Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 424
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:24:19
Lượt xem: 12
Một thân hắc long bào ánh kim, hình thêu rồng trên áo như giương nanh múa vuốt, cực kỳ lãnh khốc.
Cả điện trống trải và nặng nề vô cùng, nhưng cũng không áp chế nổi hơi thở cuồng ngạo của hắn, dường như hắn chỉ cần lẳng lặng đứng đó, tất cả xung quanh đều quỳ xuống thần phục dưới chân hắn.
Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt.
Vân Triệu nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt đang đứng một mình chờ hắn trong đại điện, tĩnh lặng không một gợn sóng.
Trên mặt có một chút kinh ngạc, một chút bi phẫn, những tâm tình khác một chút cũng không có.
Trầm tĩnh giống như là chuyện của người khác.
Cước bộ bước vào đại điện.
Vân Triệu đi rất chậm rãi nhưng ổn định.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau nhưng Hiên Viên Triệt vẫn đứng yên như cũ.
Không quay đầu lại cũng không nhúc nhích gì cả.
Thậm chí ngay cả một ánh mắt nhìn Vân Triệu cũng không có.
Càng không nói câu gì đại loại như vốn dĩ ta không muốn đánh.
Ta vốn định tha cho ngươi một mạng.
Lúc này còn nói những lời này, đã là vô ích.
Hơn nữa càng là một loại coi rẻ, khinh miệt.
Yên tĩnh, trong đại điệntrống trải, giống như không có bất cứ người nào, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.
Bước chân trầm ổn, Vân Triệu đi lướt qua sát bên người Hiên Viên Triệt.
Cũng không nhìn Hiên Viên Triệt, giống như trong điện này chỉ có mình hắn.
Mà không có bất kì người nào khác.
Không có Hiên Viên Triệt.
Mà Hiên Viên Triệt nhìn thấy, cũng không ngăn cản, thậm chí ánh mắt cũng không nhúc nhích chút nào.
Tiếng bước chân vang lên, càng cho thấy đại điện thêm yên tĩnh.
Từng bước từng bước đi lên chiếc ghế Long ỷ cao nhất của Tuyết Thánh trên bậc thang bằng bạch ngọc.
Vân Triệu vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve ngai vàng to lớn ấy.
Làm bằng vàng rồng, qua bao thời đại đã hơi hằn vết tích cũ xưa.
Đây là vương vị mà Tuyết Thánh quốc mấy trăm năm truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Đây là đỉnh cao quyền lực tuyệt đối của Tuyết Thánh quốc.
Đây là chiếc ghế rồng mà biết bao vị vua của Tuyết Thánh quốc đã ngồi.
Trải qua mấy trăm năm phong sương gió tuyết và huy hoàng rực rỡ.
Vương tộc Hách Liên Tuyết Thánh quốc đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết.
Hắn từng cho rằng hắn cũng sẽ được ngồi lên.
Dẫn dắt Tuyết Thánh quốc tạo nên những huy hoàng, thần thoại và vinh quang.
Song, hôm nay nó đã đi đến tận cùng rồi, chẳng còn gì.
Ngón tay vuốt ve ngai vàng từng chút từng chút một.
Động tác Vân Triệu rất chậm rãi, không bỏ sót một chổ nào, giống như đối dãi với người thân tình nhất.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, đại điện yên tĩnh không tiếng động.
Hiên Viên Triệt cứ đứng trong đại điệnnhư vậy, lẳng lặng nhìn, không lên tiếng châm chọc cũng không mở miệng an ủi.
Sờ từ đầu ghế tới chân ghế.
Sau khi vuốt ve long ỷ từng chút một, Vân Triệu đột nhiên đứng lên, trở tay rút kiếm, nhanh vô cùng, một kiếm liền hướng đến long ỷ cao cao tại thượng c.h.é.m xuống.
“Ầm.” Chỉ nghe thấy một tiếng gãy giòn vang lên.
Long ỷ, qua mấy trăm năm Tuyết Thánh quốc tồn tại, đã đứng vững vàng ở vị trí này trước mặt Vân Triệu, nó tượng trưng cho sự tồn tại của Tuyết Thánh quốc.
Nay đã bị một kiếm của Vân Triệu dùng hết toàn lực c.h.é.m ra làm hai.
Ngay sau đó đổ xuống, vỡ vụn tan tành.
Vị trí quyền lục cao nhất của Tuyết Thánh quốc, trong ánh sáng ban ngày đã vỡ tan, mục nát.
Sau một kiếm phá hủy long ỷ tượng trưng cho toàn bộ Tuyết Thánh quốc xong, Vân Triệu xoay người lại, ánh mắt không gợn sóng không nhìn ra bất cứ biểu tình nào, nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Triệt.
Mà Hiên Viên Triệt nãy giờ không nói gì, cũng đón nhận ánh mắt của Vân Triệu.
Hai bên chăm chăm nhìn nhau, tia lửa văng ra tứ phía.
“Phụ vương, mẫu hậu, người nhà của ta ở đâu?”
Lạnh băng mà lãnh đạm, Vân Triệu nhìn Hiên Viên Triệt, lạnh lùng mở miệng.
Hiên Viên Triệt đón nhận ánh mắt Vân Triệu, nghe xong cũng lãnh khốc đáp lại: “Vậy phải xem ngươi thế nào đã.”
Nghe được câu trả lời không ra gì cả, nhưng Vân Triệu lại hiểu rồi.
Trong ánh mắt vốn tươi sáng xinh đẹp như ánh mặt trời, hiện lên một chút châm chọc.
Vân Triệu rất trực tiếp, gật đầu nói : “Tốt.”
Một chữ tốt nói ra, Vân Triệu trở kiếm trên tay, tốc độ rất nhanh, liền hướng đến cổ của mình.
Hiên Viên Triệt vừa thấy sắc mặt liền trầm xuống, lắc mình một cái, phi thân tiến lên.
Năm ngón tay giơ ra, nhanh như chớp bắt được đường kiếm trên cổ Vân Triệu.
Vân Triệu võ công cao cường, một kiếm vận hết toàn lực này khiến cho tốc độ lại càng nhanh.
Chính là bản lãnh kinh người của Hiên Viên Triệt cũng không dễ dàng để cho Vân Triệu toại nguyện, vừa tới kịp bắt được mũi kiếm.
Máu đỏ tươi, lập tức theo bàn tay Hiên Viên Triệt chảy xuống từng giọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-424.html.]
Từng giọt từng giọt lấp lánh trên mặt sàn lát cẩm thạch.
Nổi lên từng đóa từng đóa hoa nhỏ cực kỳ tiên diễm.
Tĩnh lặng trong chốc lát.
Vân Triệu nắm trường kiếm, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Triệt gần trong gang tấc.
Trên cổ xuất hiện một vết máu, đang từ từ chảy ra ngoài.
Nếu không phải Hiên Viên Triệt bay tới kịp thời.
Lúc này, sợ rằng Vân Triệu đã…
Hơi thở gần nhau, thân thể gần nhau, khoảng cách Vân Triệu và Hiên Viên Triệt lúc này rất gần, dường như là lần đầu tiên trong đời không có khoảng cách với nhau.
Trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng.
Hiên Viên Triệt nắm trường kiếm của Vân Triệu, giọng điệu cực kỳ châm chọc nói: “Ta chưa từng biết, ngươi lại có thể trở nên thảm hại đến thế này.”
Dứt lời, tay nắm trường kiếm đột nhiên dùng lực, nén xuống một cái.
“Ầm.” Chỉ nghe thấy một tiếng gãy giòn vang lên.
Trường kiếm trong tay Vân Triệu bị Hiên Viên Triệt bẻ gãy thành hai mảnh.
Cầm nửa đoạn thanh kiếm ném xuống đất, Hiên Viên Triệt cũng không nhìn bàn tay đầm đìa m.á.u tươi của mình, chỉ lạnh lùng nhìn Vân Triệu trước mắt.
Vân Triệu thì cười lạnh một tiếng, hai mắt nhíu lại nói: “Đây không phải là điều ngươi muốn sao.”
Hiên Viên Triệt nghe vậy, mày lạnh nhướng lên, lạnh lùng gằn từng câu từng chữ : “Đối với bại tướng dưới tay, ta chưa bao giờ đuổi cùng g.i.ế.c tận.”
Vân Triệu vừa nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, nhưng lạnh lùng nói: “Ngươi dám tha cho ta sao.”
Không phải là nghi vấn, mà là một loại khẳng định chắc chắn.
Bởi vì hiểu rõ chính mình, cho nên trong đầu địch nhân nghĩ gì cũng hiểu được.
Hắn, Hách Liên Vân Triệu, không phải như những người bình thường khác.
Hắn là Thái tử Tuyết Thánh quốc, là người kiệt xuất nhất ở phương trời này.
Hiên Viên Triệt diệt Nam Tống, Triệu quốc, Trần quốc, Hậu Kim, có thể giữ lại người trong Vương thất.
Đó là bởi vì bọn họ không có năng lực, đối với hắn không có ảnh hưởng gì.
Đối với Thiên Thần, đối với Hiên Viên Triệt không tạo nên ảnh hưởng đáng ngại.
Cho nên, dưới tình huống như vậy,dù Hiên Viên Triệt giơ cao đánh khẽ, thả cho bọn hắn một con ngựa, cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Nhưng mà, Hiên Viên Triệt lại dám buông tha cho hắn?
Haha, đó mới là trò cười, không phải hắn tự đánh giá mình quá cao.
Mà là, hắn là Hách Liên Vân Triệu.
Hắn có uy quyền, có năng lực, có binh mã.
Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, chỉ cần hắn còn muốn khôi phục Tuyết Thánh quốc, như vậy tất nhiên sẽ có người theo, tất nhiên sẽ có người liều mạng thần phục trung thành.
Hắn không phải là Nam Tống, Triệu quốc, Trần quốc, Hậu Kim, hắn là thái tử Tuyết Thánh , hắn là Hách Liên Vân Triệu.
Hiên Viên Triệt nếu muốn yên ổn.
Nếu muốn giang sơn của hắn ổn định vững chắc.
Giết hắn, chính là lựa chọn tốt nhất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì hắn sẽ không thần phục Hiên Viên Triệt, tuyệt đối sẽ không nghe theo hắn.
Thay vì lưu một tai họa ngầm có thể nổ bất cứ lúc nào, không bằng trừ khử đi, đây chính là thủ đoạn của đế vương.
Vì vậy, lúc hắn hỏi Hiên Viên Triệt an nguy của phụ vương, mẫu hậu của hắn, thì câu trả lời của Hiên Viên Triệt cũng khiến hắn tự hiểu được.
Hắn liền hiểu là.
Chỉ cần hắn c.h.ế.t thì bảo toàn được mạng của bọn họ.
Bởi vì, toàn bộ dòng tộc hắn và phụ vương đang ở trong tay Hiên Viên Triệt, có làm gì cũng lật không nổi thành sóng lớn.
Mà hắn thì có thể, hắn có thể.
Ánh mắt trầm ổn lãnh mạc của Hiên Viên Triệt nhìn vào ánh mắt châm chọc của Vân Triệu, lại tuyệt đối nghiêm túc nói: “Không dám.”
Lời vừa nói ra, vẻ châm chọc trong mắt Vân Triệu càng đậm.
Nhưng Hiên Viên Triệt lại coi như không thấy.
Đúng, hắn không dám bỏ qua cho Vân Triệu, vì hắn biết Vân Triệu lợi hại, biết Vân Triệu sẽ là tai họa của hắn.
Nhưng, nhưng…
“Chẳng qua, ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách kêu gào với ta sao?”
Lạnh băng mà kiêu ngạo, đó là ngạo khí thuộc về Hiên Viên Triệt: “Bộ dạng Tuyết Thánh quốc hiện giờ ngươi cũng thấy rồi, bị thâu tóm cũng không phải do ta gây ra đổ m.á.u mà thành.”
Lạnh nhạt mà nói, lại như thiên lôi cuồng mãnh đập vào lòng Vân Triệu.
Ầm, Vân Triệu trong nháy mắt như thở không nổi.
Đúng, hắn nhìn thấy rồi.
Hoặc có thể nói, lúc hắn thấy phụ vương bị Hiên Viên Triệt giam giữ, là hắn đã biết sẽ có hậu quả như vậy rồi.
Đó là một loại mất mát trong lòng.
Hắn sớm dự định ười vạn binh mã thủ thành, chính là dựa vào lòng người mà thắng.
Hiên Viên Triệt nếu muốn tấn công, phải sử dụng đến cậu ngạn ngữ thật lâu trước đây.
Nước Sở nhìu hơn ba hộ dân, nước Tần cũng vong. (Sở dư tam hộ, dã tất vong Tần)
Đây sẽ thành một loại huyết cừu, một loại huyết cừu khắc vào tận trong xương trong tủy, nhập vào tận gốc lòng dân, mối thù diệt quốc.
Cho dù Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng lấy được Tuyết Thánh Quốc của hắn, thì Tuyết Thánh quốc vĩnh viễn sẽ là mối họa ngầm của Thiên Thần.
Song, một cái giam giữ như vậy.
Muôn vàn tính toán, mưu kế của hắn, toàn bộ trôi theo nước chảy.