Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 470
Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:04:48
Lượt xem: 11
Trên tờ giấy thật mỏng, vẽ những bản vẽ đường nét thiên kỳ bách quái ( vô cùng kỳ quái).
Mà những đường nét ngang dọc đó, tạo thành hình dạng những Mộc Đầu Nhân lợi hại mà mọi người đều quen thuộc kia.
Đây vốn là bản thiết kế gốc dùng chế tạo Mộc Đầu Nhân.
Lưu Nguyệt nắm trong tay mấy tờ giấy đó, cười hưng phấn.
Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi khắp nơi tìm chẳng thấy, lại tình cờ ngẫu nhiên mà phát hiện ra được).
Ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt trên giấy vài lần.
Nguyên lý này nhìn có vẻ thật phức tạp, nhưng thực ra lại rất đơn giản.
Chẳng qua chưa từng có ai nghĩ đến chuyện làm theo cách như thế này, nên cũng không có ai chế tạo ra được Mộc Đầu Nhân lợi hại như vậy.
Mà nhìn được bản chế tạo chép tay này, mới tỉnh ngộ, thì ra là đơn giản như vậy.
Nguyên lý và phương pháp chế tạo này đơn giản đến mức nàng nhìn một cái là hiểu được.
Thả thùng gỗ còn có chút dầu hỏa xuống, Lưu Nguyệt liếc nhìn tờ giấy trong tay, lại nhìn hàng đống đồ vật chi chít bên cạnh.
Là những Mộc Đầu Nhân mới được tạo ra, còn chưa mở cơ quan khởi động.
Khóe miệng Lưu Nguyệt nở rộ nụ cười tà.
Liền vén tay áo lên, cầm dụng cụ gỗ trên bàn và mấy tờ bản vẽ, cười lạnh ‘hắc hắc’, đi tới chỗ những Mộc Đầu Nhân đó.
Mà lúc này, bên kia, thiếu niên vừa xông ra đại sảnh.
Đã nhìn thấy cả khu vực bên trái của cửa ải đầu tiên đang bị thiêu trụi.
Ngọn lửa không phải rất lớn, nhưng lan tràn khắp mọi nơi, có cái gì đó đã dẫn vào.
Sắc mặt thiếu niên nhất thời đại biến, hét lên một tiếng, liền xông tới.
“Mộc Đầu Nhân của ta, Mộc Đầu Nhân của ta…”
Khuôn mặt lo lắng, thiếu niên xông thẳng vào trong ngọn lửa, dường như những ngọn lửa xung quanh rất nhanh sẽ bén đến người hắn, nhưng hắn đều không quan tâm.
Giống như một con ruồi không đầu, bay loạn trong ngọn lửa.
Những Mộc Đầu Nhân sắp hàng chỉnh tề hoặc vẫn còn đứng cố định dọc theo đường đi.
Lúc này, toàn bộ bị bao vây trong ngọn lửa.
Mộc Đầu, làm sao có thế phòng cháy.
Lúc này, từng người từng người bị bén lửa rất nhanh.
Những Mộc Đầu Nhân di động được, lại càng giống như một ngọn đuốc sống vờn qua vờn lại, thật là cổ quái.
“A…A…”
“Mộc Đầu Nhân của ta…”
Thiếu niên nhìn tình hình trước mắt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, tóc cũng muốn dựng đứng hết lên.
Cửa ải thứ nhất, chưa bao giờ cho phép dùng lửa, thậm chí là đèn dầu, một cái cũng không có.
Toàn bộ là dùng dạ minh châu chiếu sáng, lửa đây là từ đâu mà cháy, ở đâu tới…
“Oaaaa…” Bước như điên vào trong mấy chỗ phòng dự trữ, thiếu niên nhìn thấy Mộc Đầu Nhân bị cháy nghiêng ngả.
Dường như là quýnh đến mức vừa kêu vừa nhảy.
“Đáng chết, khốn kiếp, đáng chết, khốn kiếp, ta nhất định phải lột da của ngươi, rút gân ngươi, Mộc Đầu Nhân của ta, oa oa, Mộc Đầu Nhân của ta…”
Thiếu niên vừa giận dữ, vừa khóc lên cùng với thần thái quỷ dị.
Lúc xông vào mấy phòng dự trữ, nhìn thấy ngọn lửa phía trước làm cho hắn không vào sâu bên trong được, cũng hiểu hiển nhiên là Mộc Đầu Nhân bên trong đã không còn nữa rồi.
Thiếu niên hung hăng dậm chân, xoay người, vẻ mặt hung ác, hai mắt ngấn lệ.
Giương nanh múa vuốt xông về hướng cũ: “Ta muốn diệt ngươi, ta muốn g.i.ế.c ngươi…”
Dù tiếng rống giận bao hàm phẫn nộ cùng cực, nhưng nghe qua, lại chỉ như một đứa trẻ chừng mười tuổi đang dỗi.
Thiếu niên vừa đ.ấ.m đá lung tung vừa đi trở về.
Mà Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, cũng đang c.h.é.m g.i.ế.c túi bụi trong sự liên thủ của đông đảo Mộc Đầu Nhân.
Hiện tại, giữa rừng đại đao sáng loáng hạ xuống.
Bọn hắn vừa điên cuồng c.h.é.m giết, vừa tìm cách lui về phía sau đại sảnh.
Nhất định là Lưu Nguyệt đang quấy rối ở phía sau.
Bình thường, bọn họ biết như vậy, khẳng định là hưng phấn không tả được.
Chẳng qua lúc này, là lo lắng, lo lắng a, người này thật là không để cho người ta bớt lo chút nào.
Vì vậy cũng không bất chấp tìm cách diệt hết bọn Mộc Đầu Nhân vô tri không biết tiến thối, chỉ hiểu vung đao c.h.é.m xuống này nữa, tìm cách thoát thân lùi về phía sau.
“Ta cùng Vân Triệu cản trở, ngươi thoát thân trước, đi xem…”
“Âu Dương ca ca, ngươi ức h.i.ế.p người khác, ngươi phá hủy Mộc Đầu Nhân của ta, ngươi đền, đền đi.”
Lời Âu Dương Vu Phi còn chưa nói hết, thiếu niên kia đã chạy ầm về.
Khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, lại giận ngút trời rống ầm lên với Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi đang sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng.
Thiếu niên kia liên tục vận tay, vô số viên bi nhỏ xíu rải lên người Mộc Đầu Nhân xung quanh ba người Hiên Viên Triệt.
Mộc Đầu Nhân lập tức ngừng động tác công kích Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu.
Đồng loạt xoay người đi tới bên thiếu niên đó.
“Ta muốn g.i.ế.c tên bại hoại này, g.i.ế.c tên bại hoại này.”
Thiếu niên lửa giận ngút trời, không thèm quan tâm đến ba người Hiên Viên Triệt vốn đến phá ải nữa, bỏ lại bọn họ.
Hắn mang theo Mộc Đầu Nhân, đi tới khu vực bên phải của cửa ải thứ nhất này.
Trong nháy mắt, đám Mộc Đầu Nhân tựa như thủy triều rút xuống, một chút lưu luyến ngập ngừng cũng không có.
Hiên Viên Triệt, Vân Triệu không khỏi có chút khựng lại, cứ như vậy liền chuyển mục tiêu? Đây là…
Mà Âu Dương Vu Phi lại thở phào nhẹ nhõm, lại không biết làm sao xoa xoa mi tâm.
Nhưng là, chỉ thư giãn trong nháy mắt.
Ba người lập tức nhảy lên, đi theo hướng thiếu niên kia biến mất.
Tên kia mang Mộc Đầu Nhân đi tìm Lưu Nguyệt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-470.html.]
Mặc dù những Mộc Đầu Nhân này, bọn họ đã giải quyết được một chút, nhưng cũng chỉ là mười mấy người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu gặp phải Lưu Nguyệt một thân một mình, Lưu Nguyệt làm sao đối phó được.
Trời ơi, vừa kịp hiểu được tình huống, mặt Hiên Viên Triệt đều xanh mét rồi.
Lúc này, ở cửa ải thứ nhất, thiếu niên điên cuồng dẫn theo Mộc Đầu Nhân đi về khu vực bên phải.
Mà phía sau hắn, ba người Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đuổi theo.
“Răng rắc, răng rắc…”
Gõ lên Mộc Đầu Nhân cuối cùng, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng lên, duỗi lưng một cái.
Mắt phượng sắc bén nhìn lướt qua hơn ngàn Mộc Đầu Nhân bên người nàng, mắt cười lên như trăng khuyết.
“Mộc Đầu Nhân, hắc hắc, vậy…”
“Ầm.” Lưu Nguyệt tươi cười mở miệng lẩm nhẩm, thì cửa đại môn đang đóng, đột nhiên bị một người đá một cái.
Lập tức, ngay khoảng trống trước cửa phòng, có mười mấy Mộc Đầu Nhân nối đuôi đi vào.
Mà phía sau bọn họ, một người khuôn mặt thật đáng yêu.
Nhưng lúc này thiếu niên kia đã thở hồng hộc như sắp nổi điên rồi, vẻ mặt giận dữ điên cuồng nhìn chằm chằm nàng.
“Khốn kiếp, tên khốn kiếp nhà ngươi, phá hủy Mộc Đầu Nhân của ta, đền đây, đền đây, ngươi đền, mau đền cho ta.”
Thiếu niên từ trong đám Mộc Đầu Nhân chen chúc xông tới đây.
Hai mắt đỏ ngầu tức giận muốn phun m.á.u nhìn về phía Lưu Nguyệt.
Thoạt nhìn như một con thú nhỏ, xù lông lên sau khi biết đồ chơi mình yêu thích nhất bị phá hư.
Nhe nanh múa vuốt gầm gừ, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi nhướng mày lên, người trước mắt này gọi là cực kỳ hung ác, làm sao lại cho nàng cảm giác trẻ con, không phù hợp với tuổi tác tí nào.
Không đợi Lưu Nguyệt kinh ngạc tiếp.
Thiếu niên kia thấy tội nhân hủy hoại Mộc Đầu Nhân của hắn, lại đứng bất động không phản ứng.
Không khỏi tức giận đến mức mặt mày dữ tợn.
Giận dữ hét với Lưu Nguyệt: “Phá hủy Mộc Đầu Nhân của ta, ta muốn g.i.ế.c ngươi.”
Lúc này, Hiên Viên Triệt đuổi theo, nhìn thấy Lưu Nguyệt đang đứng trong đám Mộc Đầu Nhân.
Nhất thời sắc mặt khẩn trương, liền vội quát với Lưu Nguyệt: “Nguyệt, mau tránh ra, mau lên.”
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu bên cạnh thấy vậy, sắc mặt cũng đại biến.
Dường như tăng tốc đến cực hạn.
Không, không, đừng nói là bọn họ đến muộn nha, ngàn lần không được.
Ba người bay vọt lên như mũi tên.
Mà thiếu niên đang rống giận kia, đem những hạt cát vung lên những Mộc Đầu Nhân đang đứng sừng sững bên người Lưu Nguyệt.
“Không, không được…”
Hiên Viên Triệt vừa thấy vậy, hai mắt lập tức trợn tròn, điên cuồng hét lên một tiếng.
Thân hình dường như chỉ còn lại một tàn ảnh (bóng mờ), vọt tới hướng Lưu Nguyệt đang đứng yên.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu phía sau, mắt biến sắc, thân thể dường như cũng bắt đầu phát run.
Dưới một đao đồng loạt vung xuống của hàng ngàn Mộc Đầu Nhân.
Chính bọn họ cũng không thể ngăn cản, nói gì đến Lưu Nguyệt chỉ có một mình, đây là… đây là…
“Sàn sạt.” Đang lúc ba người Hiên Viên Triệt dường như điên cuồng vội vọt tới, thiếu niên kia lại ném ra hạt cát, giống như một trận mưa hoa rơi vào trên người của những Mộc Đầu Nhân không nhúc nhích.
Tiếng cát rơi sàn sạt vang lên rất nhỏ trong không gian yên tĩnh.
Rõ ràng như vậy, làm cho người ta trong lòng hoảng sợ.
“Dám hủy hoại Mộc Đầu Nhân của ta, ta liền bắt ngươi đền mạng, sẽ bắt ngươi, ơ…”
Cắn răng căm tức nhìn Lưu Nguyệt đang đứng trong đám Mộc Đầu Nhân, thiếu niên đang la hét đột nhiên dừng lại, thốt ra một từ quái dị.
Mà lúc này Hiên Viên Triệt đã sắp vọt vào trong đám Mộc Đầu Nhân.
Sắc mặt cũng biến đổi, chân đứng sững lại, dừng bước đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn Lưu Nguyệt.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu ở phía sau hắn thấy tình huống như vậy cũng kinh ngạc đến giữ đà không kịp, xém nữa đụng vào Hiên Viên Triệt.
Trong kho chứa hàng hoàn toàn yên tĩnh.
Thiếu niên này, dùng hạt cát có khả năng thần kỳ đến mức có thể dùng từ “biến đá thành vàng” để hình dung, chỉ cần chạm đến trên người bọn Mộc Đầu Nhân, lập tức có thể khiến bọn chúng khởi động công kích.
Giờ lại như ném đá vào biển rộng, một chút động tĩnh cũng không có.
Hàng ngàn Mộc Đầu Nhân vẫn đứng thẳng không nhúc nhích như vậy.
Lưu Nguyệt vẫn nhướng mi đứng trong đám Mộc Đầu Nhân, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười, càng lúc càng rạng rỡ hơn.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau một cái, kinh ngạc.
Phương thức khởi động của người chế tạo ra những Mộc Đầu Nhân này mất hết hiệu lực rồi?
Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt,Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt một chút, lại nhìn thiếu niên vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười rực rỡ, Lưu Nguyệt vòng tay nhìn thiếu niên đang ngu ngơ trước mặt.
Chậm rãi nói: “Muốn để cho bọn chúng hoạt động, để ta chỉ ngươi nha.”
Lời nhàn nhạt nói ra, Lưu Nguyệt tùy ý vỗ tay lên đầu của hai Mộc Đầu Nhân đang đứng bên cạnh nàng.
Mộc Đầu Nhân đó liền vung đại đao trong tay lên, ầm một cái đánh vào người Mộc Đầu Nhân bên cạnh.
Ngay sau đó, một truyền mười, mười truyền một trăm.
Hàng ngàn Mộc Đầu Nhân không nhúc nhích, ầm một cái liền đứng thẳng, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, giơ đại đao trong tay lên cao.
Liền máy móc đi hướng tới thiếu niên đang đối diện bọn họ.
“A…” Vân Triệu không kiềm chế được khẽ hé miệng.
Hắn không có hoa mắt chứ, những Mộc Đầu Nhân này nghe lời Lưu Nguyệt?
Tương tự, Hiên Viên Triệt đứng bên cạnh hắn cũng giơ tay dụi dụi mắt, sau đó xác thực mình không có nhìn nhầm.
Âu Dương Vu Phi sau khi kinh ngạc, thì sờ sờ đầu tóc, trên mặt nở một nụ cười.