Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:31:00
Lượt xem: 10
“Đoán chừng cũng không quá xuất sắc.”
Vân Triệu rất lí trí, tuy đây là lần đầu tiên Lưu Nguyệt xuống bếp, rất đáng chờ mong.
Nhưng đối với lần đầu tiên dạng như vầy, Vân Triệu cũng không dám hy vọng quá nhiều.
“Vô phương, Lưu Nguyệt của chúng ta là thiên tài.”
Âu Dương Vu Phi nhướng chân mày quét mắt nhìn sắc mặt bất động của Hiên Viên Triệt một cái, khóe miệng nhướng lên nói: “ Ít nhất, sẽ không bết bát như ai kia.”
Hiên Viên Triệt nghe vậy vuốt vuốt chén rượu trong tay, cũng không đáp trả Âu Dương Vu Phi.
Nhớ năm đó, hắn chan mù tạc như canh, để lên dĩa cả con cá sống, đã thành truyền thuyết.
Nhưng mà, có tệ đến mức như hắn hay không, hắn thật sự cũng không dám đảm bảo.
Dù sao hắn cũng còn chưa ăn qua.
Nhưng Hiên Viên Triệt đột nhiên nhớ tới một lần đi trong rừng rậm của Nam Tống, Lưu Nguyệt có cho bọn hắn ăn thứ gì đó.
Lại bắt đầu có chút cảm giác không tốt.
Cuối cùng thành cảnh tượng hắn thì thấp thỏm, Vân Triệu không kỳ vọng mấy, Âu Dương Vu Phi khẳng định sẽ tuyệt vời.
Trên bàn, Mộ Dung Nghị cũng mang vẻ mặt mong đợi.
Chỉ cần làNguyệt nhi của hắn làm, cho dù có khó ăn như cứt chó, hắn cũng nhất định sẽ ăn.
Đây chính là do con gái của hắn làm cho.
Mà Gia Luật Hồng thì đơn thuần cho rằng,tỷ tỷ mình không gì là không thể làm được, cơm tỷ tỷ nấu nhất định sẽ ngon.
“Thơm quá.”
Đang nói chuyện phiếm, Âu Dương Vu Phi đột nhiên hít mũi vài cái, thốt lên một câu.
Âm thanh vừa vang lên, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu cũng nghe thấy, không khỏi nhất tề quay đầu lại nhìn.
Mang thức ăn lên là Mộ Dung vô Địch.
Lúc này chỉ thấy Mộ Dung Vô Địch bưng một cái khay gỗ đàn hương,ở trên bưng một cái đĩa bạc được phủ kín, đi lên.
Sắc mặt có chút trắng, thân thể có chút cứng ngắc, ánh mắt có chút không dám nhìn Hiên Viên Triệt, bước chân ngập ngừng ngập ngừng tiến đến.
Này, Mộ Dung Vô Địch bị dọa c.h.ế.t khiếp sao?
Hiên Viên Triệt thấy vậy, lông mày nhướng cao đến không thể cao hơn.
Đến cả Mộ Dung Vô Địch bị dọa đi không nổi, vậy Lưu Nguyệt đã làm gì?
“Món thứ nhất, trân châu đen xào, Hoàng hậu sợ mọi người đợi lâu, nên đem món khai vị lên trước.”
Mộ dung Vô Địch để cái khay bạc xuống, khóe miệng co quắp nói ra tên món ăn, tập tức lui ngay hai bước.
Ánh mắt mọi người trên bàn nhất thời tập trung lại.
Chỉ thấy trong khay bạc, đầy những quả cầu đen nhỏ cỡ ngón tay cái ánh lên sắc đen nhánh.
Màu sắc óng ánh, phía trên còn toát ra ánh dầu mỡ.
“Mùi vị thơm quá?”
Vân Triệu nghe vậy, trực tiếp giơ đũa gắp một miếng.
Bỏ vào miệng, chỉ nghe một tiếng rôm rốp giòn tan, Vân Triệu trong nháy mắt cảm thấy mồm miệng như chứa đầy hương thơm.
“Vị rất ngon.” Vân Triệu liền khen một tiếng.
Đũa bạc trong tay tựa như bay, hướng trân châu đen quét tới.
Xem ra, thiên tài quả chính là thiên tài.
Tài nấu nướng của Lưu Nguyệt lại tốt như vậy.
Mắt thấy Vân Triệu ăn ngon, Mộ Dung Nghị, Âu Dương Vu Phi, Gia Luật Hồng cũng bắt đầu gắp.
“Không tệ, quả thật không tệ.”
“Ăn ngon.”
“Ngon, ngon lắm, tỷ tỷ ta nấu là phải ngon.”
Nhìn thấy mấy người kia nếm một miếng rồi bắt đầu cầm đũa gắp như bay, Hiên Viên Triệt mắt liếc nhìn Mộ Dung Vô Địch đứng một bên.
Mộ Dung Vô Địch sắc mặt bất động, nhưng đôi mắt đó…, vẻ mặt đó…
Ghê tởm? Đây là kiểu biểu cảm gì vậy?
Hiên Viên Triệt bắt đầu suy nghĩ sâu xa, đũa trong tay cũng bắt đầu đưa ra.
Hắn cũng muốn nhìn thứ này là gì, để khiến người khác phải ghê tởm.
Chiếc đũa vươn ra, mới gắp một viên màu đen, Vân Triệu bên cạnh đột nhiên từ trong miệng lấy ra một thứ đen sì nói: “Đây là gì, cứng vô cùng?”
Vừa nói vừa đưa lên trước mắt nhìn cho kĩ.
Hiên Viên Triệt nghe nói vậy nhìn lại, nhìn một cái liền thấy rõ vật trên tay Vân Triệu.
“Lạch cạch.” Chiếc đũa buông lỏng, viên màu đen vừa gắp được liền rớt xuống.
Mà lúc này, Âu Dương Vu Phi đang ở đối diện, mặt liền biến sắc, một ngụm phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài, b.ắ.n tung tóe trên bàn.
“Làm gì vậy?” Vân Triệu cau mày, nhưng nhìn thấy Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi như c.h.ế.t đứng nhìn vật trên tay hắn.
Trông giống như một lưỡi liềm nhỏ, màu đen, mượt mà, nhìn qua còn giống như có lông.
Vân Triệu trầm mặc, nhìn kỹ cái này hình như là cái chân?
Vân Triệu nhất thời nhướng ày.
Mà Âu Dương Vu Phi bên kia sắc mặt đã xanh mét.
Một đũa gắp trân châu đen qua, nhanh chóng phá vỡ lớp bộtchiên màu đen bên ngoài, lộ ra phần nhân bên trong.
Một con bọ cánh cứng màu đen to bằng ngón tay.
“Ọe…” Âu Dương Vu Phi nhìn một phát đã thấy rõ ràng, vội vàng bụm miệng.
Sắc mặt trông nháy mắt vô cùng khó coi.
Mà Hiên Viên Triệt thì khóe miệng co quắp, trên mặt hiện lên một chút vẻ cười như không cười.
“Côn trùng?” Vân Triệu trừng mắt nhìn con côn trùng đó, chớp chớp mắt, trên mặt đầy hắc tuyến.
Chỉ cảm thấy trong n.g.ự.c bắt đầu có chút buồn nôn.
Mà Mộ Dung Nghị thì cứng ngắc rồi.
Người phản ứng bình thường nhất là Gia Luật Hồng, còn không biết sợ là gì, tiếp tục ăn thật nhiều.
“Mộ Dung Vô Địch, cái này, cái này,…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-436.html.]
Âu Dương Vu Phi cầm đũa chỉ vào quả cầu đen, cực kì cố gắng khống chế giọng nói của mình.
Mộ Dung Vô Địch tuyệt đối thuộc loại già rồi thành tinh (lão gia hỏa).
Không cần Âu Dương Vu Phi nói xong, cũng biết hắn muốn hỏi gì.
Lập tức tiến lên một bước, khóe miệng cong cong tươi cười nói: “Nương nương nói, cũng không có độc.”
“ Ta cũng không phải hỏi ngươi có độc hay không.”
Âu Dương Vu Phi cảm thấy hắn sắp nôn rồi.
“Ách, yên tâm , rất sạch sẽ, còn rất tươi, nương nương phân phó chúng ta cố ý tìm ở chỗ đất màu mỡ dưới gốc cây trong hoa viên, đào lên, lúc bỏ vào nồiđều còn sống, đảm bảo không độc vô hại.
Hơn nửa ta còn nhìn thấy cách làm, dùng nước nóng nấu qua trước khi bỏ vào nồi nước nữa.
Cái dị vật gì cũng đi ra ngoài hết, dạ dày cũng rất sạch sẽ, tuyệt đối không có phân và nước tiểu…”
“Ọe…” Không nói đến dạ dày, phân và nước tiểu thì còn tốt, vừa nói đến, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đồng loạt sắc mặt xanh mét.
Mà Mộ Dung Nghị thì dường như muốn phun ra rồi.
“Ha ha.” Vừa thấy mấy người mặt mũi như vậy.
Hiên Viên Triệt đang bất động thanh sắc cũng không nhịn được nửa, để đũa xuống cười ha hả.
Trong tiếng cười, sắc mặt Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu càng thêm xanh mét.
“Có gì phải sợ, chỉ là con sâu nhỏ nha, ăn thật ngon.”
Trong tiếng cười ở đây, Gia Luật Hồng vẫn tiếp tục tấn công thức ăn, cong miệng nói.
Rất khinh miệt nhìn lướt qua sắc mặtt khó coi của ba người.
Trên thảo nguyên lúc không có lương không có thảo, cái gì cũng ăn.
Con sâu nhỏ này, ăn ngon như vậy, sao sắc mặt lại như thế.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sợ? Hừ, bọn nhát gan.”
Bị nhìn khinh bỉ, bị tên tiểu tử miệng còn hôi sữa Gia Luật Hồng này nhìn khinh bỉ.
Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Mộ Dung Nghị, ngay cả Hiên Viên Triệt theo bản năng cũng ngồi thẳng lưng lại.
Cư nhiên lại bị đứa trẻ mấy tuổi nhìn khinh bỉ.
Muốn nhẫn, cũng không nhẫn được nữa.
Là anh hùng thì gãy răng cũng phải nuốt xuống cùng máu.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu thẳng người lên, sắc mặt xanh mét từ từ phai đi.
Âu Dương Vu Phi vung quạt giấy lên, rất phong độ nói: “Ai sợ chứ,chẳng qua là đùa một chút thôi.”
“Đúng thế, tiểu hài tử, mùi vị cũng không tệ.”
Vân Triệu ho khan một tiếng, mặt xanh mét trở lại thần sắc mỹ vị như ban đầu.
Mộ Dung Nghị thì co quắp cơ miệng, đông cứng nở một nụ cười gượng gạo.
Cho thấy, ta thật không có sợ, nhìn xem ta cười thật tốt.
Gia Luật Hồng thấy vậy quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt hoài nghi.
Nói như thế nào thì hắn cũng là Bắc Mục Vương, không phải là tiểu hài tử dễ bị lừa gạt.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy dời mục tiêu, nhìn Hiên Viên Triệt, cười không chút hảo ý.
“Chúng ta ai cũng ăn, sợ cái gì, chẳng qua có người còn chưa có ăn, không biết có phải là sợ hay không?”
Vừa nói, vừa dáng vẻ hòa ái gắp một con côn trùng, đặt ở trong chén của Hiên Viên Triệt.
Lúc này, sắc mặt Hiên Viên Triệt cũng chẳng phải dễ nhìn.
Hạ thấp mắt nhìn qua thấy Gia Luật Hồng đang quay nhìn mình.
Tương đối trấn định, khóe miệng vẫn mỉm cười, rất phong độ gắp con côn trùng mà Âu Dương Vu Phi gắp cho, ưu nhã bỏ vào miệng.
“Rất thơm.” Gia Luật Hồng chớp mắt, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt.
Hình như là giống như nhận được khẳng định của Hiên Viên Triệt.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, rất xấu xa dùng quạt giấy bụm miệng.
Ở mặt sau quạt lộ ra một nụ cười thật tươi.
Mà Vân Triệu lại giơ tay lên, che một bên mặt.
Hiên Viên Triệt trong mắt Gia Luật Hồng, hít vào, thở ra…
“Rốp rốp.” Một tiếng giòn vang lên, vỏ côn trùng đã bị cắn vỡ.
“Thực sự rất ngon.” Hiên Viên Triệt mặt không đổi, rất trầm ổn.
Gia Luật Hồng nhận được đồng tình, híp mắt cười, tiếp túc giải quyết mấy viên cuối cùng.
Mà Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu vừa ngó chằm chằm Hiên Viên Triệt vừa cười thật tươi.
Hiên Viên Triệt trên mặt biểu tình không chút thay đổi.
Mặc dù vừa rồi hắn thật sự tính trực tiếp nuốt vào chứ không nhai.
Cả phòng liên tục vang lên tiếng rôm rốp quỷ dị.
“À ùm, ta còn có chút việc…”
“Ân, ta cũng phải xử lý chút vấn đề…”
Nhìn Hiên Viên Triệt ăn xong, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đồng thời lên tiếng.
Sau bữa này, hai người nhìn nhau, lập tức đứng lên, tính chuồn ra ngoài ngay lập tức.
Đây mới chỉ là món khai vị, thế còn phía sau…
Không thể tin được, vẫn là chạy trước rồi nói.
“Mang thức ăn lên.” Đang lúc hai người đứng lên chưa kịp đi bước nào, bên ngoài hô to một tiếng, màn cửa bị kéo, Lưu Nguyệt đi lên trước.
Phía sau,một nhóm người nối đuôi nhau đi vào, trong tay cũng bưng một cái khay bạc, bắt đầu mang thức ăn lên.
Đi không được nửa rồi.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau.
Bây giờ mà dám đi, sau này cũng đừng để cho Lưu Nguyệt bắt được, nếu không…
Đây cũng là lời đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ.
Lập tức, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đồng thời bi ai than một tiếng, hôm nay mạng của ta đã hết a.
Cùng lúc này, sắc mặt Hiên Viên Triệt cũng nhìn không khá hơn.