Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:24:23
Lượt xem: 11
Tay run lên,Độc Cô Dạ nắm chặt bàn tay khuất trong tay áo.
Quy hàng?Tuyết Thánh quốc quy hàng rồi? Vân Triệu quy hàng rồi?
Làm sao có thể như vậy chứ? Vậy toàn bộ kế hoạch Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc liên hợp của hắn thì sao đây?
Cặp mắt thoáng chút xanh thẳm của Độc Cô Dạ trầm xuống thật sâu.
“Tin tức này… liệu có thể… tin hay không?”Giọng nói của Quốc chủ Ngạo Vân quốc có chút run rẩy, không chút khí lực.
Thiên Nhai cắn chặt răng, tay dâng lên cấp báo tình hình trong vòng vây tám trăm dặm.
“Đây là chiếu thư bố cáo thiên hạ của Thiên Thần và Tuyết Thánh, Hiên Viên Triệt sắc phong Hách Liên Vân Triệu làm Hòa Thạc thân Vương, phong thủ đô Tuyết Thánh là quận Tuyết Thánh.
Cho phép gia tộc Hách Liên…phân đất phong vương.
Bốn chữ phân đất phong vương từ miệng Thiên Nhai phun ra một cách khó khăn.
Ngay lập tức, cả đại điện rơi vào một mãnh tĩnh mịch.
Tất cả các trọng thần của Ngạo Vân quốc tựa như bị điểm huyệt, tất cả đều đứng im bất động.
Chiếu cáo thiên hạ, phân đất phong vương, vậy là không thể sửa đổi, càng không thể là sai.
Không phải là thật giả gì, cũng không phải là tin vịt gì.
Mà thật sự là quy hàng, quy hàng rồi.
Ở giữa một mảnh tĩnh mịch này, Độc Cô Dạ chậm rãi đưa lưng về phía sau, tựa vào lưng ghế.
Tuyết Thánh quốc quy hàng, toàn bộ Trung Nguyên là mười phần thì Thiên Thần đã chiếm được chín phần rồi.
Chỉ còn lại một phần là Ngạo Vân này của hắn.
Chỉ còn lại có hắn thôi.
Năm ngón tay nắm chặt lại trong vô thức, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Từng tia m.á.u men theo kẽ tay chậm rãi chảy ra.
Nhưng Độc Cô Dạ lại không cảm thấy một chút đau đớn nào.
So với một chút đau đớn này thì lạnh lẽo trong lòng càng làm cho người khó chịu tới cùng cực.
Một cây thì chống nhà không vững,một người thì không thể đối phó hết nổi.
Vân Triệu,rốt cuộc thì ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao phòng thủ chiến tranh còn chưa bắt đầu mà ngươi đã đầu hàng rồi?
Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Tại sao không cùng hắn đi đến cùng? Sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?
Ngửa đầu, ngoài điện những chiếc lá vàng như đang nhảy múa trong gió thu, lại đìu hiu như vậy.
Ánh mắt Độc Cô Dạ xuyên qua những chiếc lá vàng kia, dường như còn thấy cả mấy chục vạn quân của Thiên Thần đang đối diện với Ngạo Vân của hắn, nhìn chằm chằm như hổ đói.
“ Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
“Ngạo Vân của chúng ta đánh không lại Thiên Thần…”
“Làm sao đây, phải làm sao đây…”
Sau khoảnh khắc tĩnh mịch ngắn ngủi, trong đại điện các trọng thần ai ai cũng hoảng loạn cả lên.
Bố trí ổn thỏa, nắm chắc phần thắng, tất cả ý chí chiến đấu, đều bị tin Tuyết Thánh quốc đầu hàng phá vỡ hết sạch.
Một cánh tay đã bị loại bỏ, thì cánh tay còn lại sao có thể làm tiếp đây?
Còn có thể làm sao?
“Vương nhi, con xem…” quốc vương Ngạo Vân có chút hoang mang lo sợ, hoảng hốt nhìn Độc Cô Dạ đang im lặng không lên tiếng.
Tựa lưng vào ghế, Độc Cô Dạ nghe câu hỏi của cha mình vang lên bên tai.
Ánh mắt quét qua đám trọng thần đang hoảng hốt, mất khống chế bên dưới.
Lưng đang tựa vào ghế đột nhiên dựng thẳng lên.
Đoan chính ngồi thẳng dậy, ngang nhiên kiêng chân đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Hơi thở lãnh lẽo nhưng kiên quyết, tựa như khối hàn băng vạn năm, từ thân hắn toát ra, trong nháy mắt như bao trùm mọi thứ.
Đám quần thần đang hoảng sợ phía dưới cũng cảm nhận thấy điều này.
Bất giác cả đám người đều hướng nhìn lên Độc Cô Dạ, cả người đang hoảng sợ nhưng ở dưới khí thế lạnh lẽo kiên quyết của Độc Cô Dạ, như kì tích, bỗng lắng hẳn xuống.
Đôi mắt chim ưng chậm rãi quét qua đám người bên dưới.
Độc Cô Dạ vô cùng chậm rãi nhưng cực lạnh, từng câu từng chữ nói ra: “Vậy thì đã sao?
Nói cho ta biết, thế thì thế nào ? Tuyết Thánh quốc đầu hàng, các ngươi cũng muốn đầu hàng theo sao ?”
Thanh âm lạnh như băng, tựa như gió lạnh trên Tuyết Sơn thổi qua, mang theo rét lạnh thấu xương.
“Không, tuyệt không, tuyệt không đầu hàng”.
“Không được đầu hàng, hắn thì có gì phải sợ,Thiên Thần của hắn lợi hại thì thế nào chứ, muốn chúng ta đầu hàng như vậy ư, đừng có mơ tưởng.”
“Đúng vậy, ta muốn liều cái mạng này cùng với bọn chúng .”
“Đúng, liều mạng, liều mạng.”
Nghe xong câu hỏi của Độc Cô Dạ, sau khi chìm vào yên tĩnh, trong chớp mắt đám quần thần phía dưới ồn ào cả lên.
“Vậy còn cần phải nói thêm gì nữa.” Độc Cô Dạ rống to một tiếng rồi đứng lên.
Đôi mắt lạnh như băng ánh lên vẻ quyết liệt: “ Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, tuyệt đối không thể đầu hàng, tiếp theo cái gì nên làm thì làm cái đó đi”.
Một câu phát ra, Độc Cô Dạ vung tay áo, bước nhanh ra bên ngoài.
Lạnh như băng nhưng mang theo khí thế kiên quyết, cá c.h.ế.t thì lưới cũng phải rách.
Hắn là Độc Cô Dạ chứ không phải là Hách Liên Vân Triệu.
Vân Triệu có thể đầu hàng nhưng Độc Cô Dạ hắn vĩnh viễn sẽ không, sẽ không bao giờ đầu hàng Hiên Viên Triệt.
Bên ngoài đại điện, gió thu thay phiên nhau thổi đến.
Từng hơi lạnh lẽo tung bay trong gió, nó thuộc về kẻ kiên quyết nhất thiên hạ này.
Cũng thuộc về một người vô cùng cao ngạo ngông nghênh.
Gió nhẹ mây trôi,trời xanh cao rộng.
Mấy chục vạn binh mã của Thiên Thần đang bao vây Ngạo Vân nhưng lại không tấn công.
Mà Ngạo Vân quốc mất đi đồng minh Là Tuyết Thánh quốc, nhưng khí thế không những không giảm sút mà ngược lại càng thêm sắc bén, tựa như một cây kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ.
Tất cả quần hùng đều chú ý tới cuộc tranh giành thiên hạ này.
Trung Nguyên, Bắc Mục, mọi ánh mắt đều tập trung toàn bộ đến nơi này.
Mà lúc này ở biên giới của Ngạo Vân và Tuyết Thánh quốc, Lưu Nguyệt vẫn không chút quan tâm thế sự như trước, ngắm trời xanh mây trắng, ngắm lá phong rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-427.html.]
Dường như lúc này không có gì quan trọng hơn việc nàng ngắm lá phong.
Trong rừng gió nổi lên, cuốn theo những chiếc lá phong bay lượn.
Những chiếc lá phong li ti nhẹ nhàng rơi xuống,làm say đắm cả thế gian.
“Lúc nhàn rỗi nằm ngủ say dưới bóng hoa,lúc tỉnh giấc bóng người lại thành có đôi, sau đó sinh con đẻ cái, thoải mái chẳng khác gì thần tiên a.”
Âu Dương Vu Phi tiêu sái nằm trên bãi cỏ,ngẩng đầu ngắm lá phong rơi,miệng ngậm nhánh cỏ, cực kì say mê.
Lưu Nguyệt đứng bên cạnh Âu Dương Vu Phi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe thấy vậy, nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, chậm chậm nói: “Ngươi không phải còn rất nhiều việc quan trọng chưa làm sao?”
Âu Dương Vu Phi nghe thấy thế, lập tức xoay người đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, trực tiếp nhắm mắt lại nói : “ Ta không nghe thấy,không nghe thấy gì cả.”
Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi mặt dày không biết xấu hổ như vậy, không kềm được trợn mắt một cái.
Âu Dương Vu Phi như vầy, là do…
“Không cho phép ngươi đùa giỡn…”
“Không cho phép nàng phá hư phong cảnh”
Lưu Nguyệt còn chưa kịp nói hết câu,Âu Dương Vu Phi đã một câu cắt ngang.
Khiến cho Lưu Nguyệt tức đến nghiến răng.
“Lá phong rơi đầy đất, hoàng hôn buông xuống, quả đúng là phong cảnh tuyệt đẹp.” Lưu Nguyệt đang tức giận còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
Một người xuyên qua rừng cây, đang chậm rãi đi đến.
Lưu Nguyệt vừa nghe thấy không khỏi sửng sốt, nhất thời xoay người lại.
Trong ánh chiều tà, Hiên Viên Triệt vận một bộ cẩm bào bình thường, hướng nàng chậm rãi đi đến.
Trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Âu Dương Vu Phi đang đưa lưng về phía Lưu Nguyệt nghe thấy tiếng của Hiên Viên Triệt cũng không khỏi sững sờ, quay đầu đánh giá Hiên Viên Triệt.
Người này, lúc này bất kể là hắn ở Tuyết Thánh quốc, hay là Ngạo Vân quốc, thậm chí cũng có thể ở Thiên Thần.
Nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này a.
Lúc này hắn chạy đến đây làm cái gì chứ? Hiên Viên Triệt này có ý gì đây?
Âu Dương Vu Phi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hiên Viên Triệt, thì lông mày khẽ chau lại.
Nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cũng cười, gật đầu nói: “Quả thật rất đẹp, chàng thích sao?”
Chậm rãi bước lên phía trước, Hiên Viên Triệt, dang tay ôm lấy eo của nàng, gật đầu cười: “ Đúng thế.”
“Vậy thì cùng nhau ngắm đi, như thế thì cảnh rừng phong đẹp càng thêm đẹp, nào đi thôi.”
Thuận theo thế dựa vào n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt giơ ngón tay chỉ về phía rừng phong trước mặt.
Lúc này, cánh rừng phong bên kia, dưới ánh tà dương, đỏ như lửa, đẹp tựa như ráng mây chiều, thật làm cho người ta mê mẩn.
“Được.” Ôm eo Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt mang theo Lưu Nguyệt đi đến phía trước.
Âu Dương Vu Phi nhìn theo bóng lưng Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ôm nhau mà đi thì chậm rãi ngồi dậy.
Hiên Viên Triệt xuất hiện ở chỗ này?
Hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Lần này hắn thật sự là đoán không được.
Mây hồng cả bầu trời, lá phong đỏ như lửa.
Phóng tầm mắt ra xa,những đám rừng phong như bọt sóng biển cuộn tròn ra xa.
Che khắp dãy núi.
Trùng trùng điệp điệp,mênh m.ô.n.g vô tận.
Mà lúc này bên trong rừng phong hai thân ảnh rảo bước chầm chậm.
Giống như hai người phàm rơi vào tiên cảnh nhưng cũng không làm hư vẻ đẹp thần tiên nơi đó.
Vẻ đẹp khiến người ta không đành lòng rời mắt.
Trời chiều từ từ mờ đi.
Sắc đỏ của lá phong cũng tản dần đi.
Từng tia bóng tối đen như mực làm cho đất trời như được trang điểm bằng một gam màu tối.
Sao trời sáng lên, như một dải ngân hà, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, mưa bay lất phất.
Trên cây phong cao nhất trên đỉnh núi, Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt ngồi trên cành cây cao cao cùng ngắm sao trên bầu trời.
“Lâu lắm rồi không được thong thả ngắm tinh không như vậy.” Ôm Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cảm thán nói, tựa cằm cọ cọ lên vai Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt từ trước tới giờ chưa từng thấy Hiên Viên Triệt có bộ dạng làm nũng như vậy, khóe miệng không khỏi vẽ lên một chút vui vẻ, cười dịu dàng.
“Vậy sau này chúng ta thường xuyên đi ngắm sao.”
Hiên Viên Triệt nghe thấy vậy liền hôn lên mặt Lưu Nguyệt một cái thật kêu.
“Được.” Cực kỳ phấn khởi đáp ứng.
Lưu Nguyệt nghe xong, liền quay đầu lại, ở trên môi Hiên Viên Triệt ấn xuống một nụ hôn.
Hiên Viên Triệt nhất thời lộ ra nụ cười thật tươi.
Ôm chặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt hơi ngửa đầu tựa vào cành cây, trên mặt tràn đầy ôn nhu nói: “Đợi đến khi chúng ta đem hết những công việc ngổn ngang này làm xong.
Sau đó ta sẽ đưa nàng đi khắp thiên hạ ngao du sơn thủy.
Ăn hết các món đặc sản, thăm hết các danh lam thắng cảnh.
Đi thảo nguyên xem Khố Tạp Mộc chăn dê, đi xem bão cát ở sa mạc.
Ngược trở lại, còn có thể đi thuyền ra biển, ngắm sao trên biển…”
Nghe Hiên Viên Triệt nói, Lưu Nguyệt tựa vào n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, khẽ nheo mắt lại.
Nếu thật có thể sống những ngày tháng như vậy, thật là tốt biết bao.
Muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn đi đâu thì đi đó.
Cuộc sống như vậy, tựa như thần tiên.
Tuy nhiên, đây tuyệt đối không thể là cuộc sống của một đế vương.
“Vậy chàng không cần Thiên Thần à.” Lưu Nguyệt chậm rãi nói ra một câu.
Hiên Viên Triệt nghe xong trong nháy mắt không lên tiếng nào.
Ngay sau đó Hiên Viên Triệt duỗi tay, cầm mặt nàng xoay nàng quay lại, đối mặt với hắn.
Lưu Nguyệt nhất thời nhướn mày, không nghĩ tới Hiên Viên Triệt đối diện nàng lông mày còn nhăn chặt hơn.
Hai tay đang cầm mặt Lưu Nguyệt, mặt Hiên Viên Triệt đầy kinh ngạc nói: “Vấn đề này còn cần phải hỏi? Đây không phải là cần sự cố gắng của nàng sao?”