Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:09:56
Lượt xem: 14
Nơi đó chính là tử địa.
Minh Đảo hiện tại đã bị Lưu Nguyệt ép tới hướng đó, rất tốt, rất tốt.
“Đuổi theo.” Trường kiếm vung mạnh xuống, mang theo băng hàn tuyệt đối.
“Lý Mục, nơi này giao cho ngươi, những người khác theo sát bổn tướng.”
Quát to một tiếng, truy binh Ngạo Vân và truy binh Bắc Mục, bỏ lại những đội ngũ Minh Đảo lẻ tẻ, đi theo Độc Cô Dạ, điên cuồng đuổi chạy về phương Tây.
Lần này, nhất định phải đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.
Gió thổi tứ phương, đêm đen mịt mù.
Phương này, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ đang liên thủ cưỡng chế binh mã Minh Đảo chạy theo hướng mà họ muốn.
Đưa Minh Đảo vào con đường cuối cùng và duy nhất.
Mà Hiên Viên Triệt bên kia, cũng đang liên thủ với Vân Triệu, đang đại sát tứ phương.
Thương Giác nhị thánh, suất lĩnh mười ba vạn binh mã, đang tiến vào mảnh đất Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh, quái thạch lởm chởm, núi cao rừng sâu.
Gió thu thổi qua, lá cây đung đưa xào xạc.
Khí trời mát mẻ thế này, thật có cảm giác như đã vào cuối thu, chẳng qua là những tán lá cây vẫn còn giữ được màu xanh tươi.
Thương Giác nhị thánh mang theo binh mã, cũng không phải định một đường bay qua Tần Lĩnh, mà là chuẩn bị men theo dải đất dưới chân núi đi vòng qua.
Rừng sâu cây nhiều, mặt trời trên cao như bị che khuất.
Ánh nắng chói chang như vậy, mà chỉ xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây được một ít, rọi xuống vài điểm sáng.
Mười ba vạn binh mã yên lặng như tờ, nhanh chóng di chuyển băng rừng, hù dọa vô số chim thú sống trong đó.
“Rắn!” Giữa không khí lặng ngắt nơi này, đột nhiên một tiếng kêu to phá tan không khí yên tĩnh rừng sâu.
Thương thánh dẫn đầu nhất thời nhíu mày. Rừng cây rậm rạp như vậy, mặc dù chỉ là đi dọc theo mé ngoài, có rắn cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, song hắn còn chưa kịp mở miệng khiển trách.
Không khí chung quanh rừng cây có một chút..không đúng.
Nếu nói trước kia là bình tĩnh nhu hòa, thì giờ đây đột nhiên biến trở thành âm u quỷ dị.
Thương thánh trầm mặt lại, bầu không khí này…..
“Rắn, a ở đây cũng có….”
“Đây, đây cũng có…..”
“Trời ơi, rất nhiều rắn, rất nhiều…”
“Rắn độc, là rắn độc, là rắn độc….”
Giữa bầu không khí đột nhiên thay đổi này, đội ngũ đang lặng ngắt như tờ đột nhiên đại loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên khắp nơi, tràn đầy sợ hãi và khẩn trương.
Dày đặc, chồng chất.
Rừng cây mới lúc nãy còn là nơi gió nhẹ trống trải, giờ đây từ bốn phương tám hướng vô số rắn độc bò ra.
Đỏ, xanh lá, trắng, vàng…
Rắn đầu tam giác, rắn đuôi chuông, rắn hổ mang….
Toàn bộ đều là rắn độc, toàn bộ đều là những bộ da mang màu sắc mỹ lệ đến không thể mỹ lệ hơn được nữa.
Trong nháy mắt, giống như là từ trên trời rớt xuống vậy, tràn ngập đầy cả một mảnh đất này.
Đến hoàn toàn không chút dấu hiệu báo trước, đến thật hùng hổ.
“A, cứu mạng, cứu….”
“Mau g.i.ế.c bọn nó, nhanh lên…”
Đội ngũ nghiêm chỉnh có trật tự, nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Vung đao lên c.h.é.m rắn, bị rắn chui vào giáp cắn, cuống quít chạy trốn…Cả một đội quân trở nên lộn xộn nháo nhào, quả thực không cách nào hình dung được.
Sắc mặt Thương thánh trầm xuống, nơi này vốn không thể xuất hiện nhiều rắn độc đến như vậy, có một số loài giống như không phải vốn là bản địa ở đây.
Mai phục, có mai phục, nơi này không thể dừng lại lâu.
Thương thánh nhất thời bừng tỉnh, lập tức xoay người, hướng về phía đội ngũ đang bối rối phía sau, rống to một tiếng nói: “Loạn cái gì mà loạn, tên nào dám sợ hãi, ta g.i.ế.c cửu tộc nhà hắn.”
Ngay sau đó nhanh chóng bổ sung thêm: “Dám g.i.ế.c chúng đi hai bên, không dám ra tay đi ở giữa, xông qua mau lên.”
Minh Đảo, là dân đảo.
Rắn độc, bò cạp, không phải là không có.
Những người dám ra tay g.i.ế.c những thứ này, không phải ít.
Lập tức, cả một đội binh sĩ từ trong hoảng sợ bình tĩnh lại, quơ đại đao.
Vừa c.h.é.m đám rắn độc trong bụi cỏ, vừa đi theo hướng Thương thánh vừa xoay người chạy về phía trước.
Rắn độc nhiều, người còn nhiều hơn.
Đột nhiên, Thương thánh đầu lĩnh vừa mới xông ra khỏi khu rừng rậm, một rừng khôi giáp màu đen ập đến trước mặt, lại làm hắn hoàn toàn choáng váng.
Chỉ thấy, phía trước bọn họ, hàng loạt binh sĩ đứng dàn thành hàng.
Lẳng lặng đứng ở cửa ra, tên đã lên dây, binh mã uy phong.
Đầu lĩnh Mộ Dung Vô Địch, một thân áo giáp, ngồi trên con chiến mã cao lớn uy nghiêm, khuôn mặt lạnh như băng.
Hỏng bét, bọn hắn đã tự chui mình vào rọ rồi, nguy to, vẻ kinh hãi của Thương thánh còn chưa kịp lộ ra ngoài.
Mộ Dung Vô Địch vẻ mặt lạnh như băng, trường kiếm vung lên: “Bắn.”
Tiếng rống to lạnh như băng, những mũi tên nhọn chi chít hợp lại một hướng, b.ắ.n về phía binh mã Minh Đảo.
Khí thế phô thiên cái địa như thế này, thật chẳng khác gì nạn dịch châu chấu.
Ứng phó không kịp, hoàn toàn không ứng phó kịp.
Không thể làm gì đấu với đã chờ sẵn ở chỗ này chỉ chực tấn công.
Cao thấp, lập tức có thể đoán ra, thắng thua, lập tức có thể biết được.
“Lui, lui về.” Thương thánh thấy vậy sắc mặt xanh mét, vừa quơ trường kiếm đỡ tên nhọn nhiều và b.ắ.n rát như châu chấu, vừa rống to ra lệnh.
“Không xong, hậu đội đụng phải mai phục, đường lui của chúng ta đã bị chặt đứt.”
Tiếng ra lệnh của Thương thánh vừa mới ra khỏi miệng, tiếng Giác thánh phía sau cũng lập tức truyền tới.
Trước có sói, sau có hổ.
Bọn họ hoàn toàn bị bao vây, bị bao vây hết rồi.
Mặt Thương thánh nháy mắt đen như mực, biểu cảm trở nên tàn khốc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Dung Vô Địch mặt lạnh như băng trước mắt.
Muốn bao vây hắn, hừ, đây là rừng rậm, không phải bình nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-417.html.]
Không dễ dàng như vậy.
“Người đâu, truyền lệnh xuống, trung quân thành tiền quân, theo hướng Đông của cánh rừng thoát khỏi nơi này.”
Trước sau đều có chặn đường thì có vấn đề gì.
Hai bên của hắn đều là rừng rậm, rừng thì vô số đường đi, còn sợ bị vây diệt.
Lệnh vừa ra trong khoảng khắc, mười ba vạn nhân mã lập tức chuyển hướng, thẳng theo mé núi Tần Lĩnh vọt qua.
Lúc này phía trước không thể đi, phía sau không thể lui, vậy chỉ còn cách bay thẳng qua núi Tần Lĩnh này thôi.
Tên nhọn phá không, từng trận từng trận c.h.é.m giết.
Mười ba vạn nhân mã Minh Đảo, hướng Tần Lĩnh mà chạy, nếu muốn hoàn toàn vây khốn người trong rừng rậm, thật sự là chuyện không thể.
“Tướng quân, đuổi theo hay không?” Mộ Dung Nghị nhìn Mộ Dung Vô Địch, trầm giọng nói.
“Không cần.” Mộ Dung Vô Địch liếc mắt nhìn tiền quân Minh Đảo lưu lại làm đội cảm tử, còn trung quân đã nhanh chóng lui vào sâu trong Tần Lĩnh, lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Mục tiêu của chúng ta không phải là bọn hắn, lưu lại một nửa ở đây, nửa còn lại đi theo ta.”
Mộ Dung Vô Địch sờ sờ cằm, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén lạnh như băng.
Nhiệm vụ của hắn là buộc những tên kia tiến vào Tần Lĩnh, đi lên đúng con đường đó, những việc khác không phải mối quan tâm của hắn.
Hắn, còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.
“Đi.” Quát to một tiếng, Mộ Dung Vô Địch chia quân làm hai, bản thân mang theo một nửa nhân mã, lặng yên không tiếng động trở về Đô thành của Tuyết Thánh quốc.
Gió thu sàn sạt, lá cây trong rừng rơi lả tả như múa lượn.
Từ Đô thành Tuyết Thánh, đội quân duy nhất của Minh Đảo tháo chạy được, đã bị buộc phải đi về hướng Tần Lĩnh.
Mà Tần Lĩnh của Tuyết Thánh quốc, một khi vượt qua.
Phía trước, chính là biên giới Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.
Nơi đó. đang có một lượng lớn binh mã của Độc Cô Dạ và Vân Triệu chờ sẵn.
Màn trời giăng cao, mây trôi vô tướng. (không hình dáng cụ thể)
Độc Cô Dạ và Lưu Nguyệt liên thủ, binh mã hiển hách uy nghiêm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đánh bại bốn thánh Kim Mộc Thủy Thổ không tốn nhiều sức lực.
Hai thế lực thống nhất, mấy chục vạn quân ra oai.
Chém g.i.ế.c một đường, tróc vẩn lân từng tầng từng tầng.
Bốn thánh bị đuổi theo như chó nhà có tang, dùng hết tốc lực chạy về phía biên giới Ngạo Vân và Tuyết Thánh quốc.
Còn bên kia, quân của Mộ Dung Vô Địch phân ra cùng binh mã Tuyết Thánh hợp lại, một đường đuổi g.i.ế.c binh mã của hai thánh đang băng qua Tần Lĩnh.
Ép mười mấy vạn binh mã này, phải vượt qua dãy núi Tần Lĩnh.
Cuối cùng, từ bên kia Tần Lĩnh thoát chạy ra ngoài, tiến vào biên cảnh Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc.
Thế núi hơi dốc, trùng trùng điệp điệp.
Có lúc lại thoai thoải nhấp nhô, như Cự Long nhẹ nhàng uốn mình.
Dưới sắc thu đã vào mùa, mà từng tấc đất, từng ngọn cây nơi này lại tràn đầy sinh cơ, tràn đầy sức sống.
“Mộc, phía trước đã là biên giới Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh quốc, sắp tiến vào núi Lịch Luyện rồi.”
Suất lĩnh đội quân một đường tháo chạy đến đây, bị Độc Cô Dạ và Bắc Mục truy kích, c.h.é.m mất rất nhiều quân, hiện giờ còn lại không nhiều binh mã lắm.
Kim thánh cau mày trầm giọng nói.
Phía trước chính là núi Lịch Luyện, vốn không phải con đường bọn họ muốn đi.
Nhưng, lúc này, bọn họ đã bị ép tới đây rồi, làm sao bây giờ?
Mặt trầm như nước, Mộc thánh ngó chừng ngọn núi phía trước, trầm giọng nói từng chữ từng chữ: “Tiến vào.”
Ba thánh Kim Thủy Thổ nghe vậy, đồng loạt liếc nhau một cái, im lặng không lên tiếng vung tay về phía trước.
Binh mã phía sau, đều chuyển hướng đi vào núi Lịch Luyện.
Đây tuy không phải con đường bọn hắn muốn đi, nhưng đã đến tận đây, chỉ có thể tiến vào bên trong, có khi còn tìm thấy được một đường sinh cơ.
Binh mã lần lượt vào, số lượng còn lại chẳng tới mười vạn người, im ắng không một chút ý chí chiến đấu.
Trời xanh trên cao, xanh xanh khiến tinh thần con người thật sảng khoái.
“Giết…” Toàn quân vừa mới bước vào núi Lịch Luyện, tiếng hô c.h.é.m g.i.ế.c phía sau đã vang lên như bão táp phá thủng trời xanh.
Kèm theo đó là bụi đất mù mịt, là liên quân của Độc Cô Dạ và Bắc Mục đến.
“Mau.” Bốn thánh vung tay lên, chạy vào theo đường mòn dẫn vào trong núi.
Tốc độ con người chạy trối c.h.ế.t luôn rất nhanh.
Trong phút chốc, đã hoàn toàn bỏ xa liên quân hai nước phía sau, ngay cả tiếng hô c.h.é.m g.i.ế.c cũng không nghe thấy nữa.
“Nghỉ một…”
“Bọn chúng trốn chỗ nào?”
Tiếng hô kêu nghỉ ngơi của Thủy thánh còn chưa kịp nói ra miệng, hướng bên trái đột nhiên vang lên một tiếng rống to, vô số binh mã Ngạo Vân quốc xông ra.
Nhiều phô thiên cái địa, dày đặc, nhìn hết tầm mắt chưa thấy kết thúc.
“Đi mau.” Quyết định thật nhanh, xoay người rút lui.
Núi non uốn lượn, bốn thánh Minh Đảo chạy thật nhanh, trong đường mòn di chuyển hỗn loạn.
Không lâu sau, tiếng quát phía sau đã tĩnh lặng lại, hẳn là đã bị bọn họ cắt đuôi.
Toàn thân đầy mồ hôi, binh mã Minh Đảo đã mệt đến không thể mệt hơn nữa rồi.
Tựa vào trên tảng đá, Mộc thánh liếc nhìn địa đồ, lau trán một chút nói: “Trong vòng vài dặm quanh đây, tìm địa phương bí mật, chúng ta nghỉ ngơi một….”
“Báo thù, cho những binh sĩ đã c.h.ế.t của Tuyết Thánh quốc chúng ta, báo thủ rửa hận…”
Lời Mộc thánh còn chưa nói hết, phía trước bọn họ, đội nhiên trên đỉnh núi rất nhiều binh sĩ đứng, cung tên trong tay.
Đó là, binh mã Tuyết Thánh, là Tuyết Thánh quốc.
Mười vạn binh mã Minh Đảo đều sửng sốt, tính bỏ chạy, âu cũng là phản xạ sinh tồn.
“Không tốt, chúng ta giống như đã bị bao vây.” Thủy thánh phóng ngựa đến bên cạnh, lạnh lùng nói.
“Binh mã Ngạo Vân, binh mã Tuyết Thánh, bọn họ đều đã sớm chờ ở đây rồi.” Thổ thánh sắc mặt xanh mét.
“Bất kể có phải mai phục hay không, chúng ta phải từ nơi này thoát ra ngoài, thoát ra ngoài.” Mộc thánh hai mắt như gằn lên gân máu.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thùng thùng…” Đang lúc lời của Mộc thánh còn vương ở miệng.
Tiếng trống trận đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên phía chân trời, như từ bốn phương tám hướng mà đến.
Xuyên qua vô số dãy núi, quanh quẩn vô số đỉnh núi, liên tiếp liên tiếp, liên miên không dứt.
Vô số người bắt đầu từ các chân núi, đỉnh núi bước ra, tầng tầng lớp lớp.