Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:31:07
Lượt xem: 12
Lưu Nguyệt rùng mình một cái, kéo tay Gia Luật Hồng, nhanh chóng đuổi theo.
“Này, Lưu Nguyệt, sao chạy nhanh thế?”
Âu Dương Vu Phi đi phía sau thấy Lưu Nguyệt đột nhiên chạy vọt đi, không khỏi kinh ngạc gọi một tiếng, nhìn theo hướng Lưu Nguyệt đang chạy tới.
Không có gì cả, tất cả đều bình thường.
Vậy sao Lưu Nguyệt lại đột nhiên chạy nhanh như vậy?
“Chạy theo!” Âu Dương Vu Phi có chút kinh ngạc. Hiên Viên Triệt phía sau liền đi tới, nói một câu.
Ba người liền theo sát Lưu Nguyệt, chen chúc đi lên phía trước.
Nối gót ních vai, trên đường phố lúc này chật kín người.
Ngay cả bốn người bọn họ một thân công phu cũng không cách nào phát huy được.
Dẫn theo Gia Luật Hồng chạy nhanh tới cầu cao.
Đuổi tới ngã tư đường, Lưu Nguyệt đột nhiên dừng lại.
Quét mắt nhìn khắp bốn phía, bóng dáng kia đã không thấy nữa rồi.
Không để lại mùi hương, không sót lại hơi thở.
Nàng rất giỏi lần theo dấu vết, biết cách nắm bắt hơi thở.
Nhưng, nàng không biết, phải chen chúc qua nhiều người như vậy, nàng có đuổi theo đúng người nàng muốn đuổi theo hay không nữa.
Dừng lại trước một ngôi đền tinh xảo bên sông, nhìn đoàn người qua lại không dứt trước mắt, Lưu Nguyệt khẽ nhíu nhíu mày.
“Sao thế? Nàng đang đuổi theo ai?” Đứng lại trước mặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt hỏi.
Người nào đáng để cho Lưu Nguyệt phải tự mình đuổi theo?
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt trầm ngâm, sau chậm rãi lắc đầu nói: “Có lẽ ta nhìn nhầm người!”
“Nhìn nhầm? Nàng nhìn nhầm người nào?”
Lúc này Âu Dương Vu Phi đuổi tới, liền nhướn mày hỏi.
Vân Triệu nghe thấy Âu Dương Vu Phi hỏi, liền véo phía sau hắn một cái.
Có những lời, có những người, có những việc không nên nhắc đến trước mặt Hiên Viên Triệt.
Âu Dương Vu Phi vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi.
Lúc này hắn liền im bặt, nuốt hết lời nói trở lại.
“Độc Cô Dạ!”
Suy nghĩ khác với Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt cảm thấy không gì là không thể nói ra được, liền thẳng thắn nói ra.
“Hắn tới đây sao?” Hiên Viên Triệt nghe nói liền kinh ngạc vô cùng.
Sau nháy mắt kinh ngạc, hai mắt hắn liền híp lại, hung tợn nói: “Thật đáng tiếc! Không thể đuổi kịp hắn!”
Thấy phản ứng của Hiên Viên Triệt khác xa so với tưởng tượng của hai người, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu nhướn mày, liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Chủ nhân, sao các ngài lại ở đây?”
Hai người kia đang nhướn mày nhìn nhau, một giọng nói đầy kinh ngạc và vui mừng chợt vang lên.
Hiên Viên Triệt quay đầu. Một người đàn ông trung niên mập lùn, khuôn mặt tươi cười đầy vẻ cung kính, kính cẩn đứng trước mặt hắn.
“Ngũ Thành!” Vẻ mặt hung tợn vừa rồi của Hiên Viên Triệt liền biến mất, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng.
Lưu Nguyệt đứng bên cạnh nghe hắn nói, liền ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lầu các trước mặt: Ngũ Thành thương hội!
Căn cứ của Ngũ Thành thương hội sao lại chuyển đến đây?
“Tiểu nhân chính là người báo tin cho Thu gia! Thật không ngờ chủ nhân lại đích thân tới đây! Mời chủ nhân và phu nhân vào bên trong!”
Trên mặt Ngũ Thành đầy sự tôn kính, nhưng trong lòng lại đang vô cùng kinh sợ.
Mấy người đều cảm giác được.
Hiên Viên Triệt nghe Ngũ Thành nói thể, ánh mắt khẽ đảo qua một vòng.
Ngũ Thành thương hội vốn là một thương hội do năm nước Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh quốc, Hậu Kim quốc, Thiên Thần quốc, Nam Tống quốc liên kết hợp thành.
Các thương gia lớn từ năm quốc gia đều tập trung tại đây, tài cao khí lớn, cũng có quan hệ mật thiết với hoàng gia.
Mà hiện tại, các quốc gia kia đã diệt vong.
Ngũ Thành thương hội lúc này đã hoàn toàn trở thành tổ chức thương hội nằm trong tay Hiên Viên Triệt.
Những hàng hóa bình thường đem bán ra đều do bọn hắn điều khiển và treo giá.
Mà Ngũ Thành này cũng đã báo lại chuyện này với Thu Ngân.
Rốt cuộc có vụ mua bán lớn gì?
Hiên Viên Triệt chợt thấy kInh ngạc.
“Đi, đi! Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm! Chúng ta đi xem để mở rộng tầm mắt. Ta còn chưa từng được vào đây!”
Âu Dương Vu Phi là người chuyện trên trời biết chín phần, chuyện dưới đất biết toàn bộ.
Vừa nhìn thấy tấm bảng Ngũ Thành thương hội, hắn liền hiểu đây chính là thương hội trong tay Hiên Viên Triệt.
Âu Dương Vu Phi liền kéo Lưu Nguyệt đi vào bên trong.
Nơi này cũng không phải chỉ là nơi vui chơi nhỏ đâu.
Hơn nữa mọi chuyện cần bẩm báo lại với Thu Ngân, thì vị trí cũng không hề đơn giản.
Hôm nay đi tùy ý lại đi đúng đến nơi này, vậy thì nhất định phải vào một chút, xem xem trong đó rốt cuộc có thứ gì.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt liếc nhau một cái.
Hai người đều có ý nói với người kia.
Dù sao cũng không có việc gì, vậy thì, nếu đã tới thì nên vào xem qua một chút.
Liền sau đó, đám người dưới sự hướng dẫn của Ngũ Thành đi vào trong Ngũ Thành thương hội.
Nơi này vẫn tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Có điều, so với Ngũ Thành thương hội ở Hậu Kim, căn cứ ở Thiên Thần này lớn hơn rất nhiều.
Diện tích ước chừng phải lên đến gần một ngàn mét vuông.
Trong gian chính có đặt tổng cộng chín chiếc ghế dựa lớn bằng hoàng kim.
Lúc này đã có ba người ngồi ở đó. Còn có cả một đám người ngồi phía sau bọn họ.
Vẻ mặt ai cũng hiện chút mệt mỏi cùng sự hưng phấn bị đè nén.
Hiên Viên Triệt là chủ nhân giấu mặt của Ngũ Thành thương hội, nhưng trừ người vừa rồi ở ngoài cửa thương hội chờ Thu Ngân, tên Ngũ Thành Ngoại, ông chủ của Ngũ Thành thương hội ra, những người đang ngồi kia hoàn toàn không nhận ra hắn.
Vì vậy, thấy đám người Hiên Viên Triệt ngồi xuống ghế những người khác cũng chỉ cho rằng bọn họ là những quý tộc quyền thế đến Ngũ Thành mua bán thôi, không một ai để ý gì đến bọn họ cả.
“Chủ nhân, những đồ vật này đều là hàng tốt. Người của chúng ta đã theo dõi bọn họ từ khi bọn họ tiến vào Trung Nguyên.
Đáng tiếc, đã giao chiến mấy trận rồi, nhưng vẫn chưa tìm được người thắng cuộc.
Đối phương võ công khó dò. Cướp không được, trộm không xong, cuối cùng đến giờ vẫn chưa ai thắng.
Lần này, mời hắn tới đây chính là muốn Thu gia đích thân xuất mã.
Không ngờ đích thân ngài lại tới đây.”
Tiếng nói của Ngũ Thành vang lên bên tai Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu.
Mấy người tới Ngũ Thành thương hội không hiểu là có tài cán gì, năng lực ra sao mà vừa vào tới Trung Nguyên đã bị theo dõi rồi.
Nhưng đi từ bắc sang đông, khoảng cách xa như vậy cũng không giải quyết được.
Chuyện này chưa từng nghe nói đến trong Ngũ Thành thương hội.
Hơn nữa, nếu biết được đồ vật trong tay đối phương là gì còn có thể định giá, nhưng mặc dù tất cả đều biết được đấy là thứ tốt, lại chưa một ai từng nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-440.html.]
Thần bí như vậy chắc chắn phải vô cùng lợi hại.
Vì vậy, không chỉ Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đã cảm thấy hưng phấn từ lâu, ngay cả Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt vốn luôn trầm ổn cũng cảm thấy có chút tò mò.
“Ầm!” Trong lúc đại sảnh đang vang lên những tiếng trò chuyện thầm thì, tiếng mở cửa chợt vang lên, một người chắp tay ở sau lưng chậm rãi đi vào.
Trong tay bốn người hầu phía sau ôn theo một chiếc hộp gỗ lớn.
Vừa thấy cảnh này, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu đồng loạt sửng sốt.
Người kia một đầu tóc đỏ tùy ý xõa sau lưng. Theo cách ăn mặc thì hắn không phải là người Trung Nguyên, cũng không phải là người trên thảo nguyên.
Vạt áo hắn khá ngắn bó sát người, phía trên có trang trí mấy chiếc móc sắt. Dưới chân cũng mang một đôi giày bó sát vào chân.
Cả người nhìn vô cùng anh dũng, nhanh nhẹn, lại mang theo vẻ phong tình.
Song, đây không phải là nguyên nhân khiến ba người sửng sốt.
Mà nguyên nhân chính là, ánh mắt người kia màu lam nhạt.
Rất nhạt, giống như màu xanh của biển cả. Đẹp đẽ vô ngần, như hút lấy tâm của người khác.
Sống mũi cao thẳng, lông mày cốt nội ao.
Đường nét ngũ quan như khắc này quả thực khiến người khác không tưởng tượng được.
Sau một khắc sửng sốt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau.
Người này là ai?
Mà Lưu Nguyệt bên cạnh lại rất bình thản.
Người ngoại quốc có mắt màu xanh lam nàng từng gặp nhiều rồi, vậy nên nàng không hề sửng sốt.
“Người Mạc Hà!” Trong lúc đám người Hiên Viên Triệt đang vô cùng kinh ngạc, Gia Luật Hồng nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Mạc Hà? Vượt qua thảo nguyên sẽ đến được Mạc Hà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ thường xuyên tới thảo nguyên buôn bán, nên hắn nhận ra được.
Có điều, khoảng cách từ Mạc Hà đến Trung Nguyên kéo dài cả vạn dặm, Hiên Viên Triệt chưa từng nhìn thấy bọn họ, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc.
Mà trong khi mấy người vẫn còn sửng sốt, người Mạc Hà kia vô cùng tự nhiên bước lên mấy bước, ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa.
Ánh mắt hắn quét qua đám người phía dưới, dùng ngôn ngữ Trung Nguyên trôi chảy nói: “Nghe nói nơi này chính là thủ đô Thiên Thần.
Hi vọng lần này các ngườii sẽ không khiến ta thất vọng, có thể đoạt lấy bảo bối của ta.”
Khẩu khí ngông cuồng, nhưng không mang theo vẻ kiêu ngạo, mà lại thực sự kỳ vọng.
Trong ánh mắt xanh lam kia mang theo một khát vọng: khát vọng bị đánh bại.
Nhưng, ánh mắt đó trong mắt đám người Hiên Viên Triệt quả thực đáng giận.
Không ai lên tiếng!
Không biết có phải do bị trên đường đến đây đã bị hắn đánh bại, cho nên đã từ bỏ từ lâu, không còn dũng khí đáp lại lời thách thức của hắn.
Bàn tay giơ lên tùy ý vuốt vuốt mái tóc đỏ rực của mình, người Mạc Hà nói: “Vẫn quy định như cũ.
Chỉ cần thắng ta ba lần, các người có thể lấy bảo bối của ta!
Có điều, nếu thua, các người phải đáp ứng với điều kiện của ta, chính là phải khiến ta hài lòng mới được rời đi!
Dĩ nhiên, các người cũng có thể đổi ngược lại.
Bày trận pháp khống chế để ta phá giải. Nếu ta không thể phá được, bảo bối của ta cũng sẽ dâng cho người đó!”
Nói đến đây, người Mạc Hà liền cong miệng cười.
“Ta biết người Trung Nguyên các ngươi có câu: có qua có lại mới toại lòng nhau. Cho nên, ta cho các người một cơ hội. Mời!”
Dứt lời liền vung tay lên, một tên người hầu đứng gần hắn nhất ôm hộp gỗ đi tới trước, đặt hộp gỗ lên chiếc bàn giữa phòng, bắt đầu mở khóa.
Dưới đài, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đồng loạt nhướn mày hạ mắt.
Lời nói kiêu ngạo, giọng điệu cuồng vọng, coi trời bằng vung, coi rẻ tất cả.
Ba người chậm rãi dựa lưng vào ghế, không những không tức giận, ngược lại còn cong miệng cười.
Đứng trên đất Trung Nguyên mà lại kiêu ngạo như vậy, để ta xem ngươi có đủ tư cách ấy không đã.
Lưu Nguyệt bên cạnh cũng cảm thấy hứng thú. Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn.
Kiêu ngạo và cuồng vọng, không phải chỉ toát ra từ mấy câu nói.
Mà phải thực sự toát ra từ nội tâm.
Hắn thực sự cho rằng không ai có thể lấy đồ của hắn đi được.
Hắn thực sự cho rằng ở đây không ai có thể sánh ngang với hắn.
Hắn thực sự nghĩ như thế.
Cho nên, mới có thể kiêu ngạo tuyệt đối, cuồng ngạo tuyệt đối như vậy.
Hắn tin tưởng vào khả năng của bản thân, hắn tin hắn có thể nắm giữ mọi thứ trong tay.
Bởi vậy hắn mới kiêu ngạo, cuồng vọng như thế.
Hiểu được điều đó, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, và Vân Triệu mới trầm ổn trở lại.
Cùng với tiếng ‘Két’ nho nhỏ vang lên, chiếc khóa đồng đơn giản liền được mở ra.
Một tên người hầu tóc vàng diện mạo giống với tên người hầu ôm hộp gỗ kia liền chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Một mùi hương thơm ngát lập tức lan ra, xông thẳng vào mũi.
Đó là một mùi hương rất nhạt, rất nhẹ, như có như không vờn quanh trong gió, tìm không vết tích, đuổi không dấu vết.
Mùi hương giống hương lan, lại giống hương sen, nhưng cũng giống với hương Long Tiên.
Đó dường như là một mùi hương thần bí.
Chỉ một lát, mùi hương kia đã quanh quẩn khắp cả căn phòng.
“Đây chính là rượu do thiếu gia nhà ta chưng cất. Hương vị rất trong. Nhưng nếu ngửi thấy đã say, không thể uống rượu hoặc tửu lượng kém cũng không nên uống.”
Tên người hầu tóc vàng không thèm nhìn đám người phía dưới một cái, vừa mở hộp gỗ vừa nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy liền lấy tay che mũi Gia Luật Hồng lại, khóe miệng nổi lên ý cười.
Làm trước nói sau, quả nhiên không coi ai ra gì.
Hộp gỗ bên ngoài đã mở ra, nhưng chiếc bình mã nào nằm trong hộp gỗ vẫn chưa mở.
Còn chưa mở bình mà mùi hương đã thế này……Hai mắt Hiên Viên Triệt khẽ động.
“Bịch!” Hai mắt Hiên Viên Triệt vừa động, đột nhiên phía sau vang lên tiếng ngã.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu không cần quay đầu lại cũng biết được, có người ngất vì say rượu.
Bình rượu còn chưa mở mà đã có người say đến ngất đi.
“Rượu này thật lợi hại!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Phía sau lập tức vang lên liên tiếp những tiếng kêu kinh hãi cùng tiếng người ngã xuống.
Người Mạc Hà phía trên nhàn nhã tự nhiên, hai tay ôm ngực, thấy vậy khẽ nhún vai, giống như những người này ngã xuống đều nằm trong suy nghĩ của hắn.
“Ta đã nói trước với các người rồi mà!”
Tên người hầu tóc vàng quét mắt nhìn đám người phía dưới một lượt: “Mang họ về! Sau mười ngày sẽ tự tỉnh lại!”
Chỉ ngửi một chút mà đã hôn mê mười ngày, vậy nếu như uống một chén…..
Đám người vẫn còn tỉnh táo phía dưới nghe vậy liền chấn động, hai mắt mở lớn.
Thấy đám người trong sảnh đều vô cùng chấn động, tên người hầu tóc vang liền mở bình mã não ra, rót rượu bên trong ra ba chiếc chén màu hổ phách.
Sau đó dừng tay, ngẩng đầu nhìn đám người bên dưới