Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 463

Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:00:51
Lượt xem: 12

Lệnh bài Minh Vương xuất hiện, kim quang chói mắt.

“Tuân lệnh!” Vân Tướng đứng ở ngay sau Vô Tướng hộ pháp vừa nhìn thấy lệnh bài Minh Vương, lập tức phất chiến bào, quỳ một gối xuống, cúi đầu trầm giọng đáp.

Cùng lúc, các phó tướng, võ tướng phía sau hắn cũng đồng loạt quỳ xuống.

Trong khoảnh khắc, khắp cả hải vực Minh Đảo, tất cả các binh sĩ giống như thủy triều nhất loạt quỳ xuống.

Tiếng kèn lệnh vang trời im bặt, chỉ để lại một vùng yên tĩnh.

Cả một phương trời, chỉ trong nháy mắt, chỉ còn cảnh vô số binh sĩ nhất tề quỳ xuống.

Tiếng sóng biển cuồn cuộn sôi trào.

Cả ngàn người, nín thở ngưng thần.

Ở phía đối diện, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua tình huống vừa biến hóa, khẽ nhướn mày.

Kỷ luật nghiêm minh, khá lắm!

Có điều, chỉ là một tấm lệnh bài lại đã có được uy lực lớn đến thế.

Từ một người đứng ở phương diện khác có thể thấy được binh sĩ Minh Đảo đối với Vương Tôn Minh Đảo là tuyệt đối phục tùng, là kính ngưỡng.

Như vậy, lòng trung thành của bọn họ, không thể giành được.

Nghĩ như vậy, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Lưu Nguyệt nghiêng mắt liếc nhìn Hiên Viên Triệt.

Ánh mắt của hai người giao giữa không trung hợp lại thành kế.

Bọn họ phát binh tới Minh Đảo, mục đích cuối cùng chẳng phải là tiến vào chủ đảo, cùng bọn họ sống c.h.ế.t một trận, để giành được tự do vĩnh viễn sao?

Mà lúc này, Minh Đảo đã nhượng họ một bước, mở cửa chủ đảo.

Đây chính là mục tiêu của bọn họ.

Có điều, mười người tiến vào, chuyện này………

Trong lúc tầm mắt của Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang giao nhau, Âu Dương Vu Phi chợt quơ quạt giấy, nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Vô Tướng hộ pháp, khóe miệng khẽ cong lên, chậm rãi mở miệng nói:

“Cho phép?

Nghe thật giống như là các người đang rất rộng lượng bố thí cho chúng ta vậy.

Không phải Minh Đảo các người muốn cùng chúng ta giao chiến, ngọc đá cùng vỡ sao?

Chúng ta lẽ nào lại sợ?

Chúng ta đến đây chính là muốn cùng các người ngọc đá cùng vỡ.

Nhìn lại xem, trận chiến ngày hôm nay, chúng ta sẽ thâu tóm Hỏa Diễm đảo.

Ngày mai chúng ta sẽ hội hợp với hai quân ở Thủy Sinh đảo và Thiên Vũ đảo, cùng nhau thâu tóm hai đảo này.

Sau đó ba bên vây kín, tấn công chủ đảo…………..”

Thong thả nói tới đây, nụ cười bên khóe miệng của Âu Dương Vu Phi càng sâu, ánh mắt cũng trở nên rét lạnh.

“Tiến vào chủ đảo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Các ngươi có tư cách gì đòi ngọc đá cùng vỡ?”

Lời nói vừa dứt, trên khuôn mặt tươi cười của Âu Dương Vu Phi chỉ thấy nét châm chọc, nồng đậm châm chọc.

Khẩu khí như thế, không thể không nói là huênh hoang đến cực hạn.

Nhưng, quả thật, chiến sự này vẫn thật sự là như vậy.

Mặc cho, kết quả của nó chính là hai phe cùng tử thương vô số.

Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt nghe Âu Dương Vu Phi nói như thế, lập tức không nói gì, cũng không tiếp lời.

Âu Dương Vu Phi đã mở miệng như thế, hắn hẳn có tính toán của mình.

Trái ngược với vẻ trầm ổn của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, sắc mặt của Vân Tướng Minh Đảo lại trở nên hung tợn vô cùng, dáng vẻ ‘chẳng lẽ ta lại sợ ngươi’ hiện ngang dọc trên mặt.

Có điều, đưa mắt nhìn Vô Tướng hộ pháp phía trước, một câu hắn cũng không dám nói ra.

Lạnh lùng quét mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, Vô Tướng hộ pháp chậm rãi mà lạnh như băng nói: “Âu Dương Vu Phi, ngươi chớ ngông cuồng như thế!”

“Ngông cuồng? Ta có cớ để ngông cuồng!”

Vung quạt giấy lên, Âu Dương Vu Phi châm chọc.

Trên mặt biển nhấp nhô lạnh như băng, sát khí hòa cùng gió lạnh, từng trận đánh tới.

“Tên nhóc cuồng vọng, muốn ngươi chết, thật quá dễ dàng.”

Hai mắt Vô Tướng hộ pháp nhíu lại, một lực mạnh mẽ phá không phóng tới, nội lực từ bên trong mái tóc đen b.ắ.n ra, cuồng phong cuồn cuộn.

Cái loại công lực này, hoàn toàn cũng có ở Âu Dương Vu Phi.

Gấp quạt giấy lại, Âu Dương Vu Phi giương đầu lên, lạnh lùng cười một tiếng: “Muốn ta chết, ta nhất định sẽ kéo theo cả Minh Đảo chôn cùng.

Vương tôn Minh Đảo các ngươi chỉ muốn thống lĩnh mấy đại gia tộc, mà xem thường tất cả bình dân trên đảo.

Một mình Âu Dương Vu Phi ta, nào có đáng kể gì.”

Lời vừa nói xong, toàn bộ binh sĩ Minh Đảo đang quỳ phía đối diện không khỏi chấn động.

Mặc dù vẫn duy trì tư thế quỳ thẳng cung kính như cũ, nhưng chút d.a.o động trong lòng đã bắt đầu lên men.

Hai mắt nhướn lên, Lưu Nguyệt vỗ nhẹ nhẹ hai bàn tay.

Âu Dương Vu Phi, đàm phán khá lắm, lời nói bá đạo, đánh trúng tâm điểm!

Minh Đảo nếu không nhượng bộ, sau này nhất định sẽ mất hết dân tâm.

Nhưng nếu nhượng bộ, từ nay quân dân bình đẳng, hạ bệ chính bản thân mình rồi.

Lưu Nguyệt thì tán thưởng là thế, còn Vô Tướng hộ pháp bên kia sắc mặt đang trở nên xanh mét, hẳn cũng đã nghĩ đến điểm này.

Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng nhìn Âu Dương Vu Phi, từ trong kẽ răng rít ra: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Âu Dương Vu Phi chờ đợi chính là câu nói này, quạt giấy trong tay lại ‘phạch’ một tiếng mở ra, lông mày thanh tú giương lên, trầm giọng nói: “Ta muốn Vương tọa Minh Đảo!” (Vương tọa chính là long ỷ, nôm na là ghế rồng, hay chính là được làm vương Minh Đảo)

Sáu chữ ngắn ngủn, lại tựa như một tiếng sét, nổ vang trên Hỏa Diễm đảo Minh Đảo.

Toàn bộ binh sĩ Minh Đảo đồng loạt khiếp sợ.

“Không thể nào!” Toàn bộ người Minh Đảo chấn động, Vô Tướng hô pháp quát lạnh một tiếng.

“Ngươi không có tư cách cự tuyệt, hoặc là ngươi tự mở chủ đảo để ta đi vào, hoặc là ta tự mình đánh vào, các ngươi tự mình chọn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-463.html.]

Âu Dương Vu Phi đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi phật qua vạt áo của hắn, khí thế hung hãn bức người.

“Tiểu tử, ngươi đừng quên Nạp Lan Thủy còn ở trong tay chúng ta!”

Tia sáng trong hai mắt Vô Tướng hộ pháp Minh Đảo lóe lên.

“Mẹ đẻ không bằng mẹ nuôi, chỉ cho sinh mạng mà không dưỡng dục, người mẹ như vậy, ngươi cho rằng có thể dùng để uy h.i.ế.p bọn ta?”

Không đợi Lưu Nguyệt mở miệng, Âu Dương Vu Phi trực tiếp hỏi lại một câu.

Lạnh như băng cũng cực kỳ vô tình.

Cùng lúc này, Lưu Nguyệt thấy được một bàn tay khác của Âu Dương Vu Phi hướng về phía nàng khẽ ngoắc ngoắc.

Vì vậy, Lưu Nguyệt không hề mở miệng, cứ để cho Âu Dương Vu Phi đối phó đi.

Đối với người mình yêu quý, càng cho người khác thấy suy nghĩ của mình lại càng khiến cho đối phương gặp nguy hiểm, càng cho thấy mình không thèm để ý đến, ngược lại đối phương lại càng an toàn.

Điểm này, nàng hiểu được rõ ràng.

Hàng mi lạnh lùng không nhúc nhích chút nào, kết hợp với bộ dáng lạnh như băng, so với Âu Dương Vu Phi còn càng vô tình hơn.

“Được, được…..” Nhìn dáng vẻ vô tình vô nghĩa của Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt, lời Vô Tướng hộ pháp lạnh như khối băng ngàn năm.

“Đồng ý hay không, một câu nói, ta không có nhiều thời gian để lãng phí cùng ngươi.”

Chữ ‘được’ vừa rơi từ trong miệng Vô Tướng hộ pháp ra, hai mắt Âu Dương Vu Phi liền trở nên nghiêm nghị, b.ắ.n thẳng về phía sau Vô Tướng Kim Cương.

Giọng điệu này, đã là không kiên nhẫn tới cực điểm.

Vô Tướng hộ pháp vừa nghe hắn nói, hai hàng lông mày nhíu thành một hàng, còn không đợi cho hắn kịp nổi giận, vành tai đã khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nghiêng nửa đầu quay về phía sau.

Cảm xúc lộ rõ trên mặt cũng trong nháy mắt được nén xuống, thật giống như hắn đang trò chuyện cùng ai đó vậy.

Gió biển gào thét, không nghe được bất kì âm thanh nào khác.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, nhưng lại không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.

Sau khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi, trên mặt Vô Tướng hộ pháp lại hiện lên vẻ cố chấp không đồng tình.

Hai hàng lông mày như điện chống lại ánh mắt của Âu Dương Vu Phi, hơi ngửa đầu nói: “Được, Vương Tôn đồng ý với điều kiện của ngươi.

Mười ngày, nếu các ngươi có thể đi vào Bích Tinh Cung, ta sẽ cho ngươi tư cách lật đổ Vương Tôn.”

Dứt lời liền giơ lệnh bài Minh Vương trong tay lên, năm ngón tay mạnh mẽ ấn vào phía sau.

Lập tức, phía sau kim bài xuất hiện năm ấn ký khắc thật sâu.

Vung tay lên, Vô Tướng hộ pháp ném kim bài Minh Vương trong tay về phía Âu Dương Vu Phi.

“Coi đây làm bằng chứng!”

Năm chữ như c.h.é.m đinh chặt sắt rơi xuống, cả vùng biển lập tức gió thổi mây phun, ào ào vũ bão giống như nổi lốc xoáy.

Chưa từng có người nào cả gan làm loạn như thế.

Vương Tôn cũng chưa từng một lần đồng ý như vậy.

Vậy mà, hôm nay…..hôm nay……

Duỗi tay ra, bắt được kim bài bằng chứng Vô Tướng hộ pháp ném tới, Âu Dương Vu Phi nhìn thoáng qua, chậm rãi cười.

“Được!” Như c.h.é.m đinh chặt sắt, rơi xuống đất có tiếng.

“Lui binh! Các Tư Kỳ Chức, sự việc ngày hôm nay không được hỏi đến nữa.”

Vừa nghe lời đáp của Âu Dương Vu Phi, Vô Tướng hộ pháp liền quay người lại, hướng Vân Tướng vẫn đang quỳ phía sau, lên tiếng ra lệnh.

“Tuân lệnh!” Vân Tướng không dám kháng lệnh, rõ ràng là vô cùng không đồng tình, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo.

“Quay đầu, lui binh mười dặm ngoài hải vực, nếu thuyền chiến Minh Đảo không xâm nhập, không được chủ động tấn công.”

Nhìn hộ pháp Vô Tướng lui binh, Âu Dương Vu Phi cười nhàn nhạt, cũng vung tay lên, mệnh lệnh trong nháy mắt bay ra.

Hai phe thuyền chiến, lập tức quay đầu, rút lui.

Vô Tướng hộ pháp thấy vậy xoay người lạnh lùng quét mắt nhìn Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt: “Có bản lĩnh chúng ta hẹn gặp ở Bích Tinh Cung!”

Thanh âm lạnh như băng vừa buông xuống, bóng dáng kia đã chợt lóe lên, nhanh nhẹn giẫm xuống mặt nước, phóng như bay về Minh Đảo.

Biển xanh trời xanh, gió thu cuồn cuộn.

Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền nhìn binh sĩ đang lui về phía sau, lông mày sắc vững vàng.

Được, ân oán cá nhân giữa bọn hắn, cứ để cho chính bọn hắn giải quyết.

Không khiến cho dân chúng chịu tổn thương, cũng không ngọc đá cùng vỡ.

Dùng chiến lược giảm nhỏ đến nhỏ nhất, theo lời của bọn họ, muốn giành thắng lợi lần này phải ăn miếng trả miếng, dồn sức tấn công.

Kết quả này……………chính là thứ hắn mong đợi.

“Kế hoạch bắt đầu từ bây giờ?”

Hai tay ôm ngực, Lưu Nguyệt nhìn về hướng chủ đảo Minh Đảo.

“Đúng vậy, cho nên ta không nhiều thời gian để giải thích với các ngươi, thông báo tình hình chủ đảo Minh Đảo lên đường rồi nói.”

Âu Dương Vu Phi vung tay lên, chủ chiến thuyền lập tức thả xuống một chiếc thuyền nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Căn bản không nghi ngờ Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt sẽ có ý kiến phản đối.

“Quân quyền nơi này toàn bộ giao cho Thu Ngân và Ngạn Hổ, Quả Nhân không có ở đây, các ngươi tùy cơ xử lý.”

Nhìn thấy tình huống như thế, Hiên Viên Triệt nhìn Thu Ngân và Ngạn Hổ đang điều khiển thuyền, trầm giọng ra lệnh.

Xem ra, cho dù Âu Dương Vu Phi có ra quyết định nóng vội thế nào, Hiên Viên Triệt cũng không phản đối.

“Vương Thượng, bọn thuộc hạ cùng với Người……..”

“Năng lực của các ngươi không đủ, chỉ làm cản trở, thà thiếu không ẩu.” (Thà ít mà tốt)

Không đợi Hiên Viên Triệt phản bác, Âu Dương Vu Phi trực tiếp cự tuyệt.

Thu Ngân và Ngạn Hổ nhất thời cảm thấy tức cười, nhưng cũng không cách nào phản bác.

Có thể, ở Trung Nguyên, bọn họ mưu tính thuộc hạng nhất.

Nhưng ra tới Minh Đảo, nhìn lướt qua cũng nhận ra được bọn họ giỏi hơn bọn hắn.

Bọn hắn đi theo, chỉ sợ đúng là……..

“Các ngươi báo ngay cho Liên Khinh, không được để cho bà ấy một mình tiến vào chủ đảo, thế lực của bà ấy không đủ, nói bà ấy hãy ở nơi này trấn thủ cùng các ngươi.

Loading...