Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 506
Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:22:57
Lượt xem: 10
Quá cường đại, quá mạnh mẽ rồi.
Vân Triệu, Ma Yết khuôn mặt bắt đầu giật giật, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, nếu không phải còn nhớ bản thân là đang rình rập xem diễn, sợ rằng lập tức cười to thành tiếng rồi.
Ngẩng đầu, trăng vẫn sáng như vậy.
Nhưng mà, chỉ là một quầng sáng tròn tròn lại khiến người ta cảm xúc mênh mang, thật thần kỳ.
Gió đêm thổi qua, ngọn cây xào xạc.
Khiến cho người ta khó phân biệt được là tiếng gió thổi làm lá cây lay động hay là do Vân Triệu và Ma Yết kiềm chế tiếng cười mà động đậy.
Đêm nay, thật là thần kỳ.
Trái lại với Vân Triệu và Ma Yết đang nín cười chờ xem kịch vui.
Độc Cô Dạ nghe thấy lời đó cũng khựng lại một chút, sau đó cũng không biểu hiện bất cứ biểu cảm gì.
Chỉ thuận tay xoa xoa đầu Hiên Viên Ngọc.
Ai lại đi tính toán chuyện này với đứa trẻ ba tuổi chứ.
“Ha ha ha…” Nhưng mà cô gái hồng y bên cạnh hắn kia, lại trố mắt ngẩn ngơ, sau đó liền cười điên cuồng ra tiếng.
Phong tình toàn bộ thể hiện ra, khí độ vô cùng hấp dẫn.
Ôm bụng cười to, dường như không quan tâm người khác đánh giá nàng như thế nào.
Chỉ nhìn cũng biết, những lời này chọc cho nàng vui vẻ biết bao nhiêu.
“Bé cưng, muội gả cho hắn sao, chờ muội lớn lên, hắn đã già mất rồi.” Vừa cười, cô gái hồng y vừa chỉ Hiên Viên Ngọc nói.
Già? Vậy chẳng lẽ già rồi sẽ xấu đi?
Đôi mắt đen láy của Hiên Viên Ngọc xoay xoay tròn, xấu đi thì sẽ không xinh đẹp nữa.
Vấn đề này, cần phải cân nhắc, cân nhắc, cân nhắc thật kỹ.
Nhìn thấy dáng vẻ bắt đầu suy nghĩ của Hiên Viên Ngọc, cô gái hồng y lại càng cười vui vẻ hơn, đứa trẻ còn bé xíu thế này, lại thật sự bắt đầu cân nhắc vấn đề này a.
Đây quả thực là quá buồn cười rồi.
Độc Cô Dạ vẫn không có biểu tình gì nhiều, chuẩn bị đứng lên.
Hiên Viên Ngọc đang suy nghĩ thấy vậy, hai tay duỗi ra, ôm cổ Độc Cô Dạ.
Hất cằm với cô gái hồng y, nói: “Mặc kệ, hiện tại thúc thúc xinh đẹp không có già.”
Lời này vừa nói ra, Vân Triệu và Ma Yết đang ẩn giấu gần đó như gần như cười phụt ra, điên cuồng cười thành tiếng.
Lá cây lay động, Độc Cô Dạ nhíu máy nhìn thoáng qua chỗ Vân Triệu và Ma Yết ẩn thân gần đó, ánh mắt lóe lên nghi hoặc.
“Ha ha…”
Cô gái hồng y càng cười thoải mái.
“Thúc thúc, dẫn chúng con theo với, thúc thúc không thích nàng, chúng con giúp thúc đối phó với nàng cho.”
Ôm chân Độc Cô Dạ, Hiên Viên Huyền nãy giờ vẫn luôn không xen vào, lúc này đột nhiên mở miệng nói, trên khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười ngọt ngào.
Lời này vừa nói ra, cô gái hồng y đang cười liền ngừng lại.
Xem ra, lời này giống như trúng tử huyệt.
“Hai đứa nhỏ đáng c.h.ế.t này.” Cô gái hồng y nhất thời giận cũng không được mà cười cũng không xong.
Mà Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc đồng thời ngẩng đầu, thái độ rõ ràng.
Độc Cô Dạ bị Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc ôm không buông, lại nhìn Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc một cái, trong mắt chợt ánh lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Lập tức lại gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng: “Nhà các ngươi ở đâu? Cha mẹ thật là không cần các ngươi nữa?”
Hai đứa nhóc Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc này lập tức gật đầu: “Không biết ở đâu, chúng con bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương đó, khiến Vân Triệu nhìn thấy liền nhẫn nhịn đến nội thương luôn rồi.
Hai tên gia hỏa này, chuyện này mà bị Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt biết được, cái m.ô.n.g nhỏ nhất định nở hoa tưng bừng (đánh đòn).
Độc Cô Dạ thấy Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc không chút chần chừ gật đầu, liền mỗi tay ôm một đứa. “Nếu đã như vậy, thì các ngươi đi theo ta đi.”
Dứt lời xoay người không thèm quan tâm đến cô gái hồng y, thân hình chớp một cái đã ra khỏi rừng trúc, đi xuống núi.
“Chủ nhân.”
Vài người đứng phía sau cô gái hồng y không xa thấy vậy, không khỏi nhíu mày hô lên một tiếng.
Cô gái hồng y nghe vậy liền lắc lắc tay.
Nhìn theo bóng lưng của Độc Cô Dạ, tự mình cười cười, gần như tự lẩm bẩm: “Khó mà tìm được một người hợp ý như thế, không ngờ lại khó chơi như vậy.
Ha ha, thật là hao tổn tâm trí, hao tổn tâm trí mà.”
Giọng nói không lớn, nhưng đi theo nàng đều là cao thủ, nghe hết rõ ràng.
Nam tử dẫn đầu kia thấy vậy không khỏi nói: “Chủ nhân, hắn rõ ràng không muốn chủ nhân đi theo, lấy hai đứa nhỏ kia làm bia đỡ đạn.
Chủ nhân, tiểu nhân thấy hay là bỏ đi, thân phận của Người như vậy…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị cô gái hồng y cắt đứt.
Vuốt vuốt cằm, cô gái hồng y cười nói: “Thích thì phải theo đuổi, ta không muốn có một ngày lại hối hận hôm nay ta vì bận tâm đến mặt mũi và thân phận, mà đánh mất hạnh phúc ta nên có được.”
Giọng nói trong trẻo, mang theo sự mạnh mẽ, quyết tâm, càng mang theo khí thế nhiệt huyết, kiên định và chấp nhất.
Cuộc đời ngắn ngủi, so với việc sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau.
Không bằng ra sức phấn đấu, để sau này không phải hối hận.
Lời của cô gái hồng y nói ra, mấy nam nhân phía sau nhất tề liếc nhìn nhau, không tiếp lời nữa.
“Các ngươi ở đây thu dọn một chút, những đứa trẻ còn sót lại ở sơn trại này, các ngươi biết xử lý sao rồi đó, xử lý xong thì đừng vội theo ta.
Khó có được dịp chạy đi chơi xa như vậy, các ngươi cứ tự ý đi.
Hơn nữa ta nghĩ hắn cũng không muốn các ngươi đi theo đâu.”
Cô gái hồng y sau khi phân phó mấy câu, phất tay với mấy người kia, hồng y lay động, đi theo hướng Độc Cô Dạ, đuổi theo thật nhanh.
Mấy nam tử còn lại thấy vậy, bất đắc dĩ cắn răng, bắt đầu giải quyết hậu quả.
Nhìn đám người Độc Cô Dạ, cô gái hồng y đều đi xa, lúc này Vân Triệu và Ma Yết trốn trên cây, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu cười đến vặn vẹo.
Nhìn nhau một cái, rồi phi thân đuổi theo.
Có trò hay để xem, bọn họ sao có thể bỏ qua.
Gió đêm hơi lạnh, trăng sao vẫn như vậy.
Tro tàn của lửa trại vẫn đang bay trong gió.
Nhưng bộ lạc ăn thịt người, vĩnh viễn bị tiêu diệt.
Gió lạnh lẽo, mây trắng bay.
Sắc xuân tràn đầy, trăm hoa đua nở.
Hoàng cung Thiên Thần, trong phòng nghị sự.
“Ừ, không tệ, biết động não, không uổng công dạy chúng nó.” Hiên Viên Triệt liếc nhìn tin tức trong tay, chầm chậm gật đầu.
Trong mắt có một chút đắc ý và tự hào.
Hai đứa này nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng cũng thật thông minh, không hổ danh là con của hắn và Lưu Nguyệt, đúng là giỏi, vậy không khiến hắn đắc ý sao được.
“Điện hạ và Công chúa thông minh như vậy, thiên hạ thật hiếm thấy.”
Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch ngồi bên cạnh Hiên Viên Triệt tiếp nhận tin tức, vừa xem thì cả mặt đều vui vẻ khen ngợi.
Hiên Viên Triệt nghe vậy cười nói: “Đừng quá khen bọn chúng, đây…”
“Phụt…”
Hiên Viên Triệt vừa mở miệng nói được nửa câu, Lưu Nguyệt đang ngồi bên cạnh uống trà lật xem tin tức của Vân Triệu gởi về, phụt một cái phun hết nước trà ra.
Sau đó không kiềm được ho khan không ngừng.
Hiên Viên Triệt sửng sốt nhìn Lưu Nguyệt nói: “Làm sao vậy?”
Sao lại kích động như vậy?
Lưu Nguyệt của hắn không phải là người hay kích động, trên đời hiếm có chuyện gì khiến nàng có thể thay đổi vẻ mặt, bộ dạng này hắn cũng chưa thấy qua.
Lưu Nguyệt một tay bưng chén trà, một tay nắm lá thư.
Sắc mặt từ xanh chuyển sang hồng, từ hồng sang đen, tức giận và buồn cười đan xen, thần sắc biểu cảm đa dạng, cực kỳ phong phú.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, nhướng mày thật cao, liếc nhìn tin tức Lưu Nguyệt cầm trong tay, Hiên Viên Triệt cúi đầu nhanh chóng lật xem tin tức trong tay nàng.
Mà Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch lại mặt đối mặt nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra.
“Cái gì?” Khi lật đến tờ cuối cùng, Hiên Viên Triệt đọc nhanh như gió, lông mày đột ngột dựng lên, mặt mũi dữ tợn như muốn cắn người.
“Buồn cười, sao lại có thể có lý luận như vậy được, hai tên nhóc thối tha vô liêm sỉ này, Hiên Viên Ngọc này…”
Sắc mặt tái xanh, xấp tin tức trong tay sau khi đọc xong liền bị Hiên Viên Triệt vò nát nhăn nhúm.
Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch đối mắt nhìn nhau, tinh thần căng thẳng.
Làm sao vậy? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì rồi?
Mộ Dung Vô Địch hoảng loạn liền giật tin tức trên tay Lưu Nguyệt, mà Lưu Nguyệt cũng không ngăn cản.
“… nói bị vứt bỏ, cha mẹ không cần…”
Mộ Dung Vô Địch trầm mặc, Điện hạ và Công chúa thật to gan.
Liền tiếp tục nói: “Công chúa tuyên thệ, phải gả cho Độc Cô Dạ, đòi đi theo… muốn gả cho Độc Cô Dạ!!!”
Hét một tiếng cao the thé như giọng Opera, Mộ Dung Vô Địch không dám tin, dụi dụi mắt, nhanh chóng nhìn lại.
Tiểu Công chúa muốn gả cho Độc Cô Dạ? Muốn gả cho Độc Cô Dạ?
Dùng sức dụi mắt, không phải là hắn nhìn lầm, nhìn sắc mặt phong phú của Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch sắc mặt cũng cổ quái nhìn Tể tướng.
Bi thảm rồi.
Đây… đây là chuyện gì vậy chứ…
Năm đó, thiên hạ này, ai mà không biết Độc Cô Dạ đối với Hoàng hậu bọn họ có tâm tư gì.
Ai mà không biết Bệ hạ bọn họ và hắn là tình địch, là kẻ thù.
Hôm nay, Công chúa ba tuổi này của bọn họ muốn gả cho Độc Cô Dạ…
Ặc, thế giới này quả thực quá kì diệu rồi.
Kì diệu đến mức Mộ Dung Vô Địch và Tể tướng trán đổ đầy mồ hôi luôn rồi.
“Cái này, Công chúa mới ba tuổi, lời này hoàn toàn… hoàn toàn có thể bỏ qua… con nít mà phải không…” Tể tướng cũng không biết nói sao.
Hít sâu, hít thật sâu, Hiên Viên Triệt chậm rãi đè áp sắc mặt tái mét.
Mặc dù lời đứa trẻ ba tuổi khó có thể xem như thật.
Nhưng mà, lần này cư nhiên lại dám không quay về, cứ như vậy mà đi theo Độc Cô Dạ.
Nếu thật sự muốn chạy theo Độc Cô Dạ mất tung tích, sau đó tận mười năm sau mới xuất hiện lại, vậy thì không phải là vấn đề ba tuổi nữa.
Hít sâu một hơi, Hiên Viên Triệt bỏ tin tức trong tay xuống.
Nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh cũng ổn định tâm tình không thất thố nữa, chậm rãi nói: “Gần đây cũng không có chuyện gì lớn.”
Lưu Nguyệt nghe vậy quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, khóe miệng nở nụ cười.
Mà Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch lại cảm thấy lời tiếp theo của Bệ hạ, bọn họ nhất định là không thích nghe.
Nhìn nụ cười của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cũng cười cười: “Đã không có chuyện gì, khó có được thời gian rảnh rỗi như vậy, chúng ta đi ra ngoài một chuyến không?”
“Được, ở trong Hoàng cung này ta thật không thoải mái.”
Lưu Nguyệt duỗi người, nở nụ cười.
Ba năm nay đều ở trong Hoàng cung, xử lý việc thiên hạ, phiền muốn c.h.ế.t luôn rồi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy quay đầu nhìn Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch sắc mặt đang khó coi, nói: “Vậy phiền hai vị ái khanh rồi.”
“Bệ hạ, Người không thể…”
Mùa xuân tháng ba, chính là tiết đạp thanh.
Ra ngoài du ngoạn, tiện thể tìm hai tên nhóc nghịch ngợm đó, đánh cho một trận nhớ đời, mùa xuân này vậy là hoàn mỹ rồi.
Gió nhẹ trăng sáng, giang sơn đẹp như tranh.
Âu Dương Vu Phi đang chu du phía Đông, chuẩn bị quay về Minh Đảo trốn tai họa, đang tận hưởng một buổi tối mát mẻ của mùa xuân.
Nằm trên mái nhà uống rượu, đưa tay nhận lấy bồ câu đưa thư của Vân Triệu.
“Hả, muốn gả cho Độc Cô Dạ?” Nắm tin tức trong tay, Âu Dương Vu Phi nở nụ cười.
“Thú vị, đây mới xứng đáng là đồ đệ do ta dạy dỗ, đủ to gan, có sáng tạo, ha ha.”
Cười to, Âu Dương Vu Phi xoay người một cái ngồi dậy, tủm tỉm cười: “Nếu Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đều không thể ngồi yên nữa, vậy thì tình huống náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu ta được.”
Âu Dương Vu Phi xác định nhanh chóng, tạm thời không trở về Minh Đảo nữa, đi theo xem náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-506.html.]
Bầu trời đêm cao cao, ánh sao chói mắt.
Có mấy người nhiều năm rồi chưa gặp lại, bắt đầu từ khắp thiên hạ tụ tập về một chỗ.
Chương 507;
Hoa đào tháng ba nở khắp thiên hạ.
Gió xuân phất phơ cành liễu, mây trắng muôn hình vạn trạng.
Cảng bi*n đ*ng hải Thiên Thần, một con thuyền đang dập dềnh trên biển xuôi dòng đi đến phương Bắc.
Thuyền buồm có hai tầng, dài khoảng mười trượng, không tinh xảo, nhưng lại thực dụng, trên thuyền chở nhiều thương nhân và hàng hóa, đang giong buồm ra khơi.
“Oa, thật đẹp, thật đẹp a.”
Trên tầng lầu trên thuyền, có rất nhiều thương nhân qua lại, hai đứa nhỏ Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc đang giơ bàn tay nhỏ nắm lấy mép thuyền, nhón chân ráng nhìn từ khe thuyền ra bên ngoài.
Cả một vùng trời đều là nước biển, một tấm màn trời xanh thẳm, làm mát cả trời đất.
Một thế giới hoàn toàn mới đang hiển hiện trước mắt bọn họ.
Một thế giới mà bọn chúng mới chỉ nghe nói qua, nhưng chưa đến bao giờ.
Biển lớn, đúng là biển lớn, là biển lớn nơi Âu Dương sư phụ ở, đẹp quá.
Hai đứa nhỏ dán chặt mắt vào khe thuyền, dường như muốn nhào ra ngoài, trong mắt đều là cảm thán, kinh ngạc, thật là đẹp a.
Sau lưng, trên thuyền, Độc Cô Dạ đang ngồi trên ghế, thưởng thức rượu nhạt, thản nhiên nhìn hai đứa nhỏ.
Trong ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa.
Hai khuôn mặt trắng ngần dưới ánh mặt trời càng thêm thu hút, rất xinh đẹp.
Nhưng mà, vẻ đẹp này lại làm cho hắn có cảm giác chúng rất giống với một người trong trí nhớ của hắn.
Không nói được giống chỗ nào, nhưng lại cảm giác được như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một cái nhăn mày một tiếng cười, có khi chỉ là bóng dáng thoáng qua tầm mắt, cái cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện.
Một chặng đường dài, giờ mọi người đã đến gần với ranh giới Ngạo Vân quốc trước kia, băng ngang qua một nửa Trung Nguyên, cuối cùng cũng tới đây, sau đó bắt thuyền hàng vượt biển, suốt đoạn đường này cảm giác đó càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn.
Độc Cô Dạ thưởng thức rượu, nhìn hai đứa nhỏ khuôn mặt luôn mang nụ cười, vui vẻ hạnh phúc, trong mắt hiện lên một thoáng ôn nhu.
Có lẽ, chính vì điểm giống nhau này.
Hắn càng cưng chiều hai đứa nó, càng quan tâm hơn.
Nếu thật sự hai đứa nhỏ này không ai cần nữa, vậy hắn dẫn theo chúng cả đời, có lẽ cũng là sự lựa chọn không tệ, Độc Cô Dạ nhàn nhạt quét mắt qua khuôn mặt vui vẻ của Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc một cái.
Mà lúc này, hai tên nhóc lần đầu tiên nhìn thấy biển cả kia, sớm đã bị biển khơi hào hùng cuốn hết tâm trí rồi, đang rất hưng phấn.
“Ca ca, ca xem. Cá, có cá kìa, con cá thật to quá.”
Hiên Viên Ngọc hưng phấn kéo áo Hiên Viên Huyền.
Mà Hiên Viên Huyền thì đang nắm chặt mạn thuyền, hai cái chân nhỏ không ngừng nhảy lên, từ khe thuyền nhìn ra ngoài, kích động nói: “Oa oa, có chim bay kìa, màu trắng, nhiều ghê, nhiều ghê…”
“Ca ca, ca xem chỗ đó kìa…”
“Nhìn kìa, nhìn kìa, Bối Bối muội xem kìa…”
Hai đứa nhỏ đã hưng phấn đến mức quên cả trời đất rồi.
Mà mấy thương nhân đang đi dạo trên thuyền kia, thấy hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, cũng không khỏi ngừng lại cách đó không xa cười cười nhìn chúng.
Có người liền dứt khoát bế chúng lên, để chúng xem cho rõ.
Hai đứa thấy vậy lại càng hưng phấn hơn.
“Lại gặp nhau rồi.”
Trong tiếng kêu la hưng phấn của hai đứa nhỏ, một giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó có một người thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Dạ, cười cười với hắn.
Một thân hồng y, đó không phải là cô gái hồng y luôn đi theo thì còn ai nữa.
Từ Bắc Mục theo tới Trung Nguyên, từ Trung Nguyên theo đến đây, kiên nhẫn như vậy, Độc Cô Dạ đã không còn biết nói gì nữa.
Lần này, vốn là hắn từ Thứ Lê quay về làm một số việc.
Không ngờ nửa đường gặp phải cô gái hồng y kia, liền bị dây dưa đến bây giờ.
Không đến mức khó chịu chán ghét, nhưng hắn cũng hiểu ý tứ của cô ta, cô gái này từ trước đến giờ không hề che dấu tình cảm của mình.
Chỉ là tình cảm cả đời của hắn đã dùng hết, không muốn lại một lần nữa trải qua cảm giác đó, cũng không có khả năng thử đi tiếp một lần nữa.
Tình cảm kia dành cho hắn cũng uổng công mà thôi.
Độc Cô Dạ không quay đầu lại, thậm chí không nhìn cô gái hồng y, vẫn duy trì tư thế cũ, chậm rãi uống rượu.
Cô gái hồng y thấy vậy cũng không thất vọng, lại càng không tức giận, dường như sớm đã quen rồi.
Cười nhẹ phe phẩy quạt trong tay nói: “Chọn con đường này, là ngươi muốn đi Bắc Mục? Đi Thứ Lê, hay là đi Mạc Hà sao?”
Dứt lời, cũng không mong Độc Cô Dạ trả lời, mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng không có việc gì làm, cứ đi cùng ngươi là được rồi.”
Độc Cô Dạ nghe thấy lời này, lạnh lùng dời mắt qua cô gái hồng y, sau đó không có biểu hiện gì, quay đầu lại, tiếp tục uống rượu.
Mà cô gái hồng y cũng không để ý, phe phẩy quạt, cười xinh đẹp.
Lần này đi Thứ Lê hay Mạc Hà đều không phải là một hành trình ngắn.
Trái tim cô đơn lạnh lẽo này, nàng cũng sẽ ủ ấm giúp cho hắn.
Gió biển thổi qua, một mùi ẩm ướt đặc trưng chỉ có biển mới có theo gió bay lên.
Cảm giá thật là khoan khoái.
Trời đất bao la, đại dương mênh mông.
Một trái tim cô đơn có cứng đầu đến mấy, trong trời đất bao la rộng lớn này, cũng sẽ có một cách nào đó khiến cho nó ấm áp trở lại.
Cô gái hồng y mỉm cười, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy bầu rượu trong tay Độc Cô Dạ, rót cho mình một ly, động tác rất hào sảng.
Mang theo sự hào phóng đặc trưng của nữ nhân dị tộc.
Độc Cô Dạ khẽ nhíu mày.
“Dạ Dạ, thúc mau xem, có …”
Hiên Viên Ngọc được hai người thương nhân bế lên đang hưng phấn, quay đầu lại vẫy tay với Độc Cô Dạ, muốn kêu hắn tới xem, liền nhìn thấy cô gái hồng y như âm hồn bất tán kia.
Mặt mày đang hưng phấn liền khựng lại, Hiên Viên Ngọc chu cái miệng nhỏ lên.
“Ca ca…” Kéo tay Hiên Viên Huyền đang phấn khích không ngừng khua tay múa chân, Hiên Viên Ngọc trề môi về phía cô gái hồng y.
Hiên Viên huyền thấy vậy quay đầu nhìn theo hướng nhìn của Hiên Viên Ngọc.
Hai mày nhỏ liền nhíu chặt lại.
Hai thương nhân đang ôm Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc thấy vậy cười nói: “Sao vậy, hai tiểu bảo bối, sao đột nhiên mất hứng vậy?”
Hai tiểu bảo bối dễ thương này, không thích hợp với vẻ mặt phụng phịu.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn cô gái hồng y, tức giận phùng má, như hai con ếch nhỏ.
Thật không biết xấu hổ, lại đến nữa.
Dạ Dạ đã nói không thích nàng ta, nàng ta lại theo tới, đáng ghét, thật là đáng ghét.
Cô gái hồng y nhận thấy Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nhìn qua, liền cười, nhưng không hề tránh né, ngược lại còn giơ ly rượu về phía Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc, cười khiêu khích với hai đứa nó.
Tuy rằng so đo với hai đứa con nít thế này thật quá mất phong độ.
Nhưng chọc tức hai đứa nhóc kia cũng vui.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc trừng mắt, sau đó quay phắt lại, nhìn nhau.
Hai mắt híp lại, ẩn chứa nụ cười hồ ly.
“Thúc thúc, bỏ chúng con xuống, chúng con muốn đi đến chỗ cha.”
Mắt Hiên Viên Ngọc cong lên như một viên đá màu đen, cười ngọt ngào với thương nhân đang bế mình.
Thương nhân kia lập tức cười vui vẻ, để Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc xuống.
Mà cô gái hồng y cách đó không xa nên đương nhiên cũng nghe được câu nói này của Hiên Viên Ngọc, xém chút nữa là phun ra cả ngụm rượu.
Cha? Không phải là ám chỉ Dạ Dạ sao?
Hai đứa nhóc này muốn làm cái gì?
Hai đứa nhỏ Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc chân vừa chạm đất liền chạy bổ nhào tới phía Độc Cô Dạ.
Sau đó trước mắt tất cả mọi người, một trái một phải ngồi lên đùi Độc Cô Dạ, ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha.”
Độc Cô Dạ c.h.ế.t lặng…
Nhưng không hổ là kẻ lạnh lùng, khuôn mặt băng sơn vạn năm cũng không thay đổi, một tiếng cha này đã khiến cho hắn kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức làm hắn biến sắc.
Chỉ cúi đầu nhìn hai đứa nhóc này lại muốn làm trò gì đây.
Mà ẩn nấp cách đó không xa, Vân Triệu và Ma Yết hóa trang thành thuyền viên đang chuẩn bị đồ đạc, vừa nghe thấy lời này xong, cả hai đều sơ ý sẩy chân đụng ầm vào nhau.
Hai chóp mũi đụng thật mạnh vào nhau, đau khiến cho đầu óc muốn choáng váng.
Cha, thật quá cường đại, dám cả gan gọi như vậy.
Trên thuyền, Hiên Viên Ngọc trèo lên ngồi trên đùi Độc Cô Dạ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nói: “Cha, mẹ ở phía trước, chúng ta lập tức có thể tìm được mẹ phải không cha?”
Độc Cô Dạ nhíu mày, không nói gì.
Hiên Viên Huyền đang đứng bên chân Độc Cô Dạ lập tức tiếp lời, không ngừng gật đầu nói: “Cha nói rồi, mẹ đang ở điểm dừng chân phía trước đợi chúng ta.
Cả nhà chúng ta sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi.”
Hiên Viên Ngọc nghe vậy nắm tay nhỏ lại, mặt mày sáng lạn nói: “Thật là nhớ mẹ, muốn được mẹ ôm một cái quá.”
“Ca ca cũng nhớ mẹ lắm.”
Không biết có phải là đột nhiên nhớ lại mấy tháng rồi không gặp Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hay không, mà hai đứa đang nói thì đột nhiên mắt đỏ lên.
Bộ dạng nhỏ nhắn đó, lúc này thật đáng thương.
Khiến cho mấy thương nhân m.á.u lạnh xung quanh, hầu như đều muốn đi lên, ôm chầm lấy hai đứa nhỏ an ủi một chút.
Độc Cô Dạ thấy vậy, biết là hai đứa nhỏ nhớ mẹ của chúng rồi.
Lập tức, chầm chậm giơ tay, xoa đầu hai đứa.
Động tác nhẹ nhàng, khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt, lại như người thật sự làm cha, không tiếng động an ủi hai đứa nhỏ, trong lúc đó bản thân cũng tự chìm trong cảm xúc của mình.
Hiên Viên Ngọc thấy vậy hai mắt liền đỏ lên.
Sau khi cười ngọt ngào với Độc Cô Dạ, liền quay đầu về phía cô gái hồng y đang cười cười như đang xem bọn chúng diễn trò.
Cái miệng nhỏ mím lại, hai mắt lộ ra vẻ chán ghét, bĩu môi nói: “Cô thật đáng ghét, cứ bám lấy cha ta.
Cha đã nói là dẫn chúng ta đi tìm mẫu thân của chúng ta, cô còn không chịu rời đi.
Đáng ghét, cô muốn cha ta bỏ mẹ ta, thật đáng ghét.”
Lời này của Hiên Viên Ngọc vừa nói ra, Hien Viên Huyền lập tức tiếp lời: “Chúng ta đi tìm mẹ, cả nhà chúng ta mãi mãi sẽ ở bên nhau.
Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.
Không cần cô, chúng ta không muốn cô đâu, cha cũng không cần cô, cô đi đi, đi đi.”
Dứt lời liền đùng đùng chạy đến, đôi tay nhỏ bé đẩy cô gái hồng y ra.
Lời nói hai đứa nhỏ tuy giọng còn ngọng nghịu, cũng không quá rõ ràng và hợp lý.
Nhưng người xung quanh nghe xong đều hiểu.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cô gái hồng y.
Khinh bỉ có, kinh ngạc có, chán ghét có, khinh miệt cũng có.
Có mấy người phụ nữ rất yêu mến hai đứa nhóc này, thậm chí còn bắt đầu cúi đầu mắng chửi.
Cái đồ hồ ly tinh chia rẽ gia đình người ta.
Thật không biết xấu hổ a…
Đủ các từ ngữ phát ra, bay lên không trung.
Đối với những ánh mắt không tốt đẹp như vậy, cho dù cô gái hồng y trầm ổn bình tĩnh hơn người, cũng không chịu nổi những ánh mắt chán ghét đó.
Thu lại vẻ cười trên mặt, cô gái hồng y đằng đằng sát khí giơ ngón cái với Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Giỏi, giỏi lắm, tuổi còn nhỏ như vậy, lại chơi nàng một chiêu như vậy, đủ ngoan độc, đủ chính xác.
Mà Độc Cô Dạ hiển nhiên là cưng chiều bọn chúng, không tính ra tay giúp nàng giải vây.
“Các ngươi đợi đó cho ta.”
Một tiếng uy h.i.ế.p nho nhỏ, cô gái hồng y đứng phắt dậy, xoay người rời đi.
Hôm nay lại thua trong tay hai đứa nhóc này, chờ đó, xem sau này ta xử lý hai tên nhóc quỷ các ngươi như thế nào đây.
Nhìn cô gái hồng y cứ như vậy rời đi, hơn nữa sau này trên thuyền này cũng khó mà tiếp xúc với Dạ Dạ, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc quay đầu nhìn nhau, giơ tay nhỏ,vỗ vào nhau một cái.
Dám giành người với bọn chúng à, hừ.
Độc Cô Dạ thấy vậy sắc mặt chưa đổi, nhưng tận sâu trong ánh mắt lóe lên, thật thông minh.
Ở đằng xa, Vân Triệu và Ma Yết choáng váng thấy vậy, nhìn nhau một cái, trong mắt hai người cùng hiện lên một từ, hồ ly, hai con hồ ly hiểm ác a.