Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:33:27
Lượt xem: 13
Ma Yết bưng chén rượu nhìn Hiên Viên Triệt.
Vô sắc, vô biến, vô dị.
Sắc mặt tựa như người bình thường, trước sau như một, không có một chút biến hóa.
Vẻ mặt không chuyển sang trắng bệch như sau khi trúng kịch độc.
Càng không có vẻ khí huyết dâng trào, da dẻ hồng hào như được uống linh dược đại bổ.
Thật yên lặng, không thấy bất kỳ khác thường nào.
Giống như thứ hắn uống chẳng qua chỉ là một chén rượu nhạt bình thường mà thôi.
Trong đó là một trăm lẻ tám loại độc dược trân quý mà hắn (Ma Yết) đã tỉ mỉ nuôi trồng ba năm trời.
Khí định thần nhàn (hơi thở trầm ổn, vẻ mặt bình thản), nhìn qua thật tự nhiên.
Lần đầu tiên trong mắt Ma Yết hiện lên một tia kinh ngạc vô cùng.
Hắn lại không bị trúng độc, cũng không bị đứt mạch m.á.u mà chết.
Nhìn qua cũng không thấy vận công để bức độc.
Chén rượu độc này lại vô hiệu đối với hắn, trời ạ, người này…
Tình huống này, đừng nói đến Ma Yết kinh ngạc, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng mở to hai mắt nhìn, không dám tin.
Vân Triệu không quá am hiểu độc, vẫn còn không cảm thấy có gì đó bất thường.
Mà hắn (Âu Dương Vu Phi) lại vô cùng am hiểu luyện chế độc dược.
Hiên Viên Triệt này lại…
Con ngươi màu đen của Âu Dương Vu Phi trừng lớn, gần như không thấy tròng trắng đâu.
Có điều, kinh ngạc rồi cũng qua, khiếp sợ rồi cũng hết, sau khi nhìn thấy Hiên Viên Triệt ra tín hiệu đến phiên hắn, Ma Yết cũng không phải hạng tiểu nhân, ánh mắt chăm chú nhìn chén rượu trong tay.
Hướng Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nâng chén, ngửa đầu uống hết.
Đồng thời, bàn tay kết một pháp quyết, vận nội khí toàn thân.
Rượu vừa vào đến cổ họng, sắc mặt Ma Yết chợt biến đổi trong nháy mắt.
Trong đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, dưới ánh đèn dầu mọi người đều trong thấy rõ ràng.
Mặt Ma Yết trong nháy mắt chuyển sang xanh đen.
Màu xanh đen này, so với cỏ xanh ngày thu còn xanh hơn đến dọa người.
Là một loại màu sắc từ trước đến nay không bao giờ có thể thấy trên gương mặt con người.
Dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn, sắc mặt xanh đen đó càng khiến người xem sợ hãi.
Tiếng hét kinh hãi của mọi người trong đại sảnh còn chưa kịp phát ra, thì sắc mặt Ma Yết đã lại biến đổi.
Tím đậm, giống như màu tím của hoa Tử La Lan (violet).
Từ xanh đen chuyển sang tím đậm.
Giữa hai khoảng khắc đó hoàn toàn không có chút thời gian quá độ, không có chút chuyển màu nào.
Tựa như có hai khuôn mặt, trong nháy mắt đổi chỗ cho nhau.
Cực kỳ quỷ dị
Âu Dương Vu Phi phía dưới thấy vậy, không khỏi nhướng cao chân mày.
Người trúng độc, sắc mặt trắng bệch hoặc trong nháy mắt chuyển đỏ, điểm này không khó để cho người ta làm được.
Nhưng, xanh đen, tím đậm, màu sắc biến hóa quỷ dị như vậy hắn cũng chưa từng thấy qua.
Đây là độc dược gì?
Lưu Nguyệt đã dùng thứ gì?
Mà Vân Triệu bên cạnh lại trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ma Yết, dường như kinh hãi đến không chớp được mắt, Lưu Nguyệt rốt cục đã dùng loại độc gì đây chứ?
Màu xanh đen và tím đậm trên mặt Ma Yết không ngừng biến đổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khuôn mặt mang theo màu sắc quỷ dị, dưới ánh đuốc sáng trưng, giống như đang đứng trên sân khấu diễn kịch đổi mặt. (Kinh kịch Trung Quốc) khiến ọi người trong đại sảnh, thở cũng không dám thở mạnh.
Mà trong khi tất cả mọi người nín thở ngưng thần.
Chỉ có Lưu Nguyệt vẫn ung dung ngồi trên ghế dựa như trước, ngón tay tự nhiên vuốt tóc Gia Luật Hồng đang ngủ trong lòng, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc Ma Yết một cái.
Màu sắc trên mặt càng ngày càng đậm.
Đỉnh đầu Ma Yết cũng bắt đầu bốc khói trắng, lông mi đang khép cũng bắt đầu run rẩy.
Mồ hôi từ trên thái dương từng giọt từng giọt nhỏ xuống, rất nhanh liền ướt đẫm cả người.
Hiên Viên Triệt đứng bên cạnh hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ vuốt vuốt chén rượu trong tay.
Trong đại sảnh bất luận kẻ nào cũng đều nhìn ra được Ma Yết đang vận toàn lực để bức độc ra.
Nếu bức ra được, thì trận này không phân thắng bại.
Yên tĩnh, trừ tiếng mồ hôi trên người Ma Yết nhỏ từng giọt xuống mặt đất ra thì không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào khác.
Mồ hôi chảy xuống càng ngày càng nhiều.
Hai màu xanh đen và tím đậm trên mặt, biến đổi càng lúc càng nhanh.
Âu Dương Vu Phi phía dưới thấy vậy, chậm rãi lắc đầu.
Ma Yết, thua rồi.
Trong lòng đưa ra một kết luận.
Cùng lúc này, đôi mắt đang nhắm chặt của Ma Yết đột nhiên mở ra, nhìn Lưu Nguyệt.
Khóe miệng hiện lên nụ cười, chậm rãi nói: “ Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hôm nay Ma Yết ta cuối cùng cũng đạt được sở nguyện, tâm phục khẩu phục.”
Tiếng nói khàn khàn phát ra, còn không đợi mọi người trong đại sảnh kịp phản ứng.
Thân thể Ma Yết thoáng một cái, té từ trên xuống, nằm bất động trên mặt đất.
Những tên người hầu đi theo, trong lúc Ma Yết chống đỡ độc tố, cũng bất động thanh sắc đứng canh chừng kế bên. Lúc này thấy vậy, thân thể chợt lóe một cái, toàn bộ vây quanh bên người Ma Yết.
Tên người hầu thứ tư chưa xuất thủ, cũng chưa hề nói một câu nào đứng trước người Ma Yết, lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vẫn không thèm nhìn tình huống trước mặt, thờ ơ: “Không c.h.ế.t được!”
Loại người ngạo mạn thẳng tính như Ma Yết này tuy thật sự khiến người ta rất chán ghét.
Nhưng mà, người ta lại quang minh chính trực đến tỷ thí, nguy hiểm thế nào cũng đã cảnh báo trước.
Cách làm này, vô cùng quang minh lỗi lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-443.html.]
Như vậy, nàng sẽ lưu lại cho hắn một mạng.
Tên người hầu thứ tư nghe vậy, hơi hơi gật đầu, tin lời Lưu Nguyệt nói.
Xoay người đối mặt với Hiên Viên Triệt.
“Ngươi thắng.” Lời nói lạnh như băng từ trong miệng tên người hầu thứ tư vang ra.
Gã người hầu này cũng rất thẳng thắn, dù cho Ma Yết có tỉnh lại hay không, thì hắn cũng không có tư cách quyết định như vậy.
Bàn tay cầm chiếc hộp vẫn đeo ở phía sau ra phía trước, hai tay vỗ nắp hộp.
Hộp gỗ lập tức mở ra, lộ ra bên trong một cái hộp gỗ to bằng bàn tay.
“Thiếu gia tự nguyện đánh cuộc, đã thua thì phải chấp nhận. Đây chính là báu vật của thiếu gia nhà ta.”
Âm thanh lạnh như băng phát ra, tên người hầu thứ tư trực tiếp lấy hộp gỗ ra, nhét vào tay Hiên Viên Triệt, sau đó xoay người vỗ tay một phát.
Ba tên người hầu kia liền nâng Ma Yết lên, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.
Không ngờ cũng là người có thân thủ linh hoạt gọn gàng.
Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi gật đầu một cái không dễ nhận ra.
Chủ nhân như thế nào, thuộc hạ như thế đó.
Tên Ma Yết này ngạo mạn khiến người ta căm ghét, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là tính cách tệ chứ không phải người xấu.
Giơ tay nâng nâng hộp gỗ bị nhét vào trong tay, Hiên Viên Triệt nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt cười một tiếng.
Mà trong tiếng cười này, những người trong đại sảnh bị sắc mặt của Ma Yết làm cho trợn mắt há mồm, lúc này mới hoàn hồn.
Nhất thời, tất cả đều trừng lớn mắt, đem tầm mắt khóa lên người Hiên Viên Triệt.
Trong ánh mắt đó có chút tham lam, càng nhiều hơn là sự hưng phấn và một thứ gì đó khó diễn tả thành lời.
Hiên Viên Triệt là dạng người gì.
Ánh mắt ẩn chứa tham lam và cảm giác không thể nói ra kia hắn đã gặp rất nhiều rồi.
Lập tức, khẽ nhíu mày, nhét hộp gỗ vào trong ngực, nháy mắt một cái với Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, ba người này cũng không ngu ngốc.
Thấy vậy, đều đồng loạt đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Nếu bọn họ đã không muốn đối mặt với ánh mắt tính toán tham lam kia như vậy thì chạy chính là thượng sách.
Ngũ Thành, ông chủ của Ngũ Thành thương hội, cũng rất tinh ý, lập tức sai người phong tỏa cửa ra vào đại sảnh, tạo ra một chút hỗn loạn.
Càng là cực phẩm thì càng ít người thấy càng tốt, càng ít người biết là vật gì càng tốt.
Hơn nữa khi vật đó ở trong tay Hoàng Đế thì không để cho người khác biết được đó là vật gì mới là tốt nhất.
Đợi mọi người trong đại sảnh hỗn loạn tìm cách thoát qua cửa lớn.
Nhóm người Hiên Viên Triệt đã sớm không thấy bóng dáng.
Trên trời trăng sáng sao thưa, trăng rằm treo cao trên bầu trời.
Đám người ồn ào huyên náo đã bắt đầu giải tán.
Tiếng người ồn ào trên phố, ngoại trừ hoa đăng treo đầy trời ra, thì màn đêm cũng bắt đầu yên tĩnh lại.
Một chiếc xe ngựa náo động màn đêm tĩnh lặng, chạy qua đường phố phồn hoa, hướng hoàng cung Thiên Thần chạy đi.
Tựa người vào vách xe ngựa, Âu Dương Vu Phi nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt.
Ánh mắt như vậy, lấp lánh long lanh, khiến cho người khác không cách nào giả vờ không thấy được.
“Ta nói, ngươi làm sao mà một chút ảnh hưởng cũng không có? Đã ăn cái gì rồi sao?”
Đầu ngón tay gõ gõ trên đầu gối, Âu Dương Vu Phi thẳng thắn không chút khách khí nói.
Một trăm lẻ tám loại độc và linh dược đó, hắn dùng mũi ngửi cũng biết được mấy chục loại kịch độc trong đó, đều là những chất khác thường.
Mà tên Hiên Viên Triệt này ngay cả dùng nội lực bức độc cũng không cần đến.
Giống như hắn chỉ uống một chén rượu bình thường mà thôi.
Thật sự khiến hắn nghĩ mãi không ra.
Ở trong đại sảnh hắn cố kiềm chế không hỏi, nhưng lúc này, hắn thật sự không nhịn được nữa.
Không chút lo ngại gì như vậy, chắc chắn là Hiên Viên Triệt đã ăn được linh dược gì trước đó rồi.
Nghe Âu Dương Vu Phi hỏi như vậy, Hiên Viên Triệt nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt, tình cảm trong mắt nồng đậm, vươn tay ôm chặt eo Lưu Nguyệt.
Mà Lưu Nguyệt thấy vậy ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, cười một tiếng.
Tình cảm trong đó người ngoài không thể hiểu được.
Vân Triệu bên cạnh thấy vậy lòng không khỏi động, nháy mắt trong đầu đã sáng tỏ.
Đã ăn cái gì? Đúng rồi, Lưu Nguyệt từng vì Hiên Viên Triệt mà giả nam trang, giành được một loại linh dược ở Hậu Kim quốc.
Mà bản thân mình cũng ở đó mới quen biết Lưu Nguyệt, biết được vật cả thiên hạ chỉ có một kia.
Vân Triệu không khỏi nhất thời cảm thấy trong lòng trăm vị ngổn ngang.
Thấy Hiên Viên Triệt không trả lời, mà lại nhìn Lưu Nguyệt cười, Âu Dương Vu Phi nhất thời bất mãn.
Nhưng lời bất mãn của hắn còn chưa kịp phát ra thì Vân Triệu bên cạnh nãy giờ không nói gì liền chậm rãi lên tiếng: “Hắn đã ăn Huyết Thiềm Thừ.”
“Huyết Thiềm Thừ?” Âu Dương Vu Phi sửng sốt.
Huyết Thiềm Thừ, bách độc bất xâm, vật quý giá nhất trong các loại dược liệu, thì ra là vậy.
Khó trách Hiên Viên Triệt lại tự tin như thế, chính là do hắn đã có được thứ này rồi.
“Vậy thì đúng rồi, ta đang thắc mắc sao ngươi lại có thể không có một chút phản ứng gì được chứ.” Cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, Âu Dương Vu Phi gật gật đầu nói.
Mà Hiên Viên Triệt nghe vậy càng ôm chặt eo Lưu Nguyệt hơn.
Lấy được người vợ thế này, trượng phu như hắn còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Xoay xoay quạt giấy trong tay, Âu Dương Vu Phi nhìn Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, khinh bỉ trề môi.
Hắn vốn định hỏi Lưu Nguyệt dùng độc gì.
Nhưng bây giờ, không cần hỏi nữa.
Dù sao, hắn đã biết Lưu Nguyệt là người giỏi dùng độc từ trước.
Nàng có nói ra dùng độc gì chưa chắc hắn đã biết được.
Có thời gian hắn sẽ từ từ nghiên cứu với nàng.
“Bệ hạ, rốt cục là vật tốt gì vậy? Lại đáng giá để cả Ngũ Thành phải tự mình tìm đến?”
Hiên Viên Triệt đang đón nhận ánh mắt khinh bỉ của Âu Dương Vu Phi, chợt nghe thấy Thu Ngân bên cạnh mở miệng hỏi.