Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 475

Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:04:55
Lượt xem: 9

Gió thổi mây phun, mây trắng cuồn cuộn cuối chân trời, trời cao trong xanh.

Trên mặt đất, tiên khí lượn lờ, một vùng đất thần tiên.

Không giống với cấm địa âm u và tàn khốc.

Khu vực chính của Minh Đảo là một vùng đất tiên cảnh mỹ lệ.

Hạc tiên quần tụ, hoa mai trổ nụ ven hồ, rất thích hợp để du ngoạn.

Từng đàn cá trong hồ đang chơi đùa rượt đuổi tự do tự tại trong khung cảnh thanh sơn bích thủy.

Thành thị mỹ lệ, ruộng đồng ngang dọc khắp nơi.

Nếu phải dùng một từ để bao quát.

Thì cấm địa là Địa ngục, còn Minh Đảo trước mắt này là Thiên đường.

Lưu Nguyệt, Hiên Việt Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Linh Ngọc, một nhóm năm người đi lang thang trong Á Không thành.

Á Không thành được xem như là một thành lớn của Minh Đảo, chỉ đứng sau Bích Tinh Cung ở Đô thành.

Dân cư đông đúc, các loại đồ vật vô cùng phong phú.

“Nàng ngồi ở chỗ này, chúng ta đi trước xem ngựa thử, không được chạy lung tung, biết chưa?”

Rút kinh nghiệm lần trước, Hiên Viên Triệt hung hăng dặn dò Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy vậy ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá, cười cười nói: “Thật giống bà mẹ già.”

“Ta cũng thấy như vậy.” Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi đồng thời lên tiếng tiếp lời.

Lời ba người vừa nói ra, liền nhìn nhau cười một cái.

Kể từ khi biết Lưu Nguyệt có thai, Hiên Viên Triệt quả thực là từ một Địa Ngục Vương biến thành một bà mẹ già hay cằn nhằn.

Cái gì cũng muốn an bài thỏa đáng cho Lưu Nguyệt, quả thực là hết nói nổi.

Lưu Nguyệt thì ngược lại, tinh thần phấn chấn, giống như ăn phải thuốc kích thích.

Quả thực là hoàn toàn đối lập.

Hung hăng trừng mắt nhìn Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi một cái, ba người và Linh Ngọc liền đi tới chỗ mã tràng mua ngựa.

Chỗ này cách cửa ải thứ hai tới hơn trăm dặm, nếu đi bộ thì không biết lúc nào mới tới được.

Trong cấm địa thì còn có Mộc Đầu Nhân khiêng đi, còn ở đây không thể dùng Mộc Đầu Nhân.

Vậy thì quang minh chính đại cưỡi ngựa đi.

Vì vậy, bốn người Âu Dương Vu Phi chuẩn bị đầy đủ đi mua ngựa.

Mà Lưu Nguyệt thì ở lại bên sân cạnh mã tràng rộng rãi, ngồi chờ bọn họ.

Gió thu tung bay, thời tiết ôn hòa này, thật tốt.

Lưu Nguyệt ngồi trên tảng đá, nhìn bốn người trước mắt đã bắt đầu xem ngựa, khóe miệng nở một nụ cười.

Thật ấm áp, mặc dù Hiên Viên Triệt dạo này rất om sòm.

Nàng cũng không cần được chăm sóc từng ly từng tý như vậy.

Nhưng, khi thật sự được chăm sóc như vậy, trong lòng nàng lại cảm thấy thật thoải mái.

Đó là một loại cảm giác hạnh phúc.

Giơ tay nhẹ nhàng sờ bụng, nụ cười của Lưu Nguyệt càng rạng rỡ.

“Đánh c.h.ế.t hắn, đánh c.h.ế.t hắn…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Nguyệt đang mỉm cười xoa bụng, xa xa chỗ bán ngựa truyền đến tiếng huyên náo, loáng thoáng xen lẫn tiếng hô hào c.h.é.m giết.

Lưu Nguyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Vừa nhìn tới, thì thấy chỗ mã tràng bán ngựa nơi đó rất lộn xộn, không ít người đuổi theo một đứa bé.

Đúng, chính là một đứa bé.

Toàn thân mặc một bộ quần áo đen rách nát, đang nhanh chóng chạy như điên về phía trước, nhìn vẻ ngoài thì là đứa bé khoảng tám chín tuổi là cùng.

Mà mấy tên đại hán chạy sau nó, cầm gậy to vừa mắng vừa đuổi theo.

Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi khẽ nhíu mày.

Nàng thường không quản chuyện người khác, bởi vì thế giới này âm mưu quá nhiều, người ngươi cứu không chừng sẽ là người quay lại cắn ngươi một cái (hãm hại/phản bội).

Nhưng mà nàng không quen nhìn con nít bị người ta bắt nạt.

Lập tức, Lưu Nguyệt đứng phắt lên, lắc mình một cái liền đi tới.

Đứa bè tám chín đuổi đang chạy đến rất nhanh, nhưng mà cũng không nhanh bằng mấy tên nam nhân trưởng thành kia.

Qua mấy khúc cua, thì bị bao vây ở một bên chỗ mã tràng bán ngựa.

“Đánh c.h.ế.t con thỏ con nhà ngươi…”

“Đánh c.h.ế.t tên tai họa nhà ngươi…”

Mấy tên nam nhân vây thành vòng tròn, vung gậy to trong tay đánh về phía đứa bé.

Cư nhiên lại là dốc hết toàn lực xuất thủ, không chừa một con đường sống.

Nhìn dáng vẻ như muốn một gậy đánh c.h.ế.t đứa bé kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-475.html.]

Mà đứa bé đang bị vây ở giữa, đang ngồi dưới đất ôm đầu, khóc ô ô, một chút ý thức bảo vệ mình lúc bị hại cũng không có.

Một gậy vung xuống, đánh thẳng lên hướng đỉnh đầu của thằng bé.

Nếu bị đánh trúng thì c.h.ế.t là cái chắc.

Lưu Nguyệt vừa chạy tới bên cạnh thấy vậy, mặt mày chợt tức giận.

Bay lên một cước, hung hắn đá vào lưng tên nam nhân cầm đầu.

Tên nam nhân kia liền bị Lưu Nguyệt đá một cước bay ra ngoài.

Lưu Nguyệt vốn luôn ra tay mạnh, lúc này lại thấy mấy tên nam nhân đã trưởng thành cư nhiên lại đối xử như vậy với một đứa bé, thì khí lực trong tay càng mạnh thêm vài phần.

Liên tiếp đá một vòng, mấy tên đại hán một chút phản ứng cũng không kịp.

Liền bị Lưu Nguyệt nhất tề đá ngã xuống đất, cánh tay, xương đùi như đều bị gãy.

“Ngươi là ai? Lại dám quản chuyện của mã tràng chúng ta, người đâu a, ai da…”

Tên nam nhân bị Lưu Nguyệt đá một cước bay ra ngoài trước tiên, phản ứng lại nhanh nhất, vừa ôm cánh tay, vừa rống to với Lưu Nguyệt.

Không nghĩ đến Lưu Nguyệt sao có thể để hắn gào rống ồn ào như vậy chứ.

Mới nói một tiếng, Lưu Nguyệt tiến lên trước, một cước hung hăng đá xuống chỗ xương gãy của hắn.

Lập tức, tên nam nhân kia chỉ còn sức để kêu ôi một tiếng rầm trời.

Lạnh lùng đi vào chỗ đứa trẻ đang khóc, Lưu Nguyệt đưa tay sờ cái đầu thê thảm của nó, khuôn mặt lãnh khốc nhìn đám người nằm trên mặt đất kêu la trời đất.

“Hắn g.i.ế.c một nhà các ngươi? Diệt cả tổ tông các ngươi?”

Giọng nói lạnh như băng xen lẫn sát khí, khiến cho mấy tên đang kêu la cũng không dám lên tiếng.

Sát khí của Lưu Nguyệt người bình thường há có thể tiếp nhận sao.

“Hắn… hắn… dùng độc g.i.ế.c hết ngựa của chúng ta…”

Một hồi lâu, một tên khác bị Lưu Nguyệt đá gãy chân, thốt lên một câu.

Lưu Nguyệt vừa nghe, chậm rãi giơ tay xoa đầu đứa bé kia, một bên chậm rãi nói: “Độc c.h.ế.t thì đã độc c.h.ế.t rồi, vậy thì sao?”

Vừa nói vậy xong, lập tức mấy tên đại hán đó cũng không biết nói gì.

Mà đứa bé kia thì ngừng khóc, ngẩng mặt lên, nhìn Lưu Nguyệt chằm chằm.

Mà động tĩnh bên này vốn đã gây chú ý với mấy người trong mã tràng.

Lúc này Lưu Nguyệt ra tay càng hấp dẫn vô số ánh mắt.

Mà chủ mã tràng cũng lập tức dẫn người hùng hổ đi tới nơi này.

Những người xem náo nhiệt bên ngoài cũng tụ tập lại đây.

“Chẳng qua chỉ là mấy con ngựa, mà muốn g.i.ế.c một đứa bé, cho dù là mã tràng của nhà họ Trần, cũng không cần phải khoa trương quá vậy chứ.

Cứ như vậy đi, mấy con ngựa này coi như chúng ta mua.”

Đang ở chỗ mấy người từ khắp nơi tụ tập tới.

Âu Dương Vu Phi từ trong đám người bước tới, ném cho tên nam nhân nằm trên mặt đất kia, một thỏi vàng không biết lấy từ đâu tới, nhàn nhàn lên tiếng.

Lưu Nguyệt nhìn lên, thấy Hiên Viên Triệt đen mặt đứng bên cạnh Âu Dương Vu Phi nhìn nàng chằm chằm.

Không khỏi nhún vai, cười với Hiên Viên Triệt một tiếng.

Tên nam nhân trên mặt đất quả nhiên là quản sự.

Nghe Âu Dương Vu Phi chỉ dùng mấy lời hời hợt đã nói ra hết thế lực của bọn hắn.

Hơn nữa cả người là thái độ xem thường.

Thêm vào đó thái độ của Lưu Nguyệt như vậy nữa, lập tức không nói hai lời, đồng ý.

“Đi thôi.” Âu Dương Vu Phi cười như không cười lắc đầu với Lưu Nguyệt, xoay người rời đi.

Lần này, ngựa cũng mua không được.

Lưu Nguyệt cũng không nhiều lời, rất vô tội nhấc chân muốn đi.

Không nghĩ đến vẫn chưa kịp bước đi, thì tiểu tử thê thảm đó, đột nhiên nhấc hai tay, ôm lấy chân Lưu Nguyệt, mở to đôi mắt đen như mực nhìn Lưu Nguyệt.

Bộ dạng như vậy, giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, cực kỳ đáng thương.

Lưu Nguyệt cảm giác chắc do mình mang thai, nên đối với những đứa trẻ đặc biệt yêu mến.

Thấy vậy, duỗi tay ra kéo tay đứa bé kia, ôn hòa nói: “Đi thôi.”

Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu bên cạnh thấy động tác như vậy, mắt muốn rớt ra ngoài luôn.

Không thể không nói, bản năng người mẹ trỗi dậy a.

Cho tới bây giờ một nhóm năm người đã biến thành sáu, rất nhanh ra khỏi mã tràng.

Đi tới chỗ hẻo lánh.

Âu Dương Vu Phi dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, cái gì cũng không nói.

Chỉ là ý tứ đó Lưu Nguyệt hiểu được, bọn họ lúc này không thích hợp mang theo đứa nhỏ.

Lập tức, ngồi xổm xuống, xoa mặt đứa bé kia, dịu dàng nói: “Chúng ta không thể mang…”

“Tỷ cũng không thích ta sao?”

Loading...