Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 416
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:09:54
Lượt xem: 10
Phóng ngựa đi qua, vòng qua một sườn đất khá bằng phẳng, chạy dẫn đầu là Thổ thánh, trực tiếp phóng ngựa điên cuồng xuống phía dưới sườn dốc.
Tuấn mã phi nhanh bốn vó, đường xuống dốc vốn đã đi nhanh, nay lại càng như đang bay xuống vậy.
Giữa màn đên nơi này, Thổ thánh đang phóng ngựa xuống, tuấn mã dưới người vốn đang chạy rất nhanh, đột nhiên nghiêng người té ngã một cái như cây đốn gốc.
Giống như nó đột nhiên bị vọp bẻ, hoặc là đã có vật gì đó ngáng chân nó.
Thổ thánh thất kinh, nhưng phản ứng cũng mau, lập tức vỗ mạnh tuấn mã dưới người một cái, nhảy lên cao trên không trung.
Song, tiền phong doanh (quân tiên phong) vốn theo sát hắn, lại không có võ công tốt được như vậy.
“Hí….”
“Rầm rầm rầm…..”
“A…..”
Lập tức, một mảnh tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng ngựa hí liên tiếp vang lên.
Tiền phong doanh theo sát hắn, chiến mã cũng như binh lính, từ đi đầu tới theo cuối, lăn lộn loạn xạ té ngã đầy ra đất.
Hỗn loạn.
Thổ thánh nhảy một cái đáp về phía xa xa, nhìn lại nơi mình vừa đứng, thấy vậy trong lòng thót một cái.
Không ổn, không phải ngựa có vấn đề, có mai phục.
Song, nãy giờ vốn đi tốc độ nhanh như vậy.
Phía trước một người ngã xuống, phía sau còn đang theo đà xông lên, sau đó sợ hãi kêu một tiếng, liền cũng ngã theo người trước.
Phía sau, phía sau nữa, cũng lặp lại hành động như vậy.
Trời ạ, nếu cứ như vậy….
“Không được tới đây, không được tới đây…”
Tiếng ra lệnh mang chút hoảng sợ, lập tức vang lên điên cuồng, trong bóng đêm này, cho dù tiếng ngựa hí người kêu hỗn loạn, cũng không chèn qua được tiếng Thổ thánh rống to.
Tứ thánh Minh Đảo vốn mang theo cũng toàn tinh binh cao thủ.
Trong quá trình chạy trốn, không phải bốn người cùng một chỗ, mà là chia từng tốp từng tốp, mỗi tốp một người dẫn dắt.
Bốn người mỗi người lãnh đạo một trận doanh chạy đi.
Lúc này, tiếng rống to của Thổ thánh như xé toạt màn đêm, dù binh lính phía tuốt sau không nghe thấy, nhưng mà Thủy thánh cũng đã phát hiện được.
Nhất thời mặt liền biến sắc, hét lớn: “Dừng lại, không được đi tiếp…”
Tiếng ra lệnh từng cái từng cái được truyền đi ra sau.
Phía trước, binh mã theo sát Thổ thánh, dù sao cũng là Minh Đảo huấn luyện, hành động và phản ứng cũng rất nhanh.
Nghe được mệnh lệnh, lập tức kìm hãm tốc độ của mình, dừng lại ngay sau đó.
Cả đội ngũ phía trước nhanh chóng ngừng lại.
“Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì vậy ? ” Tiếng hỏi han lo lắng truyền từ phía sau đến.
Những người đã dừng ngựa được, mượn ánh trăng thấy rõ tình hình phía trước xong, đồng loạt hút một hơi khí lạnh.
Cả một mảnh người ngã ngựa đổ, người ngựa hỗn loạn ở chung một chỗ, ngã đầy trên đất.
Dày đặc đến mức nhìn cũng khó phân biệt, chỉ trong nháy mắt mà đến tình cảnh như vậy, không biết đã ngã bao nhiêu người.
Mà bao nhiêu người, bao nhiêu ngựa ở đây, cũng không đứng lên nổi nữa.
Sắc mặt xanh mét, Thổ thánh đứng yên tại chỗ, xem xét thật kỹ xung quanh.
Hơi dính một chút thổ nhưỡng màu đen nơi này, từng sợi thừng gạt ngựa chăng ngang dọc phía trước bọn hắn.
Tựa như trắng trợn không kiêng sợ.
Tựa như không hề lo chúng sẽ bị lộ.
Giống như hoàn toàn không đem bọn họ để vào trong mắt.
Thổ thánh, sắc mặt càng lúc càng xanh mét đến không thể xanh hơn nữa.
Mượn ánh trăng nhìn về mảnh đất phía trước, chăng chi chít dày đặc thừng gạt ngựa.
Cách khoảng mấy trượng thì có một cái, rất nhiều, dường như đã bao vây cả một vùng đất nơi này.
Ngửa đầu nhìn phía trước, căn bản không thể thấy được điểm cuối.
Mẹ nó, mai phục, đây là mai phục.
Bọn chúng vốn đã chuẩn bị sẵn mai phục ở chỗ này.
Nhiều thừng gạt ngựa như vậy, người còn có thể từ từ vượt qua, ngựa thì biết làm thế nào ?
Bọn họ chẳng lẽ cứ đi chừng mấy trượng lại phải nhảy một bước, né qua mấy sợi thừng gạt ngựa này ?
Hoàn toàn không thể được.
Hơn nữa, bọn họ không có nhiều thời gian như vậy, không có nhiều thời gian dạo chơi ở chỗ này, bọn họ bây giờ là đang chạy trối chết, không phải đi tản bộ.
Song, không đợi Thổ thánh kịp tức giận, nhãn lực vô cùng tốt của hắn đột nhiến khiến hắn ngẩn ngơ.
Căng mắt ra, Thổ thánh dùng toàn bộ sự tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Trên đường chân trời ở khoảng đất phía trước, giống như hơi lóe lên ánh sáng bạc.
Đúng, chính là ánh sáng bạc, dưới ánh trăng chiếu rọi tản ra gợn sóng lượn lờ vô cùng mê hoặc, vô cùng thuần khiết, vô cùng xinh đẹp.
Thổ thánh bất giác nắm chặt bàn tay, nếu hắn không nhìn lầm, thì đó chính là b.o.m của Lưu Nguyệt, là thứ đồ có lực uy h.i.ế.p kinh người đó.
Lại ở chỗ này chờ sẵn bọn họ, ở nơi này…
“Phân Trát, ngươi thay ta dẫn đội, đổi hướng lui về phía Đông, mau.”
Xác định cạm bẫy phía trước trong chốc lát, Thổ thánh lập tức rống to một tiếng, quyết định nhanh sẽ không di chuyển theo hướng này nữa, không tiến vào sâu trong cạm bẫy.
“Dạ.” Vừa dừng ngựa lại kịp thoát nạn trong gang tấc, tiểu tướng Phân Trát lập tức đáp lời, hét lớn một tiếng: “Toàn bộ theo ta.”
Xoay người, thay đổi phương hướng, phóng ngựa theo hướng bình nguyên phía Đông mà chạy.
Đại đội phía sau, lập tức cũng chuyển theo cùng hướng.
Đứng trên mảnh đất đen, Thổ thánh nghe tiếng rên rỉ truyền đến bên tai, nhìn thoáng qua những binh sĩ bị ngã trọng thương, nằm la liệt trên đất.
“Đứng lên, ai đuổi theo được thì theo ta.”
Không nhiều lời thêm một câu nào, Thổ thánh ra lệnh một tiếng, xoay người theo hướng Đông mà chạy.
Phía sau hắn, chỉ có rất ít người có thể gắng gượng đứng lên, lảo đảo đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-416.html.]
Bỏ lại sau lưng bọn hắn, là vô số tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Hành quân đánh giặc, lúc thắng mới có thể còn chiếu cố được thương binh.
Lúc thất bại, lúc chạy trốn, người bị thương, chỉ là một gánh nặng.
Huống chi, hiện tại cái bọn họ cần là tốc độ, tốc độ nhanh nhất.
Không phải không muốn mang bọn họ theo, chỉ là, không có cách nào.
Trung quân biến thành tiền quân, Thủy thánh dẫn đầu cũng nhanh chóng đổi hướng chạy về phía Đông.
Song, chỉ vì cạm bẫy khiến việc di chuyển bị gián đoạn trong thời gian ngắn như vậy, cũng khiến cho binh mã Độc Cô Dạ đuổi theo phía sau càng gần hơn một bước.
Quân phía sau, trực tiếp bị Độc Cô Dạ chặn được, c.h.é.m đứt một cái đuôi của liên quân Hậu Kim – Minh Đảo.
Tiếng c.h.é.m giết, dưới bóng đêm truyền đi rất xa, chấn vang trên bầu trời bình nguyên lộng gió.
Song, trong tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời đó, tốc độ trung quân chạy về phía trước lại như càng nhanh hơn.
Tiền phong và hậu quân, cái nào cũng là kỵ binh, chỉ có trung quân là bộ binh.
Không có tuấn mã, chỉ dựa vào cặp chân, vung mạnh cuồng chạy bên trên bình nguyên.
Tốc độ kia, so với có ngựa thì chậm rất nhiều, nhưng so với tốc độ hành quân thường ngày, thì nhanh hơn không chỉ gấp hai gấp ba lần.
Đêm, càng thêm đen, thêm sâu.
Ánh sao như ánh ngọc, chiếu rọi trên cả vùng đất.
Một loại ánh sáng lộng lẫy và mị hoặc vô cùng.
Bôn tẩu thật nhanh, trong thiên địa phảng phất chỉ còn lại duy nhất một rừng đen nghịt người hành quân này.
Tốc độ thật mau, hướng về phía biên giới Tuyết Thánh quốc.
Mặc dù vừa mới sửa lại phương hướng di chuyển, nhưng đích đến thì vẫn không đổi.
Hơn nữa, vận may còn khá tốt.
Bóng đêm miên man, phía trước loáng thoáng xuất hiện dấu hiệu có thôn trang thành trấn nào đó.
Chạy suốt từ quốc nội Ngạo Vân tới tận đây.
Nếu phía trước có thành trấn, như vậy chẳng khác nào có cơ hội nghỉ ngơi thở dốc một chút, lại còn có thể hơi ngăn chặn cơ hội liên quân của Độc Cô Dạ và Lưu Nguyệt.
Đầu lĩnh Thủy thánh, mặt vốn trầm lãnh cũng khẽ nở nụ cười.
Song, nụ cười còn chưa kịp nở rộng, mặt Thủy thánh đột nhiên cương lại.
“Giết….”
Trong bóng đêm yên tĩnh, loáng thoáng thấy bóng tường thành phía trước.
Đột nhiên, ánh lửa lóe lên, chiếu rọi toàn bộ bình nguyên đen nhánh này rõ ràng rành mạch.
Dưới ánh lửa sáng rực kia, là vô số binh mã đã sớm bày sẵn trận địa đón quân địch.
Vũ khí chiến giáp màu đen, là binh mã Bắc Mục.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dàn trận chỉnh tề, khí thế hiển hách.
Vũ khí chung cực (lợi hại nhất, xuất hiện cuối cùng) màu bạc dưới ánh lửa soi, xếp thành một hàng ngay ngắn.
Màu bạc sáng bóng, được ngọn lửa rọi lên như tỏa ra một quầng sáng năm màu lóng lánh lênh đênh.
Nhìn thật xinh đẹp, nhưng lại khiến cho Thủy thánh trong lòng run sợ.
Dưới ánh lửa mở đường, binh mã xuất hiện hết.
Vũ khí chung cực màu bạc, bay tới hướng bọn hắn, không phải rất nhanh, thậm chí có thể nói là hơi chậm, là một loại tư thái ung dung tự tin vô cùng.
Vật này…Vật này…
“Ầm.” Một đám lửa tín hiệu nổ vang phía chân trời, khiến bóng đêm như tản ra ánh sáng rực rỡ.
Khiến liên quân Hậu Kim – Minh Đảo đang chạy như điên đến hướng này không khỏi đồng loạt sửng sốt, lập tức dừng bước lại.
Lúc này, từ hậu quân thành trung quân, Mộc Thánh, vừa nhìn thấy loạt đạn tín hiệu này.
Lông mày sắc lại lạnh vô cùng, dường như không cách nào dùng lời nói diễn tả được suy nghĩ trong đầu.
Đây là báo hiệu phía trước có cường địch, có tập hợp lại cũng không thể liều mạng được.
“Cả đội, hậu quân thành tiền quân, đi theo ta.”
Tiếng rống to cuồn cuộn vang lên trong đêm tối, Mộc thánh giương roi ngựa lên, thắng ngựa lại rồi nhanh chóng đổi một hướng khác, dẫn đầu đoàn người phóng về phía trước.
Bắc không thể đi, Đông không thể đi, Nam có Ngạo Vân và Lưu Nguyệt, vậy cũng chỉ có thể về phía Tây.
Chỉ có thể đi về phía này thôi.
Hậu quân thành tiền quân, Mộc thánh dẫn đầu đoàn người chạy trốn điên cuồng.
Mà lúc này đây, bộ binh thuộc trung quân cùng kỵ binh doanh của Bắc Mục, giao chiến.
Bộ binh, dù có nhanh đến mức nào, cũng không thể so với kỵ binh.
Không cần dùng đến b.o.m thùng sắt, binh mã Bắc Mục trực tiếp đồng loạt xông lên nghênh chiến.
Bao vây nửa quân bộ binh phe địch, bắt đầu c.h.é.m giết.
Minh Đảo vốn đang còn lại khoảng ba mươi vạn binh mã, bị hai mai phục này quấy nhiễu, trong thời gian ngắn chỉ còn lại có chừng hai mươi vạn, đang nhanh chóng chạy về hướng Tây.
Ánh trăng hoa mỹ, nhưng cũng không bù đắp được những tiếng kêu la kịch chiến bên dưới.
Dưới ánh lửa, Lê Khoát đứng tại hậu phương trên tường thành cao của thành trấn quan sát tình huống chiến trường phía trước.
Thấy mọi chuyện như vậy, trong mắt lóe lên một chút tia sáng, khóe miệng vẽ lên một nụ cười thiết huyết, cười lớn một tiếng.
“Truyền tin cho chủ soái, nhiệm vụ tại nơi này đã hoàn thành theo kế hoạch, những binh mã còn sót lại của Minh Đảo đang chạy về hướng Tây.”
Hai tay khoanh trước ngực, Lê Khoát nói thật chậm rãi.
“Tuân lệnh.”
Bên cạnh, quan truyền lệnh lập tức đáp lời đi ngay.
Cung trăng treo trên cao, có vũ khí mạnh nhất thế giới này, có mưu lược, làm sao mà không thắng được.
Bóng đêm tung bay, mang theo khí trời thu mát mẻ.
“Thái tử điện hạ, Bắc Mục phía trước truyền tin, Minh Đảo đang chạy về hướng Tây.”
Binh mã đuổi theo phía sau Minh Đảo, Thiên Nhai lớn tiếng bẩm báo với Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ nghe vậy, ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt.
Phía Tây, nơi đó là biên giới Ngạo Vân và Tuyết Thánh quốc, đồng thời cũng là nơi hắn và Vân Triệu sớm mai phục đầy trọng binh chờ sẵn.