Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 459

Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:00:45
Lượt xem: 10

Nàng không phải là đồ ngốc, nói dối rành rành như vậy, nàng còn nghe không hiểu, vậy nên đ.â.m đầu vào tường cho rồi, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi.

Hiên Viên Triệt bên cạnh cũng khoanh tay trước ngực, mi mày lạnh nhạt.

Đôi mắt kia cũng nói lên suy nghĩ trong đầu rất rõ ràng.

Nếu hắn tin những lời này vậy thì hắn phải đập đầu vào đậu hũ mất.

Khoang thuyền ba người, trong nháy mắt yên tĩnh.

Đối diện với sự không tin tưởng rõ ràng cùng áp bách của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi vẫn phe phẩy quạt, khinh mạn như cũ.

Chẳng qua nụ cười trên môi càng thêm nhàn nhạt.

“Xem đi, ta nói không có thì các ngươi không tin, ta nói thật là như vậy các ngươi vẫn không tin.

Nhìn xem, vậy các ngươi muốn ta nói gì?

Nếu không, nàng hãy nói cho ta biết làm thế nào để nàng tin, ta sẽ nói lại cho nàng nghe lần nữa.”

Lời vừa nói ra, Âu Dương Vu Phi cười bất đắc dĩ và lấy lòng nhìn Lưu Nguyệt.

Ý tứ nhẹ nhàng và tùy ý, nói ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà mặt mày Lưu Nguyệt đã đen không thể đen hơn nữa.

“Ngươi bớt nói giỡn lại cho ta, Âu Dương Vu Phi, đừng cho là ta không muốn ở chỗ này tính toán so đo với ngươi, thì ngươi liền muốn nói nhăng nói cuội gì cũng được.”

Mắt đen lại, giọng nói Lưu Nguyệt lạnh đến không thể lạnh hơn.

Tên Âu Dương Vu Phi này, thấy rõ được đúng là nàng không muốn cùng hắn so đo chuyện Minh Đảo.

Liền bắt đầu tùy ý giỡn hớt, thật là xem nàng như trò đùa.

Sát khí, bắt đầu hội tụ trên người Lưu Nguyệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh khẽ nhíu mày, nhìn Âu Dương Vu Phi một cái thật sâu.

Mắt thấy Lưu Nguyệt tỏa ra sát khi, Âu Dương Vu Phi vội vàng thu lại quạt giấy trong tay, cũng thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, nhanh chóng trở nên nghiêm nghị.

Hướng về phía Lưu Nguyệt cúi đầu một cái nói: “Tiểu tổ tổng của ta ơi, thật mà, cứ xem như lời ta nói muốn làm Minh Đảo Vương là giả.

Nhưng những điều nói trước đó đều là thật a.

Ta thật là muốn binh quyền chỉ huy a.

Hai người các ngươi là vua trên đất liền, có thể đánh không lại trình độ hải chiến như vậy đâu.

Ta không ra tay, chờ Minh Đảo kịp phản ứng, các ngươi liền đợi đến khi toàn quân liền bị tiêu diệt sao.

Ta đây dù sao sớm hay muộn cũng muốn chống lại rồi, sớm một chút chặt đứt quan hệ và ý niệm trong đầu, không phải là càng thuận lợi cho hành động tiếp theo của ta hay sao.

Tiểu tổ tông của ta, chỗ này của ta đang đau lòng đây.

Ngươi không nên vạch trần vết sẹo của ta a.

Đem nội tâm đang m.á.u chảy đầm đìa của ta bộc lộ ra hết.

Lưu Nguyệt a, làm sao nàng lại nhẫn tâm làm tổn thương ta như vậy a.”

Nhanh chóng nói ra một tràng, Âu Dương Vu Phi làm bộ như Tây Thi ôm n.g.ự.c đau lòng.

Kèm theo ý tứ trong lời nói, thì sắc mặt và biểu tình ngày càng ai oán và đau khổ.

Trong con ngươi toàn là ưu thương và đau đớn đến tận tâm.

Khiến cho người ta không thể nhìn chăm chú.

Đó là một loại đau đớn tận xương cốt.

Là một loại đả thương khắc vào tận tâm hồn.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy Âu Dương Vu Phi lộ ra vẻ mặt như vậy, Lưu Nguyệt nhất thời ngây ra.

Đối với sự ngơ ngẩn của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi đang đau khổ, đột nhiên mắt hơi đổi góc độ trừng Lưu Nguyệt một cái.

Ánh mắt kia có chút đắc ý chợt lóe lên.

Đó là ánh mắt giảo hoạt khác với bi thương tận tâm can.

Khốn kiếp, thì ra là giả vờ.

Lông mày Lưu Nguyệt trong nháy mắt nhảy dựng lên, nghiến răng ken két, như sắp sửa lao vào đ.ấ.m Âu Dương Vu Phi một cái thật mạnh.

Hiên Viên Triệt bên cạnh thì không có mở miệng.

Chỉ là nhàn nhạt nhìn Âu Dương Vu Phi tự hát tự xướng diễn trò.

Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi, trừng mắt nói: “ Nguyên nhân chính là như vậy sao.

Quả nhiên là chính nhân quân tử, thà rằng làm phản chống đối lại, cũng không chịu ngầm thương lượng với bọn ta.

Tốt, tốt lắm.

Để cho ta đ.â.m vào trái tim đang m.á.u chảy đầm đìa của ngươi thêm một nhát đi, ngươi đang thương tâm có phải không?

Ngươi muốn lấy quyền chỉ huy hậu quân có phải không?

Tốt, ta cho ngươi, nếu ngươi thua một trận, ngươi cẩn thận da của ngươi đó.”

Tức tối rống giận xong, Lưu Nguyệt xoay người sờ trong n.g.ự.c Hiên Viên Triệt.

Lấy ra binh phù liền ném cho Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy vội vàng vung tay lên, nhận lấy.

Để sát ngọn đèn dầu, tỉ mỉ nhìn binh phù dễ dàng tới tay.

Nhìn bộ dạng thật như muốn xem xét là thật hay giả.

Lưu Nguyệt thấy vậy, mặt đã muốn đen như bầu trời đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-459.html.]

Nếu không phải hiện tại tính nhẫn nại của nàng được rèn luyện tốt, khẳng định là sớm vung quyền đánh tên Âu Dương Vu Phi kia bầm dập rồi.

Sau khi tỉ mỉ xem binh phù dưới ánh đèn dầu xong.

Âu Dương Vu Phi hài lòng gật đầu, không phải giả, là thật.

Một bên còn giống như ai oán nói: “Quá đáng lắm mà, cũng biết khi dễ ta, một trận cũng không thể thua, đây quả thật là chỉ có kẻ mạnh mới có thể…”

Lưu Nguyệt đối diện giơ cao nắm đấm.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy vội vàng lắc người một cái liền đi ra ngoài.

Vừa phất tay nói: “Ngủ, ngủ thôi, mệt mỏi nhiều ngày như vậy rồi, nửa đêm canh ba còn chạy đến cho các ngươi tra hỏi, thật là…”

Một lời còn chưa nói hết, cánh tay vừa lướt ngang qua người Hiên Viên Triệt, đột nhiên bị Hiên Viên Triệt một phát bắt được.

Thân hình Âu Dương Vu Phi không khỏi lập tức ngừng lại.

Quay đầu nhìn lại hai tròng mắt đen dường như có thể nhìn thấu hết thảy của Hiên Viên Triệt trong ánh đèn dầu.

Âu Dương Vu Phi khẽ cau mày, ngậm miệng lại.

Nhìn vẻ ảm đạm ở chỗ sâu nhất trong mắt Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái.

Tay đột nhiên dùng sức, nắm chặt cánh tay Âu Dương Vu Phi.

Lực đạo mạnh như vậy, Âu Dương Vu Phi không khỏi khẽ nhăn mày.

“Không muốn nói thì đừng nói.

Ngươi chỉ cần nhớ kĩ, ở đây đều không phải là người ngoài, chỉ cần ngươi muốn làm, cho dù là từ bất kỳ mục đích gì, chúng ta cũng sẽ không phản đối.”

Nhìn Âu Dương Vu Phi một cái thật sâu, Hiên Viên Triệt chậm rãi thả cánh tay Âu Dương Vu Phi ra.

Một lời kích thích ngàn tầng sóng.Truyện copy tại TruyệnFULL.vn

Mặc dù ngoài mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại ngầm mãnh liệt dâng trào, có ai biết được.

Ánh mắt Âu Dương Vu Phi chợt lóe, nhìn Hiên Viên Triệt một cái.

Chỉ như vậy trong nháy mắt, sau đó khoát khoát quạt giấy trong tay, cười nói: “Đây mới thật là huynh đệ tốt.”

Dứt lời, ngáp một cái, xoay người đi ra khỏi khoang thuyền.

Lần này, Hiên Viên Triệt không có kéo hắn.

Mấy bước ra khỏi khoang thuyền Hiên Viên Triệt, thân hình Âu Dương Vu Phi lay nhẹ, khẽ tựa lên cánh cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực.

Tình cảm bị đè nén thật sâu, chậm rãi ngưng tụ nơi đáy mắt.

Trên khuôn mặt không đứng đắn cà lơ phất phơ, hiện lên vẻ cười khổ.

Câu nói vừa rồi, xém chút nữa đem hắn đánh tan, khiến cho hắn không thể không hoảng sợ vội chạy ra.

Hiên Viên Triệt dùng phương thức đó nói cho hắn biết.

Bọn họ cho hắn sự tín nhiệm vô điều kiện.

Bọn họ luôn đứng phía sau hắn, vĩnh viễn ủng hộ hắn.

Mặc dù hắn không nói gì, nhưng bọn họ hiểu thấu hắn, lựa chọn hắn.

Loại cảm giác này, thật đáng chết, làm cho người ta thật không dễ chịu, khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, đồng thời cũng muốn rơi lệ.

Hiên Viên Triệt, vốn không phải là người giàu cảm xúc, nhưng hôm nay thế nào lại nói ra những lời như vậy, dường như muốn hòa tan trái tim hắn.

Ngửa đầu nhìn sao trên bầu trời, ánh sáng phản chiếu thật tinh khiết nhưng cũng thật thanh lãnh.

Đó là một loại lạnh băng không chút tình cảm.

Âu Dương Vu Phi nhìn trời cao, trong ánh mắt đen nhánh như ẩn như hiện một tầng m.ô.n.g lung.

Đây là cách làm của hắn, là quyết định của hắn.

Tất cả đúng sai, tất cả ân oán, chính hắn sẽ gánh vác.

Không cần người khác hiểu và đồng tình.

Chỉ cần, không thẹn với lương tâm.

Bóng đêm m.ô.n.g lung, ngoài cái lạnh của mùa thu, còn mang theo sự thương cảm của mùa đông.

Trong khoang thuyền, Hiên Viên Triệt nhìn khuôn mặt bị sự tức giận đè nén, nhăn nhó của Lưu Nguyệt, trầm giọng nói: “Hắn không muốn nói.”

“Ta biết.”

Nhìn lướt ra phía ngoài khoang thuyền, Lưu Nguyệt trực tiếp đi qua.

Khẽ ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Triệt một cái, Lưu Nguyệt đi tới tựa vào trong n.g.ự.c Hiên Viên Triệt.

Cái nhìn kia, nhìn như là Âu Dương Vu Phi đang giả vờ đau thương.

Có lẽ là giả, có lẽ là ngụy trang thật.

Có lẽ ngay cả bản thân Âu Dương Vu Phi cũng cho là hắn đang làm bộ.

Nhưng, Lưu Nguyệt lại cho đó là thật.

Tâm tình Âu Dương vu Phi một khắc kia lộ ra là thật.

Nếu không thật thì làm sao có được ánh mắt đau thương tận tâm can như vậy.

Trên người Âu Dương Vu Phi mang nhiều gánh nặng, nhiều thứ hắn cần phải dốc hết sức để dành lấy, hắn còn sợ gì mang trên mình tiếng nhơ tội danh thiên cổ nữa.

Những thứ cần phải đối mặt, cần phải giành lấy.

Âu Dương Vu Phi không nói gì, nhưng bọn họ vẫn hiểu được.

Cho nên nàng mới dễ dàng đem binh phù đưa cho hắn như vậy.

Cho nên, Hiên Viên Triệt không có bất kỳ phản đối nào.

Nhìn nhau một cái, Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Chúng ta luôn đứng về phía hắn mà.”

Loading...