Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 435
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:30:59
Lượt xem: 15
Cái tên hợp thể của yêu tinh và la sát kia, ngay tại chỗ này bắt đầu tiến vào cuộc sống của nàng.
Từ đó về sau, tình cao hơn trời, sâu hơn biển.
“Lúc đó chỉ là một con mèo nhỏ, nhưng mà là con mèo nhỏ biếtgiấu đi móng vuốt của mình.”
Giơ tay, kéo Lưu Nguyệt qua, dùng ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi Lưu Nguyệt, cười nói.
Lần đầu tiên nhìn trúng thì chỉ giống một con mèo, nhưng kì thật là một con sói m.á.u lạnh a.
Không biết may mắn đến mức nào, để có thể ngay tại đây kết nên được mối duyên một đời một kiếp.
“Buồn nôn quá đi.” Nhìn Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt thân mật, Âu Dương Vu Phi ngước mắt lên trời khinh bỉ.
Giơ tay chà chà cánh tay mình, thoạt nhìn nhưsởn da gà không chịu được.
“Thịt tê? Thịt mà cũng bị tê à?” (Đồng âm, ‘buồn nôn’ đọc giống “nhục ma” = thịt tê dại)
Chưa từng thấy qua căn phòng như vậy, tiểu tử Gia Luật Hồng lúc này mới thu lại ánh mắt hứng thú, vừa nghe thấy Âu Dương Vu Phi nói một câu như vậy, không khỏi nháy mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.
“Tại có người xát giấm vào chứ sao nữa a.” (Đa nghĩa, ‘toan’=chua/acid=ghen tị -> câu trả lời ẩn ý là “Tại Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tình nồng ý đậm khiến cho người ngoài nhìn vào ‘ngứa mắt’ chịu không nổi; nhưng đồng thời cũng như trả lời câu hỏi ngô nghê của Gia Luật Hồng. )
Âu Dương Vu Phi đưa tay lên, kéo Gia Luật Hồng qua ngồi bên cạnh hắn.
Một bên chỉ vào Hiên Viên Triệt nói: “ Ngươi lớn lên ngàn vạn lần không được học theo hắn, thật là làm mất mặt nam nhân chúng ta.”
Vừa nói, vừa vươn tay điểm lên chóp mũi của Gia Luật Hồng.
Ngay sau đó như nghĩ tới gì, không kiềm được rùng mình một cái, liền vội vàng bỏ tay xuống.
Vân Triệu dựa vào cửa thấy vậy không khỏi cười ha hả ra tiếng.
Cái tên Âu Dương Vu Phi này…
Thế nhưng ở phía bên kia, Hiên Viên Triệt tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.
“Nguyệt nhi, là phụ thân không tốt, Nguyệt nhi…”
Trong tiếng cười đó, một âm thanh chua xót chậm rãi truyền đến, hàm ý đầy áy náy.
Trong tiếng nói vang lên, chỉ thấy Mộ Dung Nghị nhanh bước đi tới.
Trên mặt là vạn phần nan kham (khó xử).
Lưu Nguyệt nhìn Mộ Dung Nghị đi đến, thân người đứng thẳng dựa vào Hiên Viên Triệt, thản nhiên nói: “Không có gì, chuyện đã qua ta cũng không muốn truy cứu.”
Bởi vì đã thấy Nạp Lan Thủy, thấy được nước mắt Mộ Dung Nghị.
Cảm nhận được tình yêu đó, tự nhiên cũng hiểu rõ nỗi hận khi bị bỏ lại.
Mộ Dung Lưu Nguyệt trước kia, chẳng qua là chỉ là con sơn dương thế tội đáng thương mà thôi.
Không phải là không yêu, mà là từ yêu biến thành hận.
Bởi vì hiểu rõ, tự nhiên càng có thể mở lòng tha thứ.
Tai nghe thấy những lời nói của Lưu Nguyệt.
Nhìn trong mắt Lưu Nguyệt cũng không có giấu diếm tâm tình gì.
Mộ Dung Nghị mắt khẽ đỏ lên.
Trong và ngoài căn nhà, nháy mắt ngập tràn một mảnh yên tĩnh.
“Nguyệt, kính trà đi.” Trong không khí yên tĩnh, Hiên Viên Triệt đột nhiên lên tiếng phá vỡ phần yên lặng này, cười nhìn Lưu Nguyệt nói.
Này, đương kim hoàng hậu há có thể dâng trà cho quốc trượng, vừa vào hoàng gia, thân phận đó cũng đã thay đổi rồi.
Chẳng qua, nghĩ đến Lưu Nguyệt sẽ không để ý thân phận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà Lưu Nguyệt không thèm để ý thì hắn để ý cái gì.
Vừa nghe Hiên Viên Triệt để cho kính trà, Mộ Dung Nghị nhất thời thụ sủng nhược kinh (được quan tâm quá mức mà cảm thấy lo sợ).
Mộ Dung Vô Địch bên cạnh và đám người đứng chờ đón xung quanh, mắt thấy Lưu Nguyệt cũng không phản đối, vội vàng bưng trà lên.
Kính trà, có bao nhiêu vinh dự a.
Mặc dù Hiên Viên Triệt bảo làm lễ, nhưng Lưu Nguyệt cũng không biết quy tắc lắm.
Mộ Dung Nghị cũng không dám nhận Đế hậu quỳ xuống kính trà.
Chỉ hơi làm vẻ nhận lấy chút, uống một hơi cạn sạch.
“Tốt, tốt, tốt…”
Uống một hơi cạn sạch trà trong chén, Mộ Dung Nghị nhất thời không biết nói gì hơn, chỉ biết liên tục nói tốt.
Ngoài cửa, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy phất tay cho những người khác trong phòng lui xuống.
Đang cầm trà, Mộ Dung Nghị nhìn Lưu Nguyệt, hốc mắt đỏ ửng lẩm bẩm nói: “ Mẹ của con nếu ở nơi này, nàng khẳng định là rất vui, càng muốn nhận trà các con kính cho.”
Tiếng tuy nhỏ, nhưng Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi bọn họ lỗ tai không phải như người thường.
Tất cả đều nghe rõ ràng.
Trong nhất thời, không ai tiếp lời.
Mộ Dung Nghị cũng không biết nói gì cho phải, ngược lại vô thức nói tiếp: “Mẹ của con a,tính tình ôn nhu nhất.
Năm đó lúc sinh hạ con, cứ sợ con bị gì làm đau, ngày nào cũng ôm trong lòng, làm cho ta ghen tị muốn chết.
Con còn nhỏ như vậy, nàng đã vào bếp nấu cơm cho con ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-435.html.]
Nguyệt nhi a, con không biết mẹ con là người giỏi nấu nướng đến mức nào đâu, quả thực còn tốt hơn Ngự trù trong cung.
Con lúc đó nhỏ quá, căn bản không ăn được.
Nàng cũng chỉ làm cho con ăn, nhưng ta tham lam…”
“Hử, Thủy di nương nấu nướng tốt, ta sao lại không biết chuyện này chứ?”
Mộ Dung Nghị lời lẩm bẩm còn chưa nói hết, Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhướng mi chen vào một câu.
Mộ Dung Nghị, Lưu Nguyệt nhất thời quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi vuốt mũi liếc nhìn Mộ Dung Nghị, như thoáng lơ đãng nói: “Thủy di nương sau khi trở về, cũng không nấu cơm cho bất cứ ai ăn.
Chúng ta đều cho rằng nàng không biết nấu.”
Mộ Dung Nghị nghe đến đó, thế là mắt vốn ửng đỏ lại càng đỏ hồng lên.
Năm đó Nạp Lan Thủy lại nấu cho hắn ăn rất nhiều lần.
Mà nàng sau khi trở về cũng không nấu tiếp, có phải hay không? Có phải hay không…?
“Ta nói, huynh đệ, mẹ của ngươi biết nấu, vậy ngươi cũng biết nấu?”
Nhìn trong phòng không khí chua xót, trầm muộn, Vân Triệu nãy giờ vẫn không có mở miệng, đột nhiên lên tiếng, hai tay ôm ngực, cười nhưcó như không đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới.
“ Đúng vậy, Lưu Nguyệt a, cả Đế vương Hiên Viên Triệt đây ta cũng được ăn qua cơm hắn tự tay nấu.
Nàng có phải cũng nên bộc lộ tài năng cho ta xem hay không.”
Âu Dương Vu Phi vungquạt giấy lên, ngồi bật thẳng dậy.
Hai mắt sáng chói nhìn Lưu Nguyệt.
Hôm nay, vốn nên vui vẻ dắt nhau về thăm nhà.
Chì, trong cái không khí ưu tư thê thê thảm thảm này làm gì.
Âu Dương Vu Phi tựa như hiểu ra sự nhắc khéo của Vân Triệu, thuận theo đó mà tiếp lời.
Mộ Dung Nghị cũng kịp phản ứng, lập tức không nói nửa.
“Tỷ tỷ có thể nấu cơm? Ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn.”
Gia Luật Hồng hai mắt sáng quắc, ầm một tiếng từ bên cạnh Âu Dương Vu Phi mà nhảy xuống, bổ nhào ôm lấy chân Lưu Nguyệt thật chặt.
Mà ngoài cửa, đám người Mộ Dung Vô Địch vốn nãy giờ trầm tĩnh trong dòng ký ức của Mộ Dung Nghị.
Vừa nghe Hiên Viên Triệt từng tự tay nấu cơm cho Âu Dương Vu Phi.
Kinh ngạc dường như khiến mặt mày cũng biến sắc.
Có lầm hay không, bệ hạ của bọn họ tự xuống bếp nấu cơm cho hắn ăn.
Trời…
Biết là Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu muốn làm cho không khí tốt lên, Lưu Nguyệt còn biết làm thế nào nữa.
Đành giơ tay ôm lấy Gia Luật Hồng, mắt liếc nhìn Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, chậm rãi nói: “Chỉ sợ các ngươi không dám ăn.”
“Nói giỡn, có gì mà ta không dám ăn, trừ khi là có độc.”
Vân Triệu phản bác đầu tiên.
Âu Dương Vu Phi cũng quạt quạtmấy cái, không nói hai lời, chỉ ngước cằm về phía Lưu Nguyệt.
Ý nói, mặc kệ Thiên Vương lão tử là ai, chỉ cần ngươi nấu, ta sẽ ăn.
“Đã như vậy, thì tốt thôi.”
Lưu Nguyệt nhún vai ra vẻ không sao cả, bắt đầu đi ra ngoài.
Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi lập tức đi theo.
Hôm nay Lưu Nguyệt lại chịu tự mình xuống bếp, nấu cho bọn hắn ăn.
Đây quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, dù thế nào cũng phảiđẩy nàng đến cảnh ván đã đóng thuyền.
Người nào lại không biết từ trước đến nay Lưu Nguyệt chưa từng nấu đồ ăn gì cho ai cả.
Hôm nayđúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Hạ nhân Mộ Dung phủ lập tức đi chuẩn bị.
Nhìn Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đi qua trước mắt, Hiên Viên Triệt hai hàng lông mày khẽ giật giật.
Lưu Nguyệt nấu đồ ăn, chuyện này…
Kim quang sáng chói, trăm hoa tỏa hương.
Đương kim Đế hậu tự mình xuống bếp nấu ăn cho Hòa Thân Vương và cái tên không biết an phận Âu Dương Vu Phi.
Chấn kinh mọi người trong Mộ Dung phủ.
Hậu viện, ngập tràn, sương khói lượn lờ, từng trận từng trận mùi thơm bốc lên .
Đại sảnh Mộ Dung phủ.
Trên bàn gỗ đàn hương bát bảo, Hiên Viên Triệt, Gia Luật Hồng, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Mộ Dung Nghị ngồi đó.
Những người khác tránh ra xa xa, nhìn cũng không dám nhìn hướng này.
Đó là quy củ, bao gồm Mộ Dung Vô Địch cũng không có tư cách này.
Quơ cây quạt trong tay, Âu Dương Vu Phi khuôn mặt say mê: “Không biết Lưu Nguyệt sẽ làm món ngon gì đây?”