Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 448
Cập nhật lúc: 2024-12-14 15:33:35
Lượt xem: 8
Ngay lúc này, khi vừa tiến vào phạm vi có thể công kích, trường kiếm của Vân tướng từ trên khoảng không c.h.é.m xuống.
“Tấn công…”
Tiếng gầm dài phá tan bầu trời, xông thẳng lên cả những đám mây.
Chiến thuyền Minh Đảo sớm đã được chuẩn bị, ngay lúc Vân tướng ra lệnh.
Quả cầu sắt, cầu lửa, đá tảng, liên tiếp xuất hiện trên khoang thuyền.
Trên mặt biển gió mây cuồn cuộn, cuồng phong vù vù thổi đến, phả vào mặt người.
Hai bên đều xuất hiện tư thế chuẩn bị tấn công.
Nhìn vũ khí Minh Đảo đồng loạt xuất hiện, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang đứng trên chiến thuyền cao cao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lãnh huyết.
Lưu Nguyệt lạnh lùng vung tay lên.
Phía sau hai người một đội hình chiến thuyền được xuất trận.
Binh lính Thiên Thần sớm đã chuẩn bị máy ném đá thật cao.
Khi Lưu Nguyệt vung tay ra dấu, bọn họ đồng loạt tuần tự nhấn một cái thật mạnh lên chốt máy ném đá.
Lập tức, chỉ thấy một màu bạc bay múa trên chân trời, phá tan mặt biển xanh thẫm.
Cùng tiếng kèn lệnh hùng tráng nơi đây, giống như một đàn cá chuồn bạc lướt băng mặt biển đầy mạnh mẽ.
Bay vọt tới chiến thuyền của Minh Đảo đang ở đối diện.
Một đội vừa thực hiện, hàng loạt đội khác cũng hành động theo.
Hàng ngàn hàng vạn thùng sắt màu bạc, liên tiếp nhau thành một đường cung trên bầu trời.
Tràn ngập khắp bầu trời hải vực Hỏa Diễm đảo.
Đồng loạt cùng lúc.
Màu bạc múa lượn bay hướng tới chiến thuyền Minh Đảo.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đoạt lấy tiên cơ, tấn công trước khi quân Minh Đảo kịp hành động trong tích tắc.
Vân tướng đứng thẳng trên phía trên cao chủ thuyền của Minh Đảo thấy vậy, tia khinh miệt trong mắt càng sâu.
Thùng sắt màu bạc, trên đất liền Trung Nguyên, đã chiến là thắng, không gì cản được.
Tin tức này, Minh Đảo bọn họ sớm đã nhận được.
Đó là một vật có thể nổ tung, thổi lửa thiêu cháy, giống như một dạng pháo hoa bình thường vậy.
Nhưng chớ quên, đây là biển cả, là thế giới của nước, là thế giới của Minh Đảo bọn hắn.
Chứ không phải là thế giới của đất liền, không phải là thiên hạ của Thiên Thần bọn ngươi.
Lửa, ở trong thế giới nước, luôn là bại tướng.
Trong đôi mắt lạnh lẽo hiện lên ý cười đầy vẻ chế nhạo.
Vân tướng lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Một cái phất tay ra dấu cho tất cả chiến thuyền Minh Đảo phía sau.
Tiên phát chế nhân (đánh đòn phủ đầu giành lợi thế), luôn cần phải nắm lấy.
Nhưng hôm nay, ta sẽ cho các ngươi thấy cái gì gọi là tiên phát chế nhân, hậu phát chế dữ nhân (chờ đợi thời cơ để đối phương bộc lộ khuyết điểm trước rồi mới ra tay) .
Không có chiến thuyền Minh Đảo nào bị tấn công, toàn bộ thùng bạc đều bị b.ắ.n rơi vào mặt biển chung quanh, hoặc là dọc theo hai bên thuyền.
Cũng đã không còn bất cứ uy h.i.ế.p nào.
Vân tướng khoanh tay đứng trên chủ thuyền Minh Đảo, lạnh lùng nhìn hết một màn trước mắt.
Trong mắt lạnh như băng, không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Không chịu nổi một kích, thật là không chịu nổi một kích.
Ngay hiệp đấu đầu tiên đã thất bại như thế, quả thực là hắn kỳ vọng quá cao rồi.
Bá chủ trên đất liền mãi mãi là bá chủ trên đất liền.
Chỉ có thể xưng vương xưng bá trên đất liền mà thôi.
Ở trên đại dương, thì cũng chỉ như hổ sa đồng bằng.
Có lẽ không cần đến bất cứ động tác nào, nó cũng sẽ tự tìm chết.
Sự lạnh lùng và khinh miệt trong ánh mắt Vân tướng hiện lên rõ ràng.
Lạnh lùng ra hiệu bằng tay, một loạt âm thanh mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống.
Đã vô dụng như vậy, thì đem bọn Thiên Thần xâm phạm này tiêu diệt hết toàn bộ thôi.
Hắn không có nhiều thời gian,chơi đùa với một bọn tiểu bạch (kẻ không biết gì) mới đến biển cả, thật quá phí công sức.
Nhận được mệnh lệnh của Vân tướng.
Tốc độ và lực lượng công kích của chiến thuyền Minh Đảo càng phát ra nhanh hơn.
Những quả cầu lửa và cầu sắt bay lên ngang dọc trên bầu trời.
Tia lửa đỏ dưới ánh mặt trời vàng chiếu rọi, bị giấu đi không ít uy lực.
Nhưng, màu sắc và nhiệt độ đó khiến cho bất cứ người nào cũng không thể xem nhẹ.
Đã vô hiệu hóa vòng tấn công đầu tiên của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
Như vậy, tiếp theo đã đến lượt bọn họ tấn công rồi.
Chiến thuyền Minh Đảo càng mạnh mẽ xông lên.
Nhanh chóng tiến vào vùng biển bị dầu thô đen sì làm ô nhiễm trước mắt.
Gió thu thổi mạnh, mang theo hơi thở đại dương nồng đậm.
Hai tay chắp sau lưng, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt, biểu tình dư thừa gì cũng không có.
Không có kinh ngạc, cũng không có sợ hãi, càng không có vẻ như lo lắng cái gì.
Thoạt nhìn, giống như tất cả đã định liệu kỹ càng từ trước.
Hai tay chống lên mạn thuyền, Lưu Nguyệt nhìn chiến thuyền Minh Đảo đang nhanh chóng tới gần.
Chậm rãi gật đầu, đánh giá khách quan: “Đối với hải chiến, lực lượng, tốc độ cùng với chiến lược của chúng ta, thật sự không thể so sánh với bọn họ.”
Hiên Viên Triệt bên cạnh nghe vậy, cũng rất trực quan mà gật đầu.
“Không cùng một cấp bậc.” Hiên Viên Triệt cũng không có ý định khoa trương lực lượng của mình, nêu nhận xét rất thực tế.
“Vậy quan sát cho kỹ một chút, xem thử cách bọn họ chiến đấu thế nào.”
Lưu Nguyệt không chớp mắt nhìn trận thế tấn công và cách di chuyển của chiến thuyền Minh Đảo, biến hóa liên tục nhưng vẫn giữ được hàng vô cùng chỉnh tề.
Hiên Viên Triệt gật đầu, tỏ vẻ mình cũng luôn quan sát từ nãy đến giờ.
Hải tướng quân Thiên Thần – Phỉ Lợi, vẫn luôn đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-448.html.]
Nhìn thấy trận thế tấn công của phe mình bị Minh Đảo hoàn toàn phá giải.
Vũ khí của bọn họ thậm chí còn không tạo được một chút uy lực và sức phá hủy nào.
Hoàn toàn ngược lại với cảnh tượng đánh tan Minh Đảo ngay ở trận đấu đầu tiên trong tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa, bây giờ chiến thuyền của Minh Đảo đã vọt lên.
Cách trận doanh của bọn họ ngày càng gần, càng gần hơn.
Chỉ cần chiến thuyền Minh Đảo ở phía trước lái vào một chút nữa.
Vậy thì đội hình trận thế bọn họ bày ra bây giờ, lập tức sẽ bị chiến đội hình thoi bén nhọn kia xé thành mảnh vụn, cả trước và sau đều không thể bảo toàn a.
Mà bệ hạ và hoàng hậu của bọn họ, lúc này chẳng những một chút lo lắng cũng không có.
Lại còn nhàn nhã thảo luận trận thế công kích của đối phương thật không tệ.
Bọn họ còn muốn làm thế nào để học tập.
Thật là không thể nào tưởng tượng nổi.
“Bệ hạ, hoàng hậu, chúng ta…”, Phỉ Lợi sợ đến xanh mặt.
Nhưng một câu còn chưa nói hết, thì Ngạn Hổ bên cạnh đi tới, dùng sức giật bả vai hắn, kéo hắn về lại phía sau.
Ánh mắt sắc bén mang theo sự tự tin tuyệt đối quét qua.
“ Trước chiến dịch ngươi có thể đề ra kế hoạch và phương pháp của ngươi, nhưng giữa trận chiến ngươi chỉ có nhiệm vụ thi hành mệnh lệnh, chứ không có quyền chất vấn bất kì quyết định nào của bệ hạ và hoàng hậu.”
Lời nói lạnh như băng mà nghiêm túc, làm cho Phỉ Lợi một câu cũng không đáp trả được.
Hắn là tướng quân chịu trách nhiệm phòng vệ bờ biển, trước giờ chưa từng đánh trận cùng Hiên Viên Triệt lần nào.
Hắn đối với giai thoại về tính nghiêm minh, mưu lược xuất chúng cùng tài năng thống lĩnh quân đội của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
Thật sự là chỉ là qua nghe thấy, chứ chưa tận mắt chứng kiến bao giờ.
Lúc này nghe thấy lời nói lạnh băng và một thân phủ đầy sát khí lạnh lẽo của Ngạn Hổ.
Phỉ Lợi nhất thời chỉ có thể theo bản năng “ Tuân lệnh” một tiếng.
Ngạn Hổ thấy vậy lạnh lùng gật đầu, quay đầu đi tới bên cạnh Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
Liếc nhìn chiến cục phía trước, khuôn mặt Ngạn Hổ nghiêm túc nói: “ Hồi bẩm bệ hạ và hoàng hậu, các chiến thuyền đã được chuẩn bị tốt.”
Nghe Ngạn Hổ báo cáo chuẩn bị, Hiên Viên Triệt nhàn nhạt gật đầu.
Ánh mắt kia vẫn tập trung chăm chú vào chiến thuyền Minh Đảo đang hỏa tốc vọt tới trên mặt biển.
Hỏa cầu đỏ sẫm xẹt qua chân trời, mang theo tia lửa nho nhỏ phản chiếu lại trên mặt biển, đẹp đẽ dị thường.
Mà quả cầu màu đen kia lại mang theo khí tức âm trầm, gào thét mà qua, xé rách không khí.
Mặt biển một mảnh bình yên sóng lặng.
Chỉ có chỗ chiến thuyền Minh Đảo nhanh chóng lướt tới mới có chút sóng biển dập dềnh lan ra.
Những thùng sắc màu bạc trên không trung khi nãy nếu không phải bị thiết cầu và hỏa cầu Minh Đảo đánh rơi.
Thì cũng rơi dọc theo mặt biển nơi những chiến thuyền Minh Đảo đang tiến đến.
Chiến thuyền tiên phong của Minh Đảo lướt nhanh đến, trung quân phía sau còn thảnh thơi đi vớt những thùng sắt bạc trôi dập dềnh bên cạnh thuyền của bọn họ.
Khóe mắt Lưu Nguyệt chậm rãi hiện lên nụ cười khát máu.
Một số lượng lớn thùng sắt bạc đã bị phá vỡ.
Dầu thô màu đen nổi trên mặt biển xanh thẳm, giống như những sợi tơ màu đen được đan thêm vào khung cảnh biển cả nơi này.
Thật đẹp đẽ, mà cũng thật âm trầm.
Mà lúc này, nhìn thấy chiến thuyền của Minh Đảo đối địch đang lần lượt nối tiếp nhau.
Vội vàng xông tới, tiến vào trên tấm vải gấm màu đen đó.
Lưu Nguyệt đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, một tiếng “chóc” vang lên.
Phía sau, Ngạn Hổ vẫn lặng lẽ đợi lệnh, lập tức vung tay, một lá cờ đỏ như lửa phấp phới được kéo lên không trung, tung bay trên chủ thuyền của Hiên Viên Triệt.
Lửa đỏ đối lập với màu đen của sắt, mang lại hơi thở hoang tàn đầy sát khí.
Khi lá cờ đỏ như lửa phấp phới vừa xuất hiện trong nháy mắt.
Trên những chiến thuyền xếp thành hàng của Thiên Thần, những chiếc thùng sắt màu bạc đột nhiên được lấy xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thay vào đó là vô số những quả cầu lửa khổng lồ được đốt lên.
Không biết từ chỗ nào đột nhiên lấy ra, được binh lính Thiên Thần chuyển đến trên máy ném đá cao kia.
Ngọn lửa bập bùng, tỏa ra một loại sắc thái nuốt chửng hết mọi thứ vô cùng đáng sợ.
“Bắn.” Tay áo bào vung lên, Hiên Viên Triệt lạnh lùng quát một tiếng.
Tiếng kèn vang dội, át cả mệnh lệnh của Hiên Viên Triệt, trong nháy mắt truyền ra.
Bay vút lên trên hải vực, lan tỏa khắp cả bầu trời nơi đây .
Hỏa cầu quay cuồng, khí nóng bức người.
Một lệnh ban ra, vạn quả cầu lửa xuất hiện.
So với cầu lửa trên chiến thuyền Minh Đảo, không biết lớn hơn bao nhiêu lần, vút qua gió biển trong trẻo lạnh lùng, bay hướng tới chiến thuyền Minh Đảo bên dưới.
Như một bầy hỏa yêu bay lượn đầy trời, ánh lửa chiếu đỏ cả một vùng biển lớn.
Vân tướng đứng trên thuyền chủ Minh Đảo thấy vậy, hai mắt đột nhiên hơi híp lại.
Quả cầu lửa lớn như thế, lớn quá mức, thoạt nhìn tựa như có lực uy h.i.ế.p kinh người.
Nhưng thực tế lại không có nguy hiểm gì.
Với tốc độ và lực lượng như thế, lại dựa vào khoảng cách giữa hai quân bọn họ.
Căn bản không đánh tới thuyền của bọn họ, mà cho dù đánh trúng đi chăng nữa, cũng không gây tổn hại được gì.
Đây rõ ràng là một sai lầm ngu xuẩn.
Ở trên đất liền lợi hại như thế, Cửu thánh của bọn họ cũng bị diệt trong tay người này.
Dù việc đánh bại Cửu thánh và kỹ năng hải chiến nơi đây không có liên quan lắm.
Nhưng tài năng của bọn họ (Triệt & Nguyệt), hắn cũng có nghe qua một chút.
Đoán rằng cũng không phải là người vô dụng như vậy.
Mà hiện tại lại phạm phải một sai lầm ngu xuẩn đến không thể ngu xuẩn hơn được nữa.
Đây là ý gì?
Có thật là một con rồng trên đất liền, chỉ là con côn trùng trên biển?
Hay là, đây là cố ý?
Vân tướng nhíu mày thật sâu, gạt bỏ ý nghĩ khinh miệt ban đầu, bắt đầu đánh giá lại thế trận phòng thủ và lộ tuyến tấn công của Thiên Thần.
Sự đánh giá vô cùng cẩn thận sau khi gạt bỏ mọi ý khinh địch.