Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:24:20
Lượt xem: 9
Lòng người tiêu mất, để cho Thiên Thần tấn công một cách đúng lý hợp tình.
Để cho dân chúng Tuyết Thánh quốc hoàn toàn không khơi dậy nổi một ý định chống đối.
Bởi vì bọn họ cho rằng Thiên Thần tấn công là tốt, người khác đánh mình là đúng, là do bọn họ sai lầm, bọn họ không thể ngăn cản, cũng sẽ không đi ngăn cản.
Thắng hay thua, chỉ trong chớp mắt.
Được lòng dân thì được thiên hạ.
Cho nên, hắn (Vân Triệu) không có đem lính tới liều chết, chỉ có một mình đi vào.
Nhìn thấy thành đô gió yên sóng lặng, dân chúng vẫn đang an phận thủ thường, không chút vẻ kinh sợ.
Hắn biết, đại thế đã mất, Tuyết Thánh cũng đã mất rồi.
Như vậy Tuyết Thánh không phải do cưỡng chế mà mất, cho dù sau này hắn có thế lực, muốn lật đổ sự thống trị của Hiên Viên Triệt, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Sự trầm mặc đang bao phủ đại điện Tuyết Thánh quốc.
Mang theo một chút hàn khí.
Cắn răng, sự châm chọc trong mắt Vân Triệu chuyển sang thâm trầm, lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Triệt trầm giọng nói: “Vây ngươi muốn thế nào?”
“Quy hàng.” Vân Triệu vừa dứt lời, Hiên Viên Triệt liền nói ra hai chữ.
Vân Triệu vừa nghe, nhất thời sửng sốt.
Quy hàng, Hiên Viên Triệt đã đánh bại Đô thành – thủ đô Tuyết Thánh của hắn, hắn cũng đã phá hủy long ỷ của Tuyết Thánh quốc, thừa nhận hắn thua.
Vậy còn cần gì quy hàng?
Quy hàng và bị diệt vong, đây là hai loại khái niệm a.
Mà hoàn cảnh hiện tại của bọn họ, binh mã Thiên Thần đã vào thành, vương thất Tuyết Thánh quốc bị bắt, bằng nhiêu đây cũng đủ diệt vong rồi,…
Lạnh lùng nhìn Vân Triệu trố mắt trong nháy mắt, Hiên Viên Triệt không chút thay đổi nói : “Quy hàng đi, ta không muốn phái binh lính tấn công nửa thiên hạ còn lại của ngươi đâu.”
Binh mã của ta còn có chỗ quan trong hơn cần phải dùng.
Không phải tốn ở chỗ này của ngươi.”
Nói đến đây cũng không nhìn sắc mặt Vân Triệu như thế nào, tự nhiên nói tiếp: “Còn về quy hàng, cũng có chỗ tốt.
Không phải ngươi và Vương hậu Lưu Nguyệt của ta tình cảm huynh đệ rất tốt sao?
Ngươi lớn hơn nàng, vậy Lưu Nguyệt nhận ngươi làm nghĩa huynh cũng không mất gì đi.
Lấy thân phận Dũng Nghị Thân Vương (dũng cảm kiên quyết), có thể được hưởng vùng đất được phong, cai quản quận đô.
Quả nhân có thể sắc phong cho ngươi quận Tuyết Thánh, lấy thân phận dòng tộc mình tiếp tục truyền thừa về sau.
Chỉ cần không có tâm làm phản, người nhà bộ tộc của Hách Liên Thân vương đều bình an vô sự.”
Dứt lời, Hiên Viên Triệt mắt lạnh nhìn lướt qua Vân Triệu, nghiêng đầu nhìn xuống tay của mình.
Máu nhỏ tí tách, đỏ lòm, vết thương trên bàn tay rất sâu.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, không khỏi ngẩng đầu lên lần nữa, trợn mắt nhìn Vân Triệu một cái.
Chết, chỉ biết có chết. Mẹ nó.
Vân Triệu bị hàng loạt những cái tốt mà Hiên Viên Triệt nói ra làm cho chân mày cau lại.
Dũng Nghị Thân Vương, thân phận lại như một Hòa Thạc thân vương, trừ đế vương ra chính là cấp bậc cao nhất rồi, Hiên Viên Triệt có ý gì chứ?
Cai quản quận Tuyết Thánh.
Danh như ý nghĩa, đô thành Tuyết Thánh quốc này, sau khi gộp vào Thiên Thần sẽ thành quận Tuyết Thánh.
Đây là muốn chia đất phong vương cho tộc của mình?
Lấy cái này để lung lạc hắn?
Vân Triệu liếc xéo mắt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Triệt.
Giết hắn rồi là xong hết mọi chuyện, lại bị Hiên Viên Triệt làm cho phức tạp như vậy.
Trong đầu tên này đang suy nghĩ gì đây?
Tên này có biết mình đang hứa hẹn cái gì không chứ?
Liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, Vân Triệu đang bi phẫn vì bị mất nước, lại vì những điểm tốt khó hiểu được mà Hiên Viên Triệt nói làm cho có chút lung lay.
Chẳng qua ánh mắt đang nhìn Hiên Viên Triệt kia giống như đang nhìn kẻ ngu.
Hiên Viên Triệt thấy Vân Triệu đang nhìn hắn như thế.
Tức đến muốn phun một ngụm m.á.u đen.
Ánh mắt lạnh lẽo hoàn toàn đen lại.
Hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều, Tuyết Thánh quốc ta đã thâu tóm rồi, thì tuyệt đối sẽ không phun ra cho ngươi.
Ngươi, theo ta trở về kinh đô Thiên Thần, sắc phong phủ Thân Vương.
Ngươi được xem như người nhà của Lưu Nguyệt.
Nơi này, cho cha ngươi hay để ẹ ngươi tới quản, quả nhân cũng không ý kiến.”
Lời này vừa nói ra, Vân Triệu xem như đã hiểu rõ.
Thì ra làm sao mà ngốc như vậy, cũng biết mang người nhà của hắn đến giam ở Đô thành Thiên Thần.
Đây chẳng phải là một cách dùng người làm vật tin thế chấp sao.
Khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh và châm chọc, nhưng trong mắt thâm trầm hơn.
Nhưng mà lời châm chọc còn chưa rời miệng, Hiên Viên Triệt đã ném ra một câu: “Có nguyện ý hay không, ngươi tự nhìn mà làm, nếu không muốn thì quả nhân tuyệt đối không cưỡng ép.
Đến lúc đó, sẽ để người của Hách Liên tộc, đi theo bồi ngươi.” (Giết toàn bộ)
Dứt lời, phất tay áo đi ra khỏi cửa điện.
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp, Vân Triệu nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Lời này đã nói rõ.
Hắn không muốn chấp nhận điều kiện này, thì phụ vương mẫu hậu, người của cửu tộc Hách Liên sẽ c.h.ế.t theo hắn.
Đây còn coi là có thể lựa chọn con đường sống sao?
“Ta cho ngươi biết, ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy, ngày mai không nghe thấy câu trả lời, thì ngươi cứ đợi mà xem hậu quả.”
Thanh âm lạnh băng quanh quẩn trong chánh điện của hoàng cung Tuyết Thánh quốc, mang theo quyết tuyệt, cũng mang theo một chút thẹn quá thành giận, đúng, chính là thẹn quá thành giận.
Mẹ nó, không phải vì ta nghĩ sợ Lưu Nguyệt sẽ thương tâm sao.
Tự mình gieo ình một tai họa như vậy, thật là…
Hiên Viên Triệt vừa tức muốn hộc máu, vừa mặt lạnh đi ra khỏi đại điện.
“Tại sao?”
Mắt thấy Hiên Viên Triệt một bước nữa là ra khỏi đại điện, Vân Triệu đang quay lưng về phía hắn, đột nhiên lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-425.html.]
Tại sao? Tại sao có thái độ với hắn như vậy? Tại sao?
Ngẩng đầu nhìn trời xanh cao rộng, Hiên Viên Triệt sau khi trầm ngâm trong giây lát, chậm rãi nói: “Bởi vì ta thừa nhận Tuyết Thánh quốc thua, nhưng không phải là ngươi thua.”
Bởi vì ta thừa nhận Tuyết Thánh quốc thua, mà không phải ngươi thua.
Lời nói nhàn nhạt bay theo cơn gió thu đột nhiên nổi lên, truyền khắp trong đại điện.
Vân Triệu trong nháy mắt hai mắt đỏ như máu, sắc mặt vốn không có biểu tình, trầm tĩnh lạnh lùng, bắt đầu từng chút từng chút tan vỡ.
Hắn không có thua.
Là Tuyết Thánh quốc thua, không phải là hắn.
“Ha ha ha…” Hơi ngửa đầu, Vân Triệu đột nhiên cười ra tiếng.
Tiếng cười kia chất chứa quá nhiều bi phẫn, quá nhiều bất đắc dĩ, quá nhiều đau thương, oán hận, cơ hội không chờ ai cả, quá nhiều cảm xúc, cùng trộn lẫn với nhau.
Nước mắt một người nam nhi thuận theo gò má chảy xuống, rơi trong tiếng cười trầm thấp kia.
Không quay đầu nhìn Vân Triệu, Hiên Viên Triệt sải bước đi ra ngoài.
Trên đời này, chưa từng có công bằng.
Mùa thu, tiêu điều, nhưng cũng là mùa trái chín (ám chỉ sự trưởng thành).
Mành treo bị gió thổi tung, ai nói gió thu vô tình.
Kim quang bay lượn, Bàn Long thăng thiên.
Quốc miếu còn thờ phụng, vương triều còn tồn tại.
Dưới ánh mặt trời, Vân Triệu một thân mãng bào vàng nhạt, đứng trước quốc miếu cùng với Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt ký hiệp ước quy hàng.
Dâng lên ngọc tỷ Tuyết Thánh quốc.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tuyết Thánh quốc ba trăm bảy mươi mốt năm, trải qua hai mươi ba đời đế vương, nay, quả nhân để quân địch xâm lấn, không giữ được Tuyết Thánh quốc,không bảo vệ được lê dân Tuyết Thánh, vô cùng vô dụng.
Quả nhân thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với dân chúng Tuyết Thánh.
Nay nước láng giềng Thiên Thần, có ân khắp nơi, sáp nhập thiên hạ, cứu dân chúng trong dầu sôi lửa bỏng.
Quả nhân hổ thẹn, quy hàng Thiên Thần, từ nay về sau cùng chung một nhà,mong muốn dân ta an cư lạc nghiệp, do đó, thông cáo thiên hạ.”
Kim quang đầy trời, một chỉ chiếu thư tung bay khắp nơi.
Lá cờ Tuyết Thánh quốc tung bay mấy trăm năm nay, giờ chậm rãi hạ xuống.
Thay vào đó là cờ của Thiên Thần.
Vô số dân chúng Tuyết Thánh quốc nhìn thấy cảnh này.
Có bi thương, có ai oán, có chút không đành lòng.
Nhưng không có tức giận, không có thề c.h.ế.t không buông, không có liều mạng tới cùng.
Đây là một sự im lặng thừa nhận.
Đây là sự thay đổi triều đại trong im lặng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cờ của Thiên Thần tung bay trên lãnh thổ Tuyết Thánh quốc.
Tuyết Thánh quốc trải qua hơn ba trăm năm, lịch sử liền cứ như vậy bị xóa tan, trở thành quá khứ.
Ngay sau khi Thánh lệnh ban ra trên khắp thiên hạ, Hách Liên Vân Triệu, Hòa Thạc Thân vương.
Vào thời đại này, cấp bậc Hòa Thạc Thân Vương đầu tiên được ra đời.
Gió thu cuồn cuộn, mang theo vô số tin tức, hướng bốn phương tám hướng mà truyền đi.
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đang ở tại đây bận rộn điều hành.
Mà lúc này, Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt lại đang nhàn nhã ngao du sơn thủy.
Trời xanh, mây trắng, núi non tràn đầy sắc thu, đẹp mê người.
Thu được gần mười vạn tù binh Minh Đảo, đây cũng không phải là chuyện gì lớn.
Lưu Nguyệt ném cho đám người Khố Tạp Mộc đi xử lí.
Vì vậy cả ngày không có việc gì, cuộc sống tương đối nhàn nhã nên rảnh rỗi đi chơi.
Chỉ là, trên mặt nhàn nhã, hay là trong lòng nhàn nhã.
Cái này cũng không biết được.
Mấy ngày này, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi cùng thưởng thức lá phong.
Giờ là cuối mùa thu, lá phong đã đỏ như lửa, đẹp đẽ vô cùng.
Ánh mặt trời màu vàng xuyên qua, từng phiến lá đỏ cam như trong suốt, một dải sáng quanh co uốn lượn hiện ra, đẹp mắt như chốn thần tiên.
Đứng dưới cây phong, Lưu Nguyệt vuốt chiếc lá trong tay, giống như thờ ơ mà nói: “Vu Phi, hôm đó ta nghe ngươi nói ngươi có lý do của riêng ngươi.
Cho nên, mới cùng theo ta đối phó với Minh Đảo.”
Không giống câu hỏi, nhưng chẳng khác gì là trực tiếp hỏi rồi.
Âu Dương Vu Phi nghe nói vậy, đầu ngón tay xoay xoay lá phong, cười cười nói: “Phật dạy không thể nói.”
Lưu Nguyệt vốn không phải là người hay tò mò.
Chẳng qua lúc này không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi.
Đột nhiên nghe Âu Dương Vu Phi trả lời vậy, không khỏi gợi lên lòng hiếu kỳ của Lưu Nguyệt.
Lập tức, Lưu Nguyệt liền xoay người lại, không nói gì, cứ như vậy nhìn thẳng Âu Dương Vu Phi.
Ánh mắt kia, thật long lanh.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy lắc đầu cười nói: “Nàng sớm muộn sẽ biết thôi…”
Chủ soái, Tuyết Thánh bên kia có tin tức.”
Âu Dương Vu Phi còn chưa nói xong, Hàn Phi đột nhiên chạy tới, từ xa đã lớn tiếng nói.
Âu Dương Vu Phi liền im luôn, không nói tiếp, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Sắc mặt Lưu Nguyệt rất bình thản, là một loại bình thản nhìn không ra suy nghĩ.
Thật giống như không có hừng thú nghe tin này, nhưng lại cũng giống như muốn nghe.
“Bên đó thế nào?” Âu Dương Vu Phi thấy vậy, hướng mặt về phía Hàn Phi, mở miệng hỏi.
Sau ngày Vân Triệu và Độc Cô Dạ điều quân đi.
Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ, Vân Triệu, ba bên đều không có truyền tới tin tức nào.
Xem ra, đám người Hàn Phi trên đường chắc cũng nhận được tin tức gì rồi.
“Tuyết Thánh quốc đầu hàng.” Hàn Phi chưa đi tới đã nói ra.
Âu Dương Vu phi vừa nghe lời này, không khỏi sửng sốt, Vân Triệu không phải là người chịu đầu hàng a.
Hơn nữa, làm sao nhanh như vậy?
Mà Lưu Nguyệt còn đang lơ đãng khẽ nhíu mày.