Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 451

Cập nhật lúc: 2024-12-15 16:57:25
Lượt xem: 9

Dọc đường, không ít binh sĩ bị rơi xuống biển,hoặc là nhảy xuống biển.

Bơi tới ván gỗ vỡ vụn, lui về bên cạnh thuyền chiến phía sau.

Có thể nói là chật vật đến cực điểm.

Chạy trối chết.

Chân chính là chạy trối chết.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Hiên Viên Triệt không có chút cảm giác đánh thắng một trận lớn, nhàn nhạt nhướng mày nói: “Còn sót lại không ít.”

Lưu Nguyệt nghe vậy gật đầu.

Tiên phong của Minh Đảo căn bản đều bị hủy hết, nhưng trung quân còn dư lại một nửa, hậu quân cơ hồ là hoàn hảo vô khuyết.

Không thể không nói Minh Đảo lui rất nhanh.

Vân tướng đã chỉ huy rất đúng lúc.

Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, muốn chiến thắng trong một chiêu, vẫn là không thể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chẳng qua, bọn họ cũng không có tính toán chỉ một lần tấn công có thể diệt hết đội hải quân này của Minh Đảo.

Đó là một ảo tưởng hoàn toàn không phù hợp với thực tế.

Nghĩ như vậy chỉ khiến tai họa ngập đầu.

Nhìn thuyền chiến Minh Đảo nhanh chóng rút lui ra khỏi tầm mắt của bọn họ.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt cũng không có chỉ huy thừa thắng xông lên.

Những tấm ván thuyền bị vỡ của Minh Đảo trôi nổi trước mặt bọn họ, trải dài khắp cả vùng biển nơi này.

Hoàn toàn bất lợi cho việc truy kích.

Ngẩng đầu nhìn hư không, mặt trời đã ngả về phía Tây, màu trần bì phủ đầy trời.

Ánh sáng màu đỏ đẹp đẽ đó chiếu lên mặt biển, lấp lánh như lửa khiến con người rung động.

Lưu Nguyệt chăm chú quan sát, chậm rãi cúi đầu liếc nhìn mặt biển.

Sóng lớn trào dâng.

Một khắc trước, sóng lớn vốn ngừng dâng, lúc này giống như thức tỉnh, càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ.

Lưu Nguyệt thấy vậy khóe miệng cong lên, chậm rãi nở nụ cười.

Hai tay xé bỏ quần áo màu đỏ bên ngoài, lập tức lộ ra một bộ y phục bên trong.

Một bộ quần áo đen bó sát người,những đường cong bóng loáng, hoàn toàn vừa vặn với cơ thể.

Khoe hết những đường cong tuyệt mĩ, vóc dáng đẹp đẽ của Lưu Nguyệt.

Nhưng mà lúc này Hiên Viên Triệt không có tâm tình để thưởng thức.

Giơ tay nhận lấy ngoại bào Lưu Nguyệt đưa tới, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, vẻ mặt thận trọng nói: “Cẩn thận một chút.”

Đáp lại Hiên Viên Triệt là cái nháy mắt của Lưu Nguyệt, khuôn mặt xen lẫn nét cười vô lo: “Ta biết rồi.”

Dứt lời liền xoay người đi đến khoang thuyền.

Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng không nói nhiều, cầm lấy y phục của Lưu Nguyệt đứng ở đầu thuyền.

Thu hồi tầm mắt đang nhìn thuyền chiến Minh Đảo đang lui về phía sau, lạnh lùng nhìn mặt biển bên dưới.

Sóng nổi cuồn cuộn, từng đợt sóng, từng đợt sóng tung bay.

Tựa như có vô số xúc tua vươn tới phía bọn hắn.

Xuống khoang thuyền, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua đám người Phỉ Lợi sớm đã đứng yên đợi lệnh trong khoang thuyền.

Trang phục cũng giống như nàng, màu đen ôm sát người, ngay cả khuôn mặt cũng được che lại.

Số lượng không nhiều, chỉ có khoảng mười người.

“Toàn bộ đã được chuẩn bị xong.” Thu Ngân trầm giọng báo cáo với Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, giơ tay búi tóc lên, quay đầu nói: “Đi.”

Lời vừa nói ra, chân Lưu Nguyệt đã bước ra khỏi khoang thuyền, không một tiếng động hòa vào làn nước.

Một chút gợn sóng cũng không có.

Đám người Phỉ Lợi phía sau cũng lập tức đi theo xuống biển.

Cùng lúc này, trên những chiếc thuyền chiến ở nơi khác, những hắc y nhân sớm đã chuẩn bị tốt, đồng loạt lặn xuống biển.

Một thuyền mười người, vậy với mấy trăm chiếc thuyền ở đây, số lượng cũng có thể tưởng tượng.

Trên mặt biển, những con sóng nhỏ lăn tăn, trong sự bình yên đó ẩn chứa biết bao nhiêu nguy hiểm.

Trượt nhẹ xuống biển, Lưu Nguyệt trở tay bám vào đáy thuyền.

Thân hình cong lên, dính sát vào đáy thuyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-451.html.]

Đám người Phỉ Lợi xuống nước sau nàng, cũng tản ra, bám người vào đáy thuyền.

Không nhúc nhích.

Những binh sĩ đi theo Lưu Nguyệt.

Toàn bộ đều là những cao thủ giỏi bơi lặn được lựa chọn kỹ càng.

Mà đám người Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, Ngạn Hổ tuy có thể ngừng thở tiềm phục trong nước.

Nhưng khả năng bơi lặn lại không tính là cao thủ.

Vì vậy không dám xuống cùng với Lưu Nguyệt.

Ngược lại, Phỉ Lợi tinh thông thủy chiến nên theo xuống cùng.

Ánh sáng màu trần bì từ trên mặt biển xuyên thấu xuống dưới, lấp la lấp lánh.

Loại khúc xạ ánh sáng này, từ đáy thuyền nhìn lên, có thể thấy rõ từng gợn nước chuyển động, thật là một kỳ quan tuyệt đẹp dưới nước.

Nín thở ngưng thần, những cao thủ đi theo Lưu Nguyệt bám vào đáy thuyền không nhúc nhích.

Lúc này, một cái bọt khí cũng không để thoát ra.

Đám người Lưu Nguyệt nín thở gần được một phút đồng hồ.

Dưới mặt biển bắt đầu có động tĩnh.

Đám người Lưu Nguyệt ẩn thân ở đáy thuyền, ở vị trí tối nhất.

Nhìn thấy chỗ khác hết sức rõ ràng, trong khi những chỗ khác nhìn bọn họ chỉ là một màu đen thui.

Nước biển dập dềnh, sinh ra gợn sóng.

Có gì đó từ phía trước lướt vụt đến.

Có vật gì đó xuyên qua nước biển, hướng tới chỗ bọn họ.

Càng lúc càng nhanh, sóng nước chuyển động càng ngày càng mạnh.

Đây là sự chuyển động của nước mà người thường không thể cảm giác được.

Bên trong sự chuyển động của nước này, tại chỗ vùng nước không sâu cũng không cạn, xuất hiện vô số bóng dáng màu xanh lục bích.

Toàn thân màu lục bích, màu sắc cùng màu với nước biển.

Nếu không phải đặc biệt chú ý, thì chỉ tưởng đây là một đàn cá bơi lội.

Đây là một đám người cố ý mặc quần áo bó sát người màu xanh biếc.

Lưu Nguyệt bám vào đáy thuyền thấy vậy, mắt nhẹ nhàng híp lại, tới rồi.

Người đến không nhiều cũng không ít.

Thoạt nhìn được phân công rất rõ ràng.

Lúc đến gần khu vực thuyền chiến Thiên Thần, lập tức tản ra, ai đi hướng nào, ai đi thuyền nào, người nào bên ngoài quan sát, đều có kế hoạch rõ ràng.

Đám người tản ra, những người phụ trách tấn công, lén lút tiến lại gần đáy chiến thuyền Thiên Thần.

Vũ khí sắc lạnh dần lộ ra rõ ràng khi bọn họ tiến lại gần đáy thuyền.

Trên tay là một cái dụng cụ bằng sắt để đục thuyền.

Minh Đảo muốn đục thủng thuyền của bọn họ.

Binh sĩ Thiên Thần ra biển, mặc dù đã dùng nhiều binh lính quen với tác chiến trên biển.

Nhưng đa phần vẫn là binh sĩ lục chiến.

Nếu thuyền bị đục chìm, những người này cũng đừng tưởng còn sống sót mà rời khỏi nơi này.

Trong mắt Lưu Nguyệt ẩn chứa bóng tối, bắt đầu lạnh lẽo.

Cúi người một phát lướt đến đáy chủ thuyền của Hiên Viên Triệt, những tướng sĩ chủ lực chịu trách nhiệm đợt tiến công đáy biển này, trong mắt lộ ra một tia cười lạnh.

Có vũ khí lợi hại thì sao.

Rồng trên lục địa vẫn là rồng trên lục địa, xuống biển để xem có thể chơi với bọn họ thế nào.

Cười lạnh, một tay giơ ra bắt được đáy thuyền.

Một tay khác, lấy ra một dụng cụ đục đáy chủ thuyền chiến của Hiên Viên Triệt.

Đầu nhọn xé làn nước, đ.â.m vào đáy thuyền gỗ dày.

Một cái đ.â.m sắc bén xuất ra, còn chưa kịp đ.â.m vào đáy thuyền, một bóng đen bỗng vụt ra trước mắt.

Một đạo lực chế trụ tay hắn, bàn tay đang đ.â.m mạnh hướng đáy thuyền kia, bị ngăn lại, dừng cách thuyền khoảng một tấc.

Tướng sĩ chủ lực không khỏi sửng sốt, cảm giác trước mắt có khác thường, không khỏi ngẩng đầu.

Chỉ thấy trước mắt cách khoảng năm tấc, một đôi mắt lóe sáng đang nhìn ngược lại hắn.

Lúc thấy hắn ngẩng đầu nhìn, lại lộ ra một nụ cười.

Loading...