Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 426
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:24:22
Lượt xem: 8
“Nhanh nhưu vậy?” Âu Dương Vu Phi cùng không phải là người già mồm, nhăn mày hỏi.
Hàn Phi chạy tới, cười nói: “Đúng vậy, Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt thật có bản lãnh nha, nhanh như vậy đã thâu tóm Tuyết Thánh rồi.
Thần nhận được tin tức nội bộ, thần nói cho hai người hay, hắn a…”
Gió thu nổi lên, Hàn Phi đem hết những gì biết được nói hết ra.
Nghe như là, rất sùng bái Hiên Viên Triệt trong thời gian có mấy ngày đã thu tóm được Tuyết Thánh quốc.
Gió nổi lên, lá phong lay động, mang theo ánh sáng ngọc long lanh đến hoảng lòng người.
Vuốt cằm, Âu Dương Vu Phi cười như không cười nói: “ Rất thủ đoạn, rất thủ đoạn, ta vẫn luôn cho rằng Hiên Viên Triệt là một tên rất thủ đoạn.
Không nghĩ tới tên này còn biết chiêu này, lợi hại.”
“Đúng vậy, thần cũng thấy rất lợi hại, cứ như vậy liền nắm được Tuyết Thánh quốc trong tay, quả là bất khả tư nghị (không thể nhận xét được gì).
Quân sư, người nói xem những người đó tại sao lại không phản kháng?
Vân Triệu đó, không phải các người nói hắn rất lợi hại sao? Làm sao mà mới đó không đánh đã đầu hàng rồi, quả thực là…”
“Hàn Phi, công việc thu nạp tù binh của ngươi đã xong rồi?”
Lời tán dương và không thể tin của Hàn Phi còn chưa nói xong, Lưu Nguyệt im lặng một bên nãy giờ, đột nhiên lạnh lùng nói với Hàn Phi một câu.
Hàn Phi vừa nghe nhất thời ngẩn ra.
Gãi đầu cười tươi với Lưu Nguyệt một chút, xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy như bay.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy liền bật cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn bóng dáng Hàn Phi biến mất trong rừng cây, Âu Dương Vu Phi mới quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “ Hắn định tha cho hắn sao.”
Cũng không phân biệt hai chữ hắn này là ai.
Chẳng qua Âu Dương Vu Phi biết Lưu Nguyệt nghe hiểu.
Hắn không phải là Hàn Phi trên cái thảo nguyên này, chỉ vừa nghe một chút quá trình, hắn liền đoán được hết toàn bộ nguyên nhân và kết quả.
Lưu Nguyệt nghe vậy không nói gì.
Nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng nãy giờ, chợt đáy mắt từ từ hiện lên ý cười.
Không có ý giấu Âu Dương Vu Phi, vì vậy đã bị Âu Dương Vu Phi nhìn thấy hết.
Âu Dương Vu Phi liền cười nói: “Còn nói không can dự, không để ý, thật ra vẫn có chút để ý đấy thôi, tên gia hỏa này.”
“Ta có thể chấp nhận nó.” Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nàng nói vậy, ngẩng đầu trả lời một câu.
“Đúng, nàng có thể nhận, nhưng trong lòng vẫn không có thoải mái.
Nàng có thể hiểu sự vô tình của Đế vương gia, nhưng hiểu, không có nghĩa là có thể chấp nhận ngay không chút vướng mắc, nơi này của nàng sẽ ghi khắc mãi kẻ thua cuộc đó.”
Nói đến đây, Âu Dương Vu Phi chỉ chỉ trái tim Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe lời này của Âu Dương Vu Phi cũng không mở miệng.
Có lẽ là vậy.
Duỗi lưng một cái, dựa lưng vào cây khô, Âu Dương Vu Phi nhìn lá phong đỏ trên đầu.
“Ta vẫn cảm thấy Hiên Viên Triệt thắng, nhưng mà thắng ở chỗ là hắn sớm một bước quen biết nàng trước nhất, cho nên nàng mới trao cho hắn toàn bộ tình cảm của mình.
Hiện tại, ta có phỏng đoán khác.
Hòa Thạc Thân Vương, nghĩa huynh của Hoàng hậu tương lai, người một nhà, thuộc nhà mẹ đẻ, đây là mớ quan hệ lộn xộn gì đây.
Cũng mệt Hiên Viên Triệt mặt dày nói ra, ban thành mệnh lệnh.
Cái cớ như vậy mà cũng nghĩ ra được, thật là mặt mũi có lót trong áo hay giấu dưới chăn cũng cho Vân Triệu xem hết rồi. (mất hết mặt mũi)
Chiếm xong rồi nói quy hàng.
Tưởng hắn muốn tự sát, rồi lật kèo đem hết mạng người ra uy h.i.ế.p Vân Triệu.
Tuyết Thánh quốc phong thành quận…
Nói trắng ra, không phải là sợ có người nào đó mất vui sao.
Cái tâm tư này, chậc chậc,khiếncả thiên hạ đều chỉ vào mà cười lăn, quả thực chính là thùng rỗng, ngu ngốc, vô năng…”
Những lời mắng mỏ liên tiếp nói ra, Âu Dương Vu Phi đột nhiên thở dài: “Đáng chết, vì sao ta lại nghĩ đến đây rồi, aaaaa…”
Âu Dương Vu Phi kêu than khóc lóc.
Lưu Nguyệt bên cạnh khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Tâm tình, có chút tốt, thật sự là có chút tốt.
Khóe mắt nhìn thấy Lưu Nguyệt mỉm cười, Âu Dương Vu Phi đột nhiên lại tạt một gáo nước lạnh.
“Nàng đừng cao hứng quá sớm, Vân Triệu, Hiên Viên Triệt có thể tha, Độc Cô Dạ, ta xem hắn có dám tha hay không, tên kia trước giờ hận nhất là Độc Cô Dạ.
Mà Độc Cô Dạ cũng không phải là tính tình cởi mở gì, không chịu quy hàng đâu.”
Lưu Nguyệt nghe lời này, sắc mặt không đổi, nhưng trong ánh mắt hơi sâu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-426.html.]
Lời này của Âu Dương Vu Phi là rất đúng.
Hai người kia…
Nhưng mà, cho dù Hiên Viên Triệt có bất kỳ quyết định gì, nàng cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, tuyệt đối.
Gió thu thổi đến, lá cây vang lên xào xạc.
Lá đỏ tung bay khắp núi, như một vũ điệu màu trần bì cuốn qua.
Mà Độc Cô Dạ lúc này, cũng không chút trở ngại nào trở về Ngạo Vân quốc.
Đúng vậy, một chút trở ngại cũng không có.
Vốn dĩ cho là, Hiên Viên Triệt cùng lúc sẽ ra tay với cả Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc.
Vì vậy, thời gian là trên hết.
Song, không có, dọc đường đi hắn cũng không gặp phải bất kì sự mai phục bao vây nào.
Cứ như vậy thuận lợi mà trở về Ngạo Vân quốc.
Mấy sự chuẩn bị của hắn, một cái cùng không dùng tới.
Điểm này, làm cho Độc Cô Dạ không khỏi nghi ngờ động cơ của Hiên Viên Triệt.
Chẳng qua, cho dù Hiên Viên Triệt xuất phát từ động cơ nào đi chăng nữa, hắn trước tiên cũng phải trở về Ngạo Vân quốc.
Có thể sớm trở về bố trí nhiều chuẩn bị như vậy, đây thật sự là chuyện vô cùng tốt.
Ngạo Vân quốc gần với phương Bắc.
Lúc này ở Tuyết Thánh quốc vẫn còn gió mùa thu, còn ở nơi này đã có thể cảm thấy cuối thu rồi.
Gió mát mẻ thổi qua nhánh cây, mang theo từng cơn gió lạnh bay qua.
Độc Cô Dạ trở lại Ngạo Vân quốc, khi vòng phòng thủ thứ nhất vừachuẩn bị tốt rồi, thì những binh mã Thiên Thần vốn vẫn ẩn mình không động, bắt đầu hành động.
Vài chục vạn đại quân, trong một đêm đã bao vây Đô thành Ngạo Vân quốc.
Đột nhiên, bao vây lại, bao vậy một vòng.
Nhưng cũng không tấn công, không có điều động gì, chỉ là bao vây.
Các tướng lĩnh chuần bị công kích và phòng thủ của Ngạo Vân cũng bị làm cho hồ đồ.
Hiên Viên Triệt này có ý gì đây?
Nhưng một chút cũng nghĩ không ra.
Binh mã Thiên Thần trước giờ vẫn không nhúc nhích, đó là bởi vì Hiên Viên Triệt không cho động.
Mà hành động lần này, lại khác khi cố ý chọc giận Quốc chủ Tuyết Thánh, tạo cơ hội cho Hiên Viên Triệt dễ dàng thâu tóm Tuyết Thánh quốc.
Binh mã Thiên Thần vây lại thành vòng kín, tình cảnh hiện tại như hai con châu chấu trên một sợi dây thừng.
Cùng bị trói buộc vào một sợi dây, ai khai chiến trước thì bên kia cũng sẽ lập tức đáp lại.
Vì vậy, nhận được mệnh lệnh, binh mã Thiên Thần động rồi.
Nhưng hiện tại vây mà không tấn công, tại vìchỉ đạo tiếp theo chưa có đến.
Cho nên, đám đại tướng Chu Thành, suốt ngày như chỉ trừng mắt đợi lệnh.
Không dám tự tiện tấn công.
Tạo thành cục diện đối đầu dai dẳng như bây giờ.
Sắc thu ngập tràn, lá cây đã có chút vàng.
Đại điện Ngạo Vân quốc.
“Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, tin tức động trời, động trời…”
Trên đại điện, Độc Cô Dạ đang cùng quần thần thương nghị sự tình, Thiên Nhai đang phòng thủ bên ngoài, tự ý xông vào trong cung.
Lúc này, khuôn mặt đầy mồ hôi xông vào trong cung.
“Chuyện gì?” Độc Cô Dạ thấy vậy sắc mặt trầm xuống.
Không chú ý tới vẻ mặt trầm xuống của Độc Cô Dạ vì hắn tự ý xông vào, Thiên Nhai vừa thở vừa kinh hãi nói: “Tuyết Thánh quốc quy hàng rồi, Tuyết Thánh quốc quy hàng Thiên Thần rồi.”
“Cái gì?”
“Ngươi nói lại lần nữa?”
Một câu nói làm dậy sóng, toàn bộ trọng thần trong đại điện đều kinh hãi.
Bao gồm Quốc chủ Ngạo Vân, trên mặt cũng biến sắc, ngồi cũng không vững.
“Tuyết Thánh quốc hàng rồi, đầu hàng rồi.” Thiên Nhai vẻ mặt như muốn khóc.
Các trọng thần trên đại điện như bị đ.â.m một kích, như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hoàn toàn cứng đờ.
Chỉ mới mấy ngày, chỉ mới mấy ngày thôi mà.
Tuyết Thánh quốc đã đầu hàng, đã đầu hàng, điều này sao có thể?