Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:04:50
Lượt xem: 10
“Ầm, ầm, ầm.” Ngàn đao c.h.é.m xuống.
Những Mộc Đầu Nhân của thiếu niên kia mang đến, nhất thời bị hàng ngàn Mộc Đầu Nhân mới này đánh cho tan nát.
Trên mặt đất, trong nháy mắt xuất hiện một đống những mảnh gỗ lớn nhỏ.
“Này này, mau dừng lại, đừng qua đây.”
Nhìn thấy những Mộc Đầu Nhân vẫn duy trì cách tấn công quen thuộc, hướng tới bọn hắn, Âu Dương Vu Phi vội vàng cười với Lưu Nguyệt kêu lên.
Lưu Nguyệt nghe vậy, vung tay lên, lần nữa gõ lên đầu của Mộc Đầu Nhân bên cạnh nàng.
Lại là một truyền mười, mười truyền một trăm.
Trong nháy mắt hàng trăm Mộc Đầu Nhân động loạt dừng động tác, lần nữa không nhúc nhích.
“Kỳ diệu.” Vân Triệu thấy vậy từ kẽ răng nghẹn ra hai từ.
Mà Hiên Viên Triệt lúc này phục hồi tinh thần, thì trực tiếp giơ ngón tay cái với Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy khóe miệng nhếch cao, hướng Hiên Viên Triệt nháy mắt một cái.
Vạn phần đắc ý.
Có bản vẽ trong tay, còn không sửa đổi được thì nàng không phải là Mộ Dung Lưu Nguyệt.
Nàng không giống thiếu niên kia tung cát vàng đầy trời làm hiệu lệnh khởi động, như vậy thật quá phí sức và phí của.
Lấy trung tâm khống chế xung quanh.
Trong lúc đắc ý, khóe mắt liền nhìn qua thiếu niên, sau khi nhìn thấy một màn này vẫn đang ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không động đậy một chút nào.
Trong mắt b.ắ.n ra một tia lạnh như băng: “Muốn g.i.ế.c ta, hừ, ngươi tốt nhất cho ta…”
“Oa…” Lưu Nguyệt một câu nửa uy h.i.ế.p nửa kiêu ngạo còn chưa kịp nói hết .
Thiếu niên kia đứng tại chỗ khiếp sợ, đột nhiên co quắp khóe miệng, oa oa khóc lên.
Liền quay đầu, trực tiếp vọt tới nép vào n.g.ự.c Âu Dương Vu Phi.
Một tay chỉ vào Lưu Nguyệt, một tay nắm chặt y phục của Âu Dương Vu Phi.
Khóc lớn nói: “Nàng cướp Mộc Đầu Nhân của ta, nàng cướp Mộc Đầu Nhân của ta, òa òa…
Nàng là người xấu, đó là Mộc Đầu Nhân của ta, đó là Mộc Đầu Nhân của ta cơ mà.
Âu Dương ca ca, nàng khi dễ ta, huynh đánh nàng đi, òa òa…”
Khiếp sợ, sự im lặng khiếp sợ.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu trong kho chứa hàng, coi như là đã gặp qua đủ loại người kì quái trên đời.
Nhưng cho tới giờ cũng chưa thấy người mới một khắc trước vẫn còn muốn g.i.ế.c đối phương.
Một khắc qua đi, liền nước mắt nước mũi khóc lóc, kể lể, tố cáo, chạy tới ôm kẻ mình muốn g.i.ế.c cầu an ủi, cầu hỗ trợ.
Đây là việc chỉ có đứa trẻ mới làm a.
Chủ nhân của Mộc Đầu Nhân này, thoạt nhìn cũng mười lăm tuổi rồi, cũng không nên xem bọn họ như khỉ mà bày trò giỡn hớt a.
Song, cũng không như dự liệu của ba người Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi sẽ cười nhạo coi thường.
Mà lại thấy Âu Dương Vu Phi cười bất đắc dĩ , ôm lấy “đại tiểu tử”, ôn nhu nói: “Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, nam tử hán không được khóc.”
“Nàng đoạt Mộc Đầu Nhân của ta, Mộc Đầu Nhân là của ta, bọn họ không nghe lời ta nói nữa rồi, nàng đoạt đồ chơi của ta rồi, nàng là người xấu…”
Được Âu Dương Vu Phi ôm, chẳng những không ngừng lại, ngược lại thiếu niên kia càng khóc dữ dội hơn.
Nhìn bộ dáng không giống như giả vờ.
Lưu Nguyệt nghe cuộc nói chuyện quỷ dị này, lần nữa nhìn thật sâu vào thiếu niên được Âu Dương Vu Phi ôm vào lòng.
Cảm giác trẻ con này, càng ngày càng rõ ràng.
Lưu Nguyệt chuyển động hai mắt, đột nhiên nhìn Âu Dương Vu Phi, giơ ngón tay chỉ vào đầu mình.
Âu Dương Vu Phi nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, tựa như thở dài, tựa như bất đắc dĩ chậm rãi gật đầu.
Lưu Nguyệt nhất thời cả kinh, cái này thật đáng kinh ngạc.
Thiếu niên này đầu óc có vấn đề, thiểu năng trí tuệ?
Trời ạ, đầu óc vậy mà có thể chế tạo ra Mộc Đầu Nhân ghê gớm đến nhường này.
Đây quả thật là đả kích đối với người bình thường rồi.
Lưu Nguyệt nhìn thiếu niên đang khóc đó, trợn mắt nhìn trời.
Là ai nói qua thiên tài và kẻ ngốc, chỉ cách nhau một đường chỉ, khốn kiếp.
Bên cạnh, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu nhìn thấy động tác của Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là sự chấn động không cách nào nói rõ.
“Đừng khóc, bọn chúng không nghe lời đệ nói, nhất định là có sai sót chỗ nào rồi, đệ đi kiểm tra một chút sẽ biết ngay.”
Ôm thiếu niên, Âu Dương Vu Phi giống như một đại ca đang dỗ dành tiểu đệ đệ.
Vừa nói xong, Âu Dương Vu Phi đồng thời liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt không khỏi nhíu mày.
“A, đúng rồi, ta kiểm tra một chút sẽ biết.”
Thiếu niên đang khóc thương tâm, nghe Âu Dương Vu Phi nói, thì sửng sốt một chút, sau đó nhảy lên, lấy lại tinh thần.
Lưu Nguyệt thấy vậy cố ý hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ ngươi không đến gần được đâu.”
Dứt lời, giả vờ nâng tay lên, muốn vỗ Mộc Đầu Nhân bên cạnh.
Thiếu niên kia nghe nói vậy, hếch mũi lên, kéo cánh tay Âu Dương Vu Phi.
Giương cổ đầy hung dữ nói với Lưu Nguyệt: “Ta đi theo Âu Dương ca ca của ta, Âu Dương ca ca tuyệt đối sẽ không đuổi ta đi, sẽ có lúc có cơ hội kiểm tra thôi, hừ.”
Lời vừa nói ra, Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt cười.
Nói khẩu hình miệng, “sau này sẽ nói với nàng”.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười nhạt, không hỏi nữa, cái đảo này toàn là bí mật.
Hiên Viên Triệt bên cạnh thấy Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt đang diễn trò, không khỏi lắc đầu.
Nhưng mà, người cường hãn như vậy, nếu có thể dẫn dụ tham gia trận doanh bên phe mình.
Đây không phải là có thêm một trợ thủ cường hãn sao, mặc dù hắn đầu óc có vấn đề.
Vì vậy, diễn trò một chút cũng không sao.
Trong tiết trời mùa thu, cửa ải thứ nhất đã bị Lưu Nguyệt dùng lửa đốt sạch.
Buổi trưa, ánh mặt trời mùa thu bao phủ cả mặt đất, rất ấm áp.
Sau cửa ải thứ nhất, trước Thạch Lâm.
Hàng ngàn Mộc Đầu Nhân xếp hàng chỉnh tề, đứng sừng sững không nhúc nhích.
Ở giữa bọn chúng, có năm cái ghế dựa được những Mộc Đầu Nhân ở giữa khiêng lên vai.
Ngồi theo thứ tự là Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, thiếu niên – Linh Ngọc, tựa như một đóa hoa mai năm cánh.
“Lần này qua được cửa ải thứ nhất, hành tung của chúng ta nhất định bại lộ.
Nếu đã bại lộ như vậy, thay vì đợi bọn chúng đến đuổi g.i.ế.c chúng ta, không bằng chúng ta tới cửa g.i.ế.c bọn chúng.
Cảm giác bị Minh Đảo đàn áp, ta chán ghét lắm rồi.”
Ngồi trên ghế, Lưu Nguyệt vuốt chủy thủ trong tay, nhìn mọi người.
Thiếu niên Linh Ngọc, đừng nhìn cậu ta như người giữ ải đầy trách nhiệm, cậu trừ việc làm thủ quan và Mộc Đầu Nhân ra, thì đầu óc không quản được chuyện gì nữa.
Lúc này toàn bộ tinh thần đều đặt trên những Mộc Đầu Nhân bên dưới không nghe lời mình, những việc khác mọi người hoàn toàn có thể tự bàn bạc đừng hỏi tới cậu làm gì .
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu thì sẽ không phản đối nàng.
Cho nên chỉ có Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy trầm ngâm trong một chút, gật đầu.
Tránh không được, vậy thì liền xông lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-472.html.]
Tiếp theo, chỉ nhìn thấy những tia nắng vàng của mùa thu.
Hàng ngàn Mộc Đầu Nhân tay cầm đại đao, mang theo năm người Lưu Nguyệt, như hình mũi giáo, sát khí bừng bừng hướng tới cửa ải vô cùng khó khăn thứ hai.
Có một đoàn Mộc Đầu Nhân không biết mệt mỏi, ngày đêm tốc hành thật là tốt.
Sáng ngày thứ ba.
Năm người Lưu Nguyệt ngồi trên hàng ngàn Mộc Đầu Nhân xuất hiện trước cửa lớn được bảo hộ chặt chẽ của cửa ải thứ hai.
Âu Dương Vu Phi một thân nhàn nhã, nhìn đại môn được bảo vệ chặt chẽ.
Vung tay lên, khẽ cười một tiếng: “Các huynh đệ…”
Lưu Nguyệt bên cạnh phối hợp vô cùng tốt, nâng đầu lên: “Tiến lên.”
Trong khoảnh khắc, hàng ngàn Mộc Đầu Nhân giơ đao lên cao, khiêng năm người Lưu Nguyệt chậm rãi tiến vào.
Thần cản g.i.ế.c thần, phật cản g.i.ế.c phật.
Một đao vung xuống, cho dù võ công của ngươi có xuất quỷ nhập thần, cũng phải gục xuống cho ta.
Hủy thành diệt trại, bất quá cũng chỉ là một cái giơ tay nhấc chân.
Gió thu tung bay, đậm chất ngày thu.
Ngày thứ tư, đã đứng trước phủ bảo vệ của cửa thứ hai.
Đại đao vung xuống, kiếm phá không trung.
Ngày thứ năm ở nơi nội phủ tuần tra.
“Các huynh đệ, lên…”
Cửa bị phá, trại bị hủy, gà bay chó sủa náo loạn.
Lợi ích của Mộc Đầu Nhân, hoàn toàn thể hiện rõ ở việc công thành phá trại.
Bền bỉ, phối hợp ăn ý, kết hợp phòng thủ tấn công, sức mạnh vô địch.
Cho dù người Minh Đảo võ công cao cường, dưới ngàn đao này, cũng muốn cho ngươi phanh thây.
Ngươi từ phía trên xuống thì Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu đang chờ ngươi.
Ngươi từ chính diện, phía sau, bên trái, bên phải tới, thì ngàn đao chờ ngươi.
Ngươi từ xa tới thì Thiên Tàm Ti và độc dược của Lưu Nguyệt chờ ngươi.
Bá đạo ư, cái gì gọi là bá đạo, đây mới chân chính là bá đạo.
Bị c.h.é.m mà không biết đau, bụng bị chém, n.g.ự.c bị chém, cứ như vậy mà g.i.ế.c ngươi.
Chỉ có ngươi chết, không có ta chết.
Đây quả thực là một đội hình hoàn mỹ.
Đặc biệt là nhìn thấy người bảo vệ cấm địa của Minh Đảo bị công kích, vẻ mặt khiển trách nhìn chằm chằm Linh Ngọc.
Mà Linh Ngọc vẻ mặt cũng khổ não vô cùng, nhưng làm cho nói cho bọn họ biết được là, ta không có làm, Mộc Đầu Nhân của ta không nghe lời ta, ta cũng đang suy nghĩ biện pháp đây.
Lưu Nguyệt rất khoái trá, quả thực là muốn hét to một tiếng sảng khoái.
Cục tức bị Minh Đảo khi dễ lâu như vậy, cuối cùng cũng được nhả ra.
Có trận doanh Mộc Đầu Nhân này, lão tử ta chính là loài cua.
Đi ngang a. (Tung hoành không ai cản được)
Mùa thu này, quả thật quá tuyệt vời.
Năm người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt đang tung hoành ngang dọc vô cùng ngang ngược.
Tin tức của bọn họ, cũng như sự tung hoành ngang dọc của họ, truyền đi rất nhanh.
Tất cả những cao thủ bảo vệ ở những nơi khác của Minh Đảo, lập tức chuyển mình, kẻ trước người sau liên tiếp chạy đến nơi cấm địa này của Minh Đảo.
Bọn họ (Lưu Nguyệt) lại từ cấm địa tấn công đến.
Khó trách bọn họ (Minh Đảo) đợi nhiều ngày như vậy cũng không có thấy ai đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tất cả cao thủ Minh Đảo, không phải cao thủ, thậm chí là người bình thường, cũng hiên ngang lẫm liệt cầm vũ khí đi đến cấm địa.
Bởi vì bọn họ biết trong cấm địa không có ai.
Há có thể để cho bọn họ (Lưu Nguyệt) cứ như vậy mà xông đến Bích Tinh Cung.
Nhất thời, cấm địa trước nay vốn nghiêm cấm không cho ai tiến vào.
Bị những người tức giận muốn lột da Âu Dương Vu Phi hùng hổ xông vào, càng lúc càng thêm náo nhiệt rồi.
Vô số người xông đến cấm địa.
Mà lúc này trong phủ Tả hộ pháp.
“Nội điện phủ Đô Úy cũng bị diệt rồi?” Tả hộ pháp khẽ chau mày.
“Vâng, bọn chúng dùng đội hình Mộc Đầu Nhân của Linh Ngọc, không dễ tấn công.” Sắc mặt tên thuộc hạ có chút trắng bệch.
Không chỉ là không dễ tấn công, mà quả thực rất khó tấn công.
Mẹ nó, làm sao lại để thứ vũ khí lợi hại của bọn họ rơi vào tay tên phản đồ Âu Dương Vu Phi này chứ.
Để cho bọn họ đến đối mặt với những Mộc Đầu Nhân bọn họ vẫn luôn tự hào.
Nhất thời thật không biết phải làm sao.
Bọn họ vốn không nghĩ tới có một ngày, Mộc Đầu Nhân lại quay đầu làm phản mình.
Huống chi, còn có bốn người ở trên, đều là cao thủ.
“Đốt, không tiếc bất cứ giá nào, đốt hết bọn chúng cho ta.” Tả hộ pháp mặt trầm như nước, lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Hỏa khắc mộc, chỉ có thể đốt, không tiếc bất cứ giá nào mà đốt.
Lúc mệnh lệnh đốt Mộc Đầu Nhân từ trong phủ Tả hộ pháp truyền ra.
Thánh điện phía sau Bích Tinh Cung cũng có động tĩnh rất nhỏ.
Ở bên trong tấm màn đen nhánh, không thấy người, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh như băng, quanh quẩn trong Thánh điện trống trải: “Rất nhiều người tiến vào cấm địa?”
“Vâng, trên đảo truyền ra tin tức, tên phản đồ Âu Dương Vu Phi từ phương hướng cấm địa xông tới Bích Tinh Cung, vì vậy cũng rất nhiều người tình nguyện anh dũng đi ngăn chặn.”
“Tình nguyện anh dũng, ai cần bọn họ tình nguyện anh dũng chứ.”
Trong âm thanh lạnh như băng đó đột nhiên có chút tức giận.
Người hồi bẩm phía dưới hồi lâu cũng không dám lên tiếng, nhưng lại không thể không lên tiếng tiếp.
“Bởi vì người xông đến là tên phản đồ Âu Dương Vu Phi.
Trước kia, trên đảo có rất nhiều người yêu mến hắn, hiện tại thì cũng có bấy nhiêu người căm hận hắn.
Tất cả mọi người đều hận không thể tự tay g.i.ế.c hắn thật nhanh thật thống khoái, cho nên…”
“Vương tôn lại làm gì nữa? Tại sao không ngăn cản?”
Trực tiếp cắt đứt câu trả lời, âm thanh lạnh lùng nói tiếp.
Đó là một giọng nói chất vấn.
Dường như không đem Vương tôn của Minh Đảo để vào trong mắt.
“Vương tôn nói, cấm địa không thuộc quyền cai quản của ngài ấy, nên không có quyền can thiệp tới.
Chưa vào phạm vi cai quản của mình, thì lấy cớ gì để cản dòng người muốn đi vào cấm địa ngăn chặn tên phản đồ tiến công?
Bảo vệ chủ quyền Minh Đảo và không để kẻ địch xâm nhập, đến mức muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t phản đồ ác tặc.
Đây quả thật là sự nhiệt tình mà tất cả người Minh Đảo đều nên có.”
“Hừ.” Lời bẩm báo vừa nói ra, một tiếng hừ lạnh như vang dội cả một đại điện đen như mực, âm lãnh thấu xương.
“Người đâu, truyền lệnh xuống, ngăn cản tất cả người Minh Đảo tiến vào cấm địa, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Ai không nghe lời g.i.ế.c không tha.” “Vâng.”