Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 432

Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:30:54
Lượt xem: 12

Dư âm chấn động, khiến tai người ong ong.

“Thanh âm này…………………”

Âu Dương Vu Phi cảm thấy nhàm chán không muốn tham dự đám cưới của Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt, nên trốn vào trong góc hoàng cung, đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngắm cảnh thưởng rượu, lúc này chợt nghe thấy thanh âm kia đột nhiên bật người ngồi thẳng dậy, sắc mặt đại biến.

Vẻ mệt mỏi uể oải đột nhiên biến mất, thay vào đó là lo lắng và sợ hãi.

Đúng, chính là sợ hãi.

Thanh âm này…………………là bọn họ tới!

Là bọn họ đích thân tới đây!

Mà trước đại điện lúc này, tân khách đang vô cùng kinh hãi, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trên đại điện, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt lông mày đều khẽ nhảy lên, thân thể đứng thẳng, quay đầu nhìn ra phía ngoài đại điện.

Chỉ thấy trên bầu trời phía ngoài đại điện một chiếc kiệu bay Bát Bảo đang bay nhanh mà tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người nhất thời cảm thấy chói mắt.

Một chiếc kiệu bay bát bảo từ bâu trời phía xa đang nhanh chóng bay tới.

Chỉ thấy kiệu lớn dát vàng, bốn phía chắn bằng lụa mỏng màu tím, mà đang lúc bay nhanh tới bị gió thổi vào lại dập dờn uốn lượn, mờ mờ ảo ảo.

Mà đang khênh kiệu là bốn kiệu phu, mặc trang phục theo bốn màu tím, hồng, vàng, xanh.

Mặt trầm như nước, mang theo kiệu lớn, lại bay vút đi giống như đi người không, nhẹ nhàng thư thái.

Mà bay phía trên đỉnh kiệu là hai thân ảnh mặc trường bào một lam một trắng, tóc đen tung bay.

Nhàn tản tựa như đang dạo chơi trong vườn vắng, đạp không bay đến.

Ánh mặt trời từ trên cao chiếu rọi xuống người họ, tỏa hào quang rực rỡ, thật giống như thần tiên hạ phàm.

Đẹp đến mức khiến người ta không sao dời mắt, kinh diễm khiến lòng người rung động.

Nhẹ nhàng tiến đến, giống như bọn họ không phải đang bay trên không trung mà là đang dạo chơi trên mặt đất. Gió nhẹ phất qua khiến vạt áo nhẹ nhàng bay múa.

“Võ công thật cao cường!”

Ngẩng đầu nhìn sáu người đang phá không bay đến, đến ngay cả người hiểu sâu biết rộng, võ công cao cường như Hiên Viên Triệt cũng không khỏi ca ngợi một câu.

Có thể bay trên không như đi dưới đất bằng chắc chắn khinh công cùng nội lực phải vô cùng thâm hậu mới có thể làm được.

Đến cả hắn, cũng không thể bay lượn nhẹ nhàng như vậy.

Lưu Nguyệt nghe thấy lời ca ngợi của Hiên Viên Triệt, thoáng kinh ngạc, hai mắt khẽ động, bàn tay đang nắm hỉ cầu khẽ động.

Nhẹ tựa lông hồng, bay lướt đến đây.

Sáu người một kiệu bay tới nhanh vô cùng.

Một khắc trước còn đang ở khoảng không cách xa cửa điện, một khắc sau đã đến ngay trước cửa chính điện.

Người phía dưới đều trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn lên đoàn người đang bay đến.

Tiếng nhạc im bặt, tiếng pháo ngừng nổ.

Cả mấy người người đang náo nhiệt là thế, vậy mà lúc này đây lại lặng yên như tờ, không một tiếng động.

Nhưng nét mặt ai đấy đều vô cùng khiếp sợ.

Đột nhiên, trong lúc đó, trong Lưu Ly điện, hàn quang chợt lóe, vô số mũi tên nhọn hoắt phá không bay ra.

Hướng đoàn người sáu người một kiệu đang bay tới kia phóng đến.

Sát khí sắc bén, nhanh như tia chớp.

“A…………………………” Mấy quan viên bên dưới nhìn thấy cảnh này nhất thời chấn kinh, kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đó là thần tiên trên trời, sao lại có thể………………..

Tiếng kêu sợ hãi còn đang trong cổ họng, hình ảnh trên trời lại đột nhiên biến đổi.

Mắt thấy hàng nghìn hàng vạn mũi tên đang b.ắ.n tới sáu người kia.

Thế nhưng, vẻ mặt sáu người vẫn bình thản như thường, tay áo khẽ vung lên, phất một cái.

Bộ dáng khinh thường ngạo mạn, giống như đang đuổi đi con ruồi bay trước mặt.

Không chút khó khăn, không tốn chút sức.

Nhưng, ngay khi tay áo bọn họ phất lên, hàng nghìn hàng vạn mũi tên đang b.ắ.n về phía bọn họ bỗng dưng dừng lại ngay giữa không trung, giống như đang bị chặn lại bởi một bức tường vô hình, rồi lại bất chợt rơi hết xuống dưới.

Đừng nói đến việc đả thương sáu người bọn họ, ngay cả cơ hội để vô số mũi tên kia đến gần bọn họ cũng không có.

Sáu người kia cứ thế nhanh chóng bay tới, tốc độ so với lúc trước không chậm hơn chút nào.

Giống như chưa từng bị trận thế ngàn tên kia b.ắ.n tới.

Mấy võ tướng bên dưới thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh, trừng mắt hoảng sợ. Đây là loại võ công gì?

Mà ở giữa chính điện, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt thấy vậy, quay đầu nhìn nhau một cái.

Trong mắt đối phương đều nhìn thấy sự thấu hiểu.

Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, bọn họ công khai thành thân, chính là sự khiêu khích Minh Đảo cực điểm.

Minh Đảo nhất định sẽ không để cho bọn họ thuận lợi đến với nhau, nhất định bọn chúng sẽ tới đây ngăn cản.

Cho nên, bọn họ đã sớm sắp xếp xong xuôi trận thế để đối phó.

Không sợ bọn họ tới, chỉ sợ bọn họ không tới.

Nhưng, hai người thật sự không ngờ được, người tới đây lại mạnh như vậy, võ công cao cường đến thế.

Chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, cũng đã lộ ra năng lực tuyệt kĩ khiến người khác khiếp sợ.

Trong điện, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đang mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, ngoài điện lại đang biến đổi.

Hàng nghìn hàng vạn mũi tên vừa rơi xuống.

Từng quả cầu nhỏ màu đen lại đột nhiên b.ắ.n ra không ngừng, lao vút tới chỗ sáu người kia.

Cầu nhỏ màu đen nhanh như điện, bay ra vun vút, tiếng xé gió sắc bén vang trong không khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-432.html.]

Màu đen quỷ dị phá không, tiếng xé gió chói tai.

Đây chính là b.o.m đất của Lưu Nguyệt, sau khi trở lại Thiên Thần đã được nàng cải biến đi một chút, lực nổ mạnh hơn rất nhiều.

Người mặc bạch y thấy vậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, thân hình khẽ chậm lại, dừng lại trên khoảng không phía trên đỉnh kiệu.

Chân chạm đỉnh kiệu, hai tay hắn hợp lại, ngay sau đó lại vung lên.

“Rầm rầm rầm…………….”

Trong nháy mắt, chỉ thấy một loạt tiếng nổ điếc tai liên tiếp vang lên.

Khói đen cuốn lên, bao phủ toàn bộ kiệu lớn cùng đám người.

Võ tướng bên dưới thấy vậy, không khỏi cùng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, bọn chúng cũng vẫn không qua nổi vũ khí của Hoàng hậu bọn họ.

Bọn họ biết trong thiên hạ này không ai có thể ngăn cản được Hoàng hậu của bọn họ mà.

Song, những thứ mà đám võ tướng không nhìn thấy được, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Một chưởng của người mặc bạch y kia b.ắ.n ra, nội lực cường đại vô cùng, b.ắ.n thẳng tới b.o.m đất mà bọn họ b.ắ.n ra.

Hai lực va chạm vào nhau, mới khiến b.o.m kia phát nổ.

Nhưng khoảng cách còn xa đám người kia rất nhiều, không có khả năng đả thương được bọn họ.

Lúc này nhìn lên bầu trời, lại thấy rất rõ ràng kiệu lớn kia mặc dù bị khói đen bao phủ, nhưng lại không mảy may bị tổn hại chút nào.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, chậm rãi buông hỉ cầu trong tay ra, hai bàn tay vỗ vào nhau.

Ngay giữa đại điện trở nên trống không.

Lần này, bọn họ đã gặp đối thủ thật sự rồi.

Bay vút mà tới, xẹt qua khói đen, sáu người một kiệu giống như lá cây, từ từ đáp xuống chính giữa đại điện.

Một tiếng động va chạm cũng không có.

Nhẹ nhàng đặt chân xuống đại điện, nam tử áo lam đứng đầu, mặt hình chữ quốc (国), vẻ mặt lãnh khốc, hai mắt như chim ưng quét qua Hiên Viên Triệt, lạnh lùng nói: “Đây chính là lễ tiếp đón khách của Thiên Thần?”

Lời nói lạnh lùng, khí thế bức người.

Lần này, không chỉ có võ tướng Thiên Thần, mà toàn bộ đám người ở đây đều hiểu được sắp có chuyện không hay xảy ra.

Ngay cả đám văn thần đang sững người kinh hãi cũng hiểu được, sáu người vừa tới tuyệt không phải là bạn.

Cả đám người không khỏi im lặng, vẻ mặt lo sợ.

“Người có lòng, Thiên Thần ta tất sẽ dùng lễ nghi đón tiếp, người phá rối, quả nhân sao lại cần dùng đến lễ nghi!”

Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn người áo lam, không chút nhượng bộ.

“Tốt, tốt, thẳng thắn, rất thẳng thắn! Ngươi đã thẳng thắn như vậy, bổn tọa cũng không vòng vo nữa.”

Lời nói của Hiên Viên Triệt vừa dứt, nam tử mặc bạch y cũng lạnh lùng đáp lời.

Nói xong lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt.

Khẽ nhíu mày, khuôn mặt nam tử bạch y có chút không vui nhìn Lưu Nguyệt nói: “Nạp Lan Lưu Nguyệt, mau theo bọn ta trở về!”

Tiếng nói sắc bén, tuyệt không khách khí.

Tuyệt đối không có chút thái độ kính sợ Lưu Nguyệt như của Tam vương, Lục tôn, Cửu thánh trước đây.

Lời vừa nói ra, hoàng tộc sáu nước Trung Nguyên không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Trong bộ sách lưu lại trong mật thất của bọn họ có ghi lại rõ ràng, Nạp Lan, chính là họ của Vương tộc Minh Đảo.

Mà Mộ Dung Lưu Nguyệt này, người kia lại xưng nàng là họ Nạp Lan, lẽ nào nàng chính là Vương tộc Minh Đảo?

Lưu Nguyệt thấy vẻ lạnh lùng không chút khách khí của nam tử bạch y kia, lông mày khẽ nhướn lên, trong mắt nổi lên tia lạnh, khinh miệt nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Nam tử bạch y kia nghe vậy, chân mày càng thêm nhăn lại.

“Nạp Lan Lưu Nguyệt, ngươi đừng khiêu khích bọn ta, ngươi cũng không nên cho rằng trên đời này không ai có thể hạ được các ngươi!”

“Mặt mũi chúng ta cho ngươi đủ rồi. Lần này, chúng ta quyết không khoan nhượng, cũng không ngại dồn ngươi tới chỗ chết.

Cho nên, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Mau theo bọn ta về Minh Đảo!”

Nam tử lam y lạnh lùng tiếp lời, thanh âm lạnh lẽo như băng, sắc bén như đao.

“Hừ, ngươi…………..”

“Đừng nói, nhẫn lại một chút, nhẫn lại một chút. Đừng chọc giận bọn họ, nàng không đấu lại được với bọn họ đâu, nhẫn lại một chút………………….”

Lưu Nguyệt hừ một tiếng, đang mở miệng định nói, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói của Âu Dương Vu Phi truyền âm nhập mật tới cho nàng.

Lưu Nguyệt không khỏi khẽ nhíu mày.

Âu Dương Vu Phi kiêng kị hai người này như vậy, rốt cuộc hai người này có thân phận thế nào?

“Âu Dương Vu Phi, mau ra đây!” Trong nháy mắt Lưu Nguyệt vừa nghĩ, đột nhiên bạch y nam tử quát lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua phía sau đại điện.

Tiếng quát này người khác nghe không cảm thấy gì, nhưng Âu Dương Vu Phi ở phía sau đại điện lại cảm thấy như sét đánh ngang tai, lỗ tai bùng nhùng.

Âu Dương Vu Phi không khỏi cười khổ một tiếng, xoa xoa lỗ tai, từ phía sau đi ra.

Hắn quả thật không nên dùng âm nhập mật.

Khoảng cách gần như vậy, dù là người có võ công thấp hơn hay bằng hắn, tuyệt đối không thể nghe được.

Nhưng hai người trước mặt võ công cao thâm hơn hắn rất nhiều.

“Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, đã lâu không gặp!” Âu Dương Vu Phi bày ra vẻ mặt vô tội, cười hì hì chào hỏi hai nam tử kia.

Nam tử bạch y, cũng chính là Tả hộ pháp Minh Đảo lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.

Hữu hộ pháp thì trầm giọng nói: “Mau trở về chịu phạt!”

Lời nói không chút khách khí khoan nhượng.

Âu Dương Vu Phi nghe thấy không khỏi sờ mũi, đứng lại bên người Lưu Nguyệt, cười hề hề, chỉ nam tử trước mặt, nói với Lưu Nguyệt:

“Đây là hai hộ pháp của Minh Đảo Vương, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp, đồng hàng với sư phó (sư phụ) của ta, võ công đệ nhất Minh Đảo, đồng thời cùng là trợ thủ đắc lực nhất của Vương tôn, địa vị dưới một người trên vạn người.”

Loading...