Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:04:58
Lượt xem: 10
Áo bào màu trắng, tượng trưng cho thần thánh.
Đó là Thánh bào mà chỉ có người trong Thánh điện mới có thể mặc.
Mà người của Thánh điện xuất hiện tại Á Không thành này, vì lý do gì, hẳn là các chư vị đang ngồi đây cũng hiểu được rõ ràng.
Lập tức, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Mọi người kinh ngạc nhìn đồ trong tay Liên Thành chủ cướp về, đó chính là tã lót em bé dính đầy máu.
Đứa bé kia… Đứa bé kia…
“Không thể nào… Tuyệt đối không thể nào…”
Cầm được tã lót mà hắn tận mắt nhìn thấy người của Thánh điện dùng bọc nhi tử của hắn lại, trong nhất thời Liên Thành chủ sắc mặt giận dữ quát, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.
“Đúng, không thể nào, điều này sao có thể…”
“Đúng vậy a, hài tử của Liên Thành chủ là được Thánh điện tuyển chọn, làm sao có thể…”
“Đúng vậy, người Thánh điện phái đến, ta cũng biết, không phải giả mạo, tuyệt đối không thể nào…”
“Không thể nào…”
Sau sự trầm tĩnh trong nháy mắt.
Mọi người trong đại sảnh cũng tiếp nối sự gào thét của Liên Thành chủ, bắt đầu la hét ầm ĩ.
Những ánh mắt đó nhìn về phía Âu Dương Vu Phi không hề tin tưởng.
“Nói đi, không phải là do các ngươi động thủ chứ hả? Hay, chính là các ngươi đã động thủ.”
Liên Thành chủ đứng trong phòng khách ồn ào, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu bên cạnh.
Mặt mày đã hoàn toàn vặn vẹo không ra hình.
Âu Dương Vu Phi đứng ở cửa đại sảnh, thản nhiên nhìn những người đang đứng đầy cả đại sảnh cũng đang nhìn, ánh mắt đó hung dữ như muốn nuốt chửng cả bọn họ.
Lạnh lùng nhìn qua một vòng tất cả mọi người, trầm giọng nói: “ Ta và Liên Thành chủ không thù không oán.
Huống hồ, cho dù có thù, thì chúng ta cũng sẽ chỉ giải quyết với Liên Thành chủ.
Ra tay với con nít để làm gì, chúng ta không có hèn hạ đến mức đó.”
Lời vừa nói xong, hai mắt sắc bén của Âu Dương Vu Phi nhìn quét qua mọi người.
“Ta đã nói rồi, hôm nay chúng ta mới vừa từ cấm địa ra, đúng dịp tới đây.
Gặp phải chuyện này, lại nghe bọn họ nói là hài tử của Thành chủ.
Cho nên mới có lòng tốt, đợi bọn họ đi rồi, mang đến cho Liên Thành chủ.
Không nghĩ tới, ngược lại còn bị nghi là đầu sỏ gây chuyện.
Liên Thành chủ, các người cho rằng chỉ bằng hai huynh đệ bọn ta lại có thể là đối thủ của năm người Thánh điện sao?”
Lời nói lạnh như băng mang theo sự tức giận.
Mà câu cuối cùng trong lời nói tức giận này, mới là điểm mấu chốt thật sự.
Người Thánh điện phái tới đều là cao thủ hạng nhất, hai chọi năm, đúng là bọn họ không có phần thắng.
Đạo lý dễ hiểu như vậy.
Không nói ra, chắc bọn họ cũng không nghĩ tới.
Lời nói ra rồi, cho dù có người mù quáng không thể tin là người Thánh điện động thủ, cũng không thể không bắt đầu suy nghĩ, điều này nói không sai, thật sự thì thực lực của hai người bọn họ không thể là đối thủ.
Lập tức, đại sảnh hỗn loạn, lại trầm tĩnh trở lại.
Vắng lặng.
“Con ơi, con của ta…”
Trong sự trầm mặc quỷ dị này, một tiếng gào thét thê thảm từ sau đại sảnh truyền tới.
Ngay sau đó, mấy nha hoàn dìu một nữ nhân yếu đuối lảo đảo nhanh chóng đi đến.
Đó là, phu nhân của Thành chủ, mới vừa sinh xong.
Thành chủ phu nhân vốn xinh đẹp, giờ cũng không để ý tóc tai bù xù từ phía sau đại sảnh lao đến.
Nhìn thấy tã lót trẻ sơ sinh trong tay Liên Thành chủ, thét một tiếng chói tai, cả người mềm nhũn liền té xuống.
“Phu nhân…”
“A, Thành chủ phu nhân…”
Trong chốc lát cả đại sảnh lại là một mảnh hỗn loạn.
Té xỉu trong nháy mắt liền tỉnh lại.
Thành chủ phu nhân đang nằm trên mặt đất, nắm lấy tã lót trong tay Liên Thành chủ đã chạy đến trước mặt mình, hai dòng lệ huyết tuôn trào.
Mặt tràn đầy hận thù lớn tiếng thét: “Báo thù, ta phải báo thù cho con của ta.
Chàng nhất định phải báo thù cho con của thiếp, con của ta, con ơi…”
Tiếng kêu thê lương, dường như vang vọng cả trời cao.
Buồn bã như vậy, khiến cho mọi người trong đại sảnh đều cảm động.
“Được, báo thù, thù này nhất định phải báo, chàng trai trẻ, nói cho ta biết, tại sao, tại sao, Thánh điện lại có thể làm như vậy? Tại sao?”
Liên Thành chủ hai mắt đỏ ngầu, lại quay về vẻ uy nghiêm khí thế của người đứng đầu một thành lớn.
Mặc dù đau thương như vậy, nhưng vẫn còn để ý đến nguyên do, mà không lỗ mãng.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhìn thấy ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều tập trung trên người hắn, chậm rãi lắc đầu.
“Ta cũng không biết tại sao bọn họ lại làm như vậy, cho nên chúng ta mới đến đây báo Thành chủ một tiếng.
Thành chủ, người không cần vội, hãy nghe ta nói hết.
Bọn họ tại sao lại nhằm vào trẻ sơ sinh, ta cũng không rõ động cơ của bọn họ.
Nhưng mà…”
Nói đến hai chữ nhưng mà, sắc mặt Âu Dương Vu Phi lại càng nghiêm trọng.
Làm cho mọi người trong đại sảnh dường như đều nín thở.
“Nhưng mà, lần đi vào cấm địa tìm kiếm tên phản đồ này, huynh đệ chúng ta lại không tìm được tên phản đồ Âu Dương Vu Phi, mà lại phát hiện một chỗ tuyệt mật trong cấm địa.
Cho nên hai huynh đệ chúng ta mới chẳng quan tâm đến việc tìm kiếm phản đồ, mà chạy ra khỏi cấm địa.”
Nói đến đây Âu Dương Vu phi lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ở phía Đông bắc ở vòng ngoài cùng của cấm địa, chúng ta phát hiện một cái hố chứa cả vạn người.
Bên trong… Toàn bộ đều là t.h.i t.h.ể của trẻ sơ sinh…”
“Cái gì…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lời Âu Dương Vu Phi còn chưa nói xong, mọi người trong đại sảnh dường như đều khiếp sợ đồng loạt lên tiếng.
Sự khiếp sợ này, dường như không có từ ngữ nào để hình dung.
Khuôn mặt Âu Dương Vu Phi đau thương, nhìn mọi người đang khiếp sợ không thể nói nên lời.
Lại trầm giọng nói: “Cái hố đó, dài rộng cũng tới vài chục trượng, bên trong là t.h.i t.h.ể trẻ sơ sinh, có cái còn rất mới…
Huynh đệ chúng ta phát hiện ra cái này.
Hôm nay, lại vừa nhìn thấy việc này, nên mới mạo hiểm tới tìm Thành chủ.”
“Cái hố lớn như vậy, thì có biết bao nhiêu là đứa trẻ chứ…Đây…Đây…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-477.html.]
“Không đúng, những đứa trẻ đó, những đứa trẻ…”
“A… Làm sao có thể…”
Mọi người trong đại sảnh, lúc này mợi người đều dựng tóc gáy, vô cùng khiếp sợ và bất an.
“Nhiều đứa trẻ như vậy, đây là từ đâu đến chứ…”
Trong lúc hỗn loạn này, ngoài đại sảnh có vài người đi đến, một người trung niên đi trước, mặt mày tức giận, trầm giọng nói.
Âu Dương Vu Phi quay đầu nhìn lại, là Liên Phi, phụ thân của Liên Thành chủ.
“Cha…”
“Không cần nói, lúc đi vào ta đã nghe được rồi.”
Đó là Liên Phi, đương gia (đứng đầu gia tộc) của Liên gia cùng hàng với Âu Dương thế gia ở Minh Đảo, vốn vội vàng chạy đến đây để xem mặt tôn tử (cháu).
Lúc này lông mày lạnh như băng, mặt đầy sát khí, hướng Liên Thành chủ vung tay lên.
Thấy ngay cả trưởng tộc Liên gia cũng đến, đại sảnh đang ồn ào cũng yên lặng lại.
Tất cả đều phục tùng Liên Phi, là người có thân phận cao quý nhất ở đây.
Liên Phi vừa ổn định lại tình hình lúc này, xong quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi, trầm giọng nói: “Điều này là thật?”
“Nếu có nữa lời giả dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Âu Dương Vu Phi trả lời như c.h.é.m đinh chặt sắt.
Liên Phi vừa nghe thì khuôn mặt đầy sát khí giờ như nổi lên bão táp, lại lần nữa nhìn Âu Dương Vu Phi mở miệng nói.
“Nhưng nhiều trẻ con như vậy, ở đâu mà có?”
Âu Dương Vu Phi nhún vai một cái, ý muốn nói hắn đâu biết.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Liên Tộc trưởng, những năm gần đây Thánh điện chiêu thu (nhận vào) và xác nhận trẻ con tử vong, cũng không ít.”
Người trong đại sảnh nghe thấy, lập tức nhìn tới hướng vừa phát ra giọng nói.
Chỉ thấy trong một góc đại sảnh, một người chậm rãi đứng lên, lại là Âu Dương Xuất Trần.
Nhưng mà mọi người cũng không có kinh ngạc vì sự xuất hiện của Âu Dương Xuất Trần ở đây, Liên gia vẫn luôn duy trì mối quan hệ thân thiết với hắn.
Liên Phi vừa nghe xong, mày liền nhíu chặt lại, nhìn Âu Dương Xuất Trần nói: “Ý của ngài đây là?”
Âu Dương Xuất Trần chậm rãi đi tới, vừa cau mày trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ này không nhắc, ta còn không để ý tới, hắn vừa nói như vậy.
Làm ta nhớ tới một chuyện, các vị, những năm gần đây, có nhà ai vừa mới sinh con ra, mà người của Thánh điện không xuất hiện không?”
Lời vừa nói ra, người trong đại sảnh rối rít lắc đầu.
Sắc mặt càng khó coi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, lời tiếp theo nói ra sẽ khiến lông tóc của bọn họ dựng đứng.
Âu Dương Xuất Trần thấy vậy gật gật đầu, sắc mặt cũng trầm trọng hơn nói: “Không có, chỉ cần có đứa trẻ nào sinh ra, thì người Thánh điện tuyệt đối sẽ ở bên cạnh.
Như vậy, hài tử của mọi người, người đầu tiên được nhìn thấy là người Thánh điện, hay là mọi người?”
Câu hỏi như vậy, trong đại sảnh càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
“Là Thánh điện.”
Trong sự yên tĩnh này, thân hình Liên Phi cũng bắt đầu không vững.
Âu Dương Xuất Trần ngẩng đầu nhìn Liên Phi một cái, ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng, là Thánh điện.
Hài tử vừa sinh ra, người đầu tiên tiếp nhận là Thánh điện, mà không phải là cha mẹ chúng.
Người Thánh điện quyết định xem chúng có phải là người có tư chất xuất chúng, đủ năng lực vào Thánh điện hay không.
Hay là tư chất bình thường, chỉ có thể vào học đường bình thường.
Thậm chí là… tử thai.”
Người ta nói không có lửa sao có khói.
Vốn là một hồ nước sâu, sóng gió nhẹ nhàng không thể chạm được đến đáy.
Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng nó thuần khiết, không nhiễm bụi trần.
Nhưng, ném một tảng đá lớn xuống, dưới lớp sóng nước cuộn trào, sẽ thấy được, dù chỉ là một chút, vẩn đục.
Như vậy, những người đã nổi lên sự nghi ngờ, thì sẽ lập tức vén nó lên, đào sâu vào, lập tức bắt đầu nghi kỵ.
Vì vậy, nghe Âu Dương Xuất Trần nói, mọi người trong đại sảnh trong nháy mắt sắc mặt cực kỳ đặc sắc.
“Đúng vậy, là bọn họ quyết định tất cả hài tử của chúng ta…”
“Đúng thật như vậy, hài tử của ta ta cũng chưa thấy, bọn họ liền ôm đi…”
“Không nói thì không để ý, lúc đó ta cũng có nghe thấy hài tử của ta khóc rồi, kết quả người của Thánh điện nói là tử thai, đã khóc được thì làm sao lại là tử thai…”
“Ta cũng như vậy…”
“A, đây…”
Lời nói liên tục vang lên không dứt, người trong đại sảnh càng nói càng chấn động và khiếp sợ.
Trong bọn họ có rất nhiều người có con bị Thánh điện mang đi.
“Ta vẫn cảm thấy, chúng ta không ăn đồ gì có độc, tại sao lại sinh ra nhiều tử thai như vậy? Mà những hài tử bị Thánh điện nhìn trúng rồi mang đi cũng không ít.
Hài tử bình thường được để lại thì cực ít.”
Âu Dương Xuất Trần nhướng mày.
Liên Phi đứng bên cạnh hắn, bàn tay trong tay áo không ngừng run rẩy, cắn răng tiếp lời nói: “Bởi vì hài tử sống được rất ít.
Cho nên Thánh điện bắt đầu chọn lựa hài tử, bắt đầu ghi chép ai muốn sinh con.
Bắt đầu ưu tiên đỡ đẻ cho bọn họ.
Chúng ta đều cho rằng chuyện này rất bình thường.
Nhưng… nhưng mà…”
“Nhưng mà, hài tử chúng ta vừa mới sinh ra, lại ngay lập tức bước vào hang hùm miệng sói, vào cái hố sâu vạn người đó.”
Âu Dương Xuất Thần tiếp lời Liên Phi không thể nói được.
Ầm, lời này vừa nói ra khỏi miệng, mọi người trong đại sảnh như bùng nổ.
Trong số bọn họ không phải mỗi người đều đã sinh hài tử, nhưng người thân có, bạn bè có, trong gia tộc có, bọn họ đều thấy qua việc như thế này rồi.
Trên địa bàn của Minh Đảo này thì đây là quy củ, không có gì mới mẻ.
Mà bọn họ vẫn luôn tín ngưỡng, giống như đây chính là đạo trời.
Nhưng bây giờ có người nói cho họ biết, họ sai rồi.
Bọn họ tín ngưỡng nhầm người rồi, đằng sau cái quy tắc mà bọn họ cho là thiên đạo, lại là sự hắc ám trắng trợn, g.i.ế.c người hàng loạt.
Con cháu mới sinh của bọn họ không có chết.
Bọn chúng có thể là bị người Thánh điện g.i.ế.c c.h.ế.t .
Bị Thánh điện mà bọn họ vẫn cho rằng là thần thánh g.i.ế.c chết.
Hài tử được chọn trúng của bọn họ, không phải có cuộc sống vinh hạnh trong Thánh điện.
Mà là, sớm đã c.h.ế.t rồi, bị ném bỏ trong hố sâu, ngay cả chỗ chôn cũng không có.
Tin tức kinh thiên động địa như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều phẫn nộ rồi.