.

Không có chuyện gì, Ngạo Vân quốc của hắn tuyệt đối không có chuyện gì.

Thấy Độc Cô Dạ gật đầu như vậy, Lưu Nguyệt cũng không nói gì, chỉ quay đầu tiếp tục quan sát chiến trường.

Dưới ánh mặt trời vàng tươi, màu đen cùng ánh bạc hòa cùng một chỗ.

Chói mắt vô cùng.

“Chiến trường cuối cùng nàng có tham gia không?”

Đứng ở giữa những tiếng la hét c.h.é.m giết, Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ trầm mặc đứng sóng đôi cùng nhau, đột nhiên Độc Cô Dạ mở miệng hỏi Lưu Nguyệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Nguyệt nghe vậy, trong đáy mắt đang lạnh lùng quan sát chiến trường chợt gợn lên chút sóng.

Phía sau, Hàn Phi đang đứng gần, nghe Độc Cô Dạ hỏi không khỏi khinh bỉ quét mắt nhìn người trước mặt, tuấn mỹ, cao quý mà lạnh lùng như Tuyết Liên trên đỉnh núi cao giữa thảo nguyên của hắn.

Nhưng người này đúng là đầu óc có vấn đề, thảo nào không thể đánh thắng trận.

Chiến trường cuối cùng không phải chính là nơi này sao, bọn họ không phải đang đứng ở đây sao, lại còn hỏi có tham gia không.

Chẳng lẽ đây chưa phải chiến trường cuối cùng? Có lẽ nào……………….

“Không! Ta sẽ không tham gia! Đó là chuyện giữa các ngươi!”

Tiếng than phiền của Hàn Phi trong đầu còn chưa dứt, thanh âm lãnh đạm của Lưu Nguyệt đột nhiên vang lên.

Rất nhạt, nhưng cũng rất kiên quyết.

Hàn Phi nghe vậy nhất thời sửng sốt. Nói vậy là ý gì?

Chẳng lẽ bây giờ bọn họ sẽ lui binh?

Bên này Hàn Phi đang mờ mịt, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Bên kia, Độc Cô Dạ khẽ nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt.

Sắc mặt rất thản nhiên, không thay đổi chút nào.

Chẳng qua, ở trong đáy mắt lại hiện lên một chút ôn nhu.

“Vậy thì tốt!” Cúi đầu nói, thanh âm như có như không.

Giống như không phải hắn đang nói cho Lưu Nguyệt nghe, mà là nói cho chính mình.

Mang theo một chút vui mừng, cùng một chút ôn nhu.

Chiến trường cuối cùng chắc chắn không phải lúc này.

Nếu Lưu Nguyệt không tham gia, hắn sẽ có hi vọng thắng, hoặc ít nhất cũng hòa.

Nếu Lưu Nguyệt nhúng tay vào, hắn nhất định sẽ không thể xoay chuyển.

Lưu Nguyệt nghe Độc Cô Dạ như lẩm bẩm tự nói, mi mắt khẽ cụp xuống, sau đó lại ngẩng lên nhìn chiến trường trước mắt, giống như vừa rồi không hề xảy ra chuyển gì.

“Thái tử điện hạ, Thổ thánh Minh Đảo đã bị chúng ta bắt lại! Mau, giải hắn tới đây!”

Ngay trong lúc Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên, một tiểu binh Ngạo Vân, khuôn mặt đen thui đầy bụi, vội vã chạy tới, mừng rỡ báo cáo lại với Độc Cô Dạ.

Phía sau hắn còn có mấy người, đang áp giải một người bị trói chặt tới, vẻ mặt hưng phấn, theo sát phía sau.

Các cận vệ cùng tướng quân Ngạo Vân đứng bên cạnh nghe thấy thế không khỏi vui mừng, vội vã tránh đường cho tiểu binh đi qua.

Thổ thánh Minh Đảo, chính là một trong Cửu thánh Minh Đảo a.

Từ chưa từng nghe đến Minh Đảo, đến bây giờ toàn bộ dân chúng Trung Nguyên không ai không biết đến đại danh của bọn hắn.

Không thể không nói, Cửu thánh chính là lực lượng đứng đầu Minh Đảo a.

Có thể bắt sống được Thổ thánh, quả thực là tin tức tốt nhất bọn họ nghe được trong suốt mấy tháng giao chiến ròng rã.

Loading...