Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:09:52
Lượt xem: 13
Gió thu thổi qua thảm cỏ, vang lên những tiếng sàn sạt hoang vu.
Trời xanh mây trắng, chiến trường bên này đã vào thời khắc mấu chốt.
Giương mắt, nhìn phương hướng Độc Cô Dạ biến mất, Âu Dương Vu Phi khẽ nhíu mày.
Tình cảm của người này với Lưu Nguyệt như thế nào, hắn vô cùng hiểu rõ.
Ngày ấy đến phá ngang hôn lễ ở Ngạo Vân quốc.
Dù biết rất rõ là Lưu Nguyệt diễn trò, vậy mà vẫn ôn nhu thuận theo, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Đến cuối cùng đồng ý đưa lương thực, chỉ vì sợ nàng bị khi dễ (ức hiếp).
Những chuyện khác hắn không biết, nhưng chỉ cần bằng việc này cũng thấy được, đã lún quá sâu rồi.
Vì một người, Độc Cô Dạ hắn dụng tâm (chú ý, quan tâm cẩn thận) đến mức chịu để mình bị thiệt.
Trong lòng không ngăn được thở dài một hơi.
Chẳng qua là, đáng tiếc, cũng như chính mình, đến cuối cùng chung quy vẫn chiếm không được.
Chẳng qua là, nhờ mình hiểu được, sớm buông bỏ cảm tình này, nên bị cuốn vào không sâu.
Mà Độc Cô Dạ, sợ rằng, sợ rằng…. Ài….
Khẽ lắc đầu, Âu Dương Vu Phi cúi đầu xuống.
Nếu là Lưu Nguyệt gặp được Độc Cô Dạ trước, có khi nào kết quả này sẽ cải biến chăng.
Nếu là Lưu Nguyệt gặp được hắn trước, có khi nào kết cục này sẽ thay đổi chăng.
Oán cũng chỉ là oán, bọn họ vẫn đã tới trễ một bước.
Trong lòng vô vàn ý niệm chạy qua, mắt vô ý liếc nhìn khuôn mặt Lưu Nguyệt, đôi mắt đen nhánh, lúc này mở to, nhìn về phương hướng Độc Cô Dạ nhảy ra ngoài.
Lúc nhạt, lúc sâu, lúc bất đắc dĩ.
Xen lẫn cảm giác không nói thành lời được.
Chỉ bằng cái nhìn này, Âu Dương Vu Phi đột nhiên chợt hiểu ra.
Lưu Nguyệt nàng cũng biết, nàng cũng hiểu được.
Chẳng qua là, nàng không thể đáp lại được một tình cảm tương xứng như vậy, cho nên nàng giả vờ xem như không biết, xem như không nhìn thấy.
Rất lãnh khốc, rất vô tình.
Nhưng, thật sự là vô tình, lãnh khốc sao ?
“Nàng nói xem, bộ nàng không có chuyện gì làm hay sao mà đi chọc nhiều nợ nần như vậy.” Tựa như thở dài, ẩn một chút quở trách, Âu Dương Vu Phi nhìn vào mắt Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy thu ánh mắt nhìn hướng Độc Cô Dạ đã rời đi lại, quay qua nhìn vào mắt Âu Dương Vu Phi.
Không có trả lời.
Chỉ có ánh mắt thật sâu, nhàn nhạt nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi vừa thốt lời kia ra, đã biết ngay mình dở rồi.
Chuyện này có phải do chính Lưu Nguyệt tự mình đi gây ra đâu, nhìn lại bản thân mình, hắn hẳn cũng hiểu được.
Lưu Nguyệt không hề chủ động trêu đến bọn hắn.
Chẳng qua là, sự tao nhã kia, khí độ kia, cách hành xử kia, thật khiến người ta ghi khắc, ngưỡng mộ trong lòng.
Lập tức, vạn vật như dừng lại một khắc, quay đầu, bây giờ hắn phải chuyên tâm làm công việc của mình, hút châm độc ở trên người Lưu Nguyệt ra.
Lời hắn vừa thốt ra lúc nãy là sai rồi.
Giữa hai người nháy mắt lâm vào trầm mặc, cùng với tiếng c.h.é.m g.i.ế.c rung trời ầm ầm ngoài kia, như hai thế giới riêng biệt.
“Ta chưa từng cố ý trêu chọc oan nợ gì, nhưng, ta cũng đồng thời tuyệt không hối hận quen biết các ngươi, được gặp các ngươi, là may mắn của ta.”
Giữa trầm mặc nơi này, Lưu Nguyệt đột nhiên mở miệng.
Từng chữ, từng chữ nói rất chậm, nhưng cũng vô cùng kiên định và chắc chắn.
Âu Dương Vu Phi vừa nghe nói thế, động tác trong tay chợt khựng lại, mắt đột nhiên hơi cay cay.
Lưu Nguyệt đáng chết.
Vốn đã quyết tâm đồng hành cùng nàng mặc kệ mọi chuyện thế nào, vốn không muốn biểu lộ ra cảm giác và tình ý của bản thân, nhưng giờ đây nghe được một câu này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-415.html.]
Khiến cho cái tâm ý vốn đã giấu rất sâu rất sâu của hắn cũng nảy lên thật kịch liệt.
Khiến cho hắn cảm thấy vì nàng mà vượt lửa băng sông, cũng đáng, cũng đáng lắm rồi.
Mắt hơi đỏ, Âu Dương Vu Phi cảm thấy Lưu Nguyệt đang nhìn sang, lập tức che giấu, vỗ một cái qua, hung ác nói: “Động đậy cái gì, không được nhúc nhích.”
Sự cảm động toát ra trong mắt rồi biến mất rất nhanh của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt không nhìn thấy.
Nhưng, cái đập tay này của Âu Dương Vu Phi, lại khiến Lưu Nguyệt đau đến điếng người.
Nhe răng trợn mắt, Lưu Nguyệt nhất thời đau đến cắn răng.
Hít vào một hơi khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ đáng chết, món nợ này xem ta theo chân bọn họ tính toán cho bằng hết.”
Tai nghe được lời Lưu Nguyệt nghiến răng nói, da mặt Âu Dương Vu Phi run lên.
Trong loạn quân muốn bắt giặc phải bắt vua trước, đây là một mưu lược tốt, một kế sách hay.
Dùng độc được không trí mạng nhưng có tính năng gây tê dại khống chế hai người Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ, tiến tới bắt đi.
Vậy thì Ngạo Vân quốc và Bắc Mục, cũng sẽ nhanh chóng quy phục thôi.
Đến lúc đó đưa giải dược cho Lưu Nguyệt là xong.
Dù sao cũng không chết, tới lúc những người cấp trên ở Minh Đảo truy cứu, cũng sẽ không xử phạt gì.
Thật tốt, ý này thật là tốt.
Đáng tiếc, không có bắt được Lưu Nguyệt.
Như vậy, khi Lưu Nguyệt trả thù, hắn không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết một chuyện, cửu thánh Minh Đảo coi như gặp đại hạn.
“Người đâu, khởi động thế công thứ hai cho ta.”
“Tuân lệnh.”
Mệnh lệnh vừa ban ra, lập tức truyền đi bốn phương tám hướng.
Lưu Nguyệt vốn không muốn quá làm khó cửu thánh Minh Đảo, nhưng, hiện giờ đã dám động đến nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí.
(truyện Vương phi 13 tuổi có nguồn từ thautamquyquan.wordpress và không hợp tác với bất kỳ web truyện nào khác, nơi nào mang đi mà không ghi chú lại đầy đủ nguồn gốc đều là ăn cắp).
Tiếng trống trận cùng tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tiếp.
Binh mã Bắc Mục bắt đầu có chuẩn bị công phòng, bắt đầu ‘bỏ sót’ một số con đường nhỏ.
Sau đó, bốn thánh Minh Đảo Kim Mộc Thủy Thổ, nhìn thấy cố chỗ sơ hở, lập tức xông tới, phá vỡ trận doanh vây công, mang theo toàn bộ tinh binh cường tướng còn sót lại.
Theo hướng hậu phương lớn, trốn chạy đi như điên như cuồng.
Lưu Nguyệt đã được Âu Dương Vu Phi hút hết toàn bộ ngưu mao châm trong cơ thể, lại một lần nữa đứng thẳng kiên cường.
Đứng nhìn t.h.i t.h.ể con tuấn mã đang nằm trên đất, mắt chợt lạnh đi, trên mặt hiện một chút vẻ nghiêm túc, hai tay vung lên, làm vài dấu hiệu truyền lại cho thủ hạ.
Mây trắng trên đầu cũng như nhiễm một chút màu m.á.u trên mặt đất.
Ánh sáng màu trần bì toát ra phía chân trời, chiếu rọi xuống chiến trường bên dưới, khiến nó càng đỏ đến kinh người.
Tứ thánh Minh Đảo mang theo tàn binh bại tướng, chạy thật nhanh.
Phía sau, Độc Cô Dạ xua quân đuổi thẳng theo một đường không dứt.
Thẳng đến hướng biên giới Tuyết Thánh quốc.
Bởi vì chỉ có đến được nơi đó, mới có được ‘địa lợi’, không nói có thể thay đổi cục diện, nhưng ít nhất cũng chạy trốn được, làm gì sau đó để sau hẵng tính.
Ngày đêm liên tục, phóng ngựa như bay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tứ thánh Minh Đảo mang theo đội ngũ của mình chạy thật nhanh, tốc độ so với lúc bọn hắn xung phong đến còn mau hơn.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, màn đêm đen, là một cảnh giới khác hẳn.
Bình nguyên, thế nào là một bình nguyên.
Đó chính là một nơi thổ địa nhìn chung cũng khá bằng phẳng, không có núi cao đến thấu trời, không có rặng núi liên tiếp trùng điệp.
Nhưng, cũng không phải đến một cái sườn đất nhấp nhô cũng không có.
Không có một chút trở ngại nào trên đường.
Phóng ngựa chạy như điên, tứ thánh Minh Đảo giữa màn đêm đen đặc này, cứ hướng phía trước mà chạy.
Phía sau là Độc Cô Dạ dẫn binh mã điên cuồng đuổi theo, bọn họ chỉ có thể trông cậy vào tốc độ của mình, không thể ngừng, không thể ngừng được.