Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-06-07 21:32:03
Lượt xem: 507
Tiêu lão thái vừa nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch vào cửa, lập tức diễn vai mẫu tử tình thân. Cả người nhào tới: ”Nhi tử, rốt cuộc ngươi cũng đã tới.”
“Nếu ngươi còn chưa tới, nương đây và nữ nhân của người đều bị tức phụ của ngươi bức c.h.ế.t rồi.”
Tiêu Nguyên Thạch nhanh chóng đỡ lấy Tiêu lão thái, trong nháy mắt đầu cảm thấy thật đau, nương của ông ta không đi diễn kịch, thật là uổng phí tài năng.
Ông ta cường điệu: “Ta và Liễu Như là trong sạch.”
Sau khi ông ta và Liễu Như quen biết nhau, chỉ cảm thấy nói chuyện với nàng ta rất nhẹ nhàng.
Cho nên, thỉnh thoảng sẽ ghé qua ngồi một lát, hoặc là đến nếm thử tay nghề của nàng ta.
Giữa bọn họ hoàn toàn không có chuyện gì vượt qua giới hạn cả.
Ông ta vẫn luôn biết rõ Liễu Như luôn muốn gả cho một người bình thường làm chính thê, không muốn làm thiếp.
Trong lòng Tiêu lão Thái trợn tròn mắt, trai đơn gái chiếc thường xuyên ở cùng nhau trong sân, trong sạch cái rắm.
Trên mặt lại trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái.” Vậy vì cái gì mà tức phụ nhà ngươi lại chạy tới muốn đuổi người ta đi, còn mắng người ta là đồ tiện nhân, chuyên môn câu dẫn nam nhân.”
Bà ta duỗi tay chỉ Đào Liễu đã ngất xỉu tại chỗ. ”Ngươi xem, trên mặt nàng ta còn dấu bàn tay do tức phụ nhà ngươi tát, lúc đó ta nghe mà đau thay.”
“Nếu nàng ta không phải là ngoại thất của ngươi, vậy tức phụ ngươi chạy tới làm bẩn trong sạch người ta làm gì.”
“Hiện tại hàng xóm láng giềng đều đã thấy chuyện xảy ra, ngươi bảo sau này người ta làm sao gả ra ngoài được.”
Tiêu Nguyên Thạch nhìn mặt của Liễu Như còn đang in dấu bàn tay, không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới Cát Xuân Như lại làm ra chuyện như vậy.
Ông ta nhìn về phía gương mặt trắng bệch của Cát Xuân Như: ”Nàng muốn mang người ta đi đâu?”
Cát Xuân Như còn chưa kịp nói lời nào, Tiêu lão thái đã dành nói trước: ”Còn có thể là nơi nào, khẳng định là ở nơi dơ bẩn nào đó.”
Đây là do bà ta làm loạn thêm mắm thêm muối mà nói, chẳng qua, lại là mèo mù g.i.ế.c được chuột chết, tìm ra chân tướng sự thật.
Thấy mặt Cát Xuân Như thay đổi sắc mặt, bà ta bĩu môi nói: ”Cũng không phải phụ ngươi chưa làm chuyện này, chắc chắn rất quen thuộcc.”
Cát Xuân Như: ”....” Lão thái bà này chính là đang muốn hủy hoại nàng ta.
Tiêu Nguyên Thạch: ”...” Sao nương ông ta lại nói như vậy, nói bừa cái gì đó.
Cát Xuân Như lập tức lắc đầu: ”Không có, ta chỉ muốn mang nàng ta tới thôn trang ở ngoại ô kinh thành mà thôi.”
Nàng ta rưng rưng nhìn Tiêu Nguyên Thạch lại nói: ”Sau đó, ta sẽ đến nói với chàng.”
Tiêu lão thái khinh thường mà nói: “Phi, nếu ngươi muốn nói, đã sớm nói với lão nhị, còn chờ đưa người đến thôn trang xong mới nói sao.”
“Đến lúc đó khẳng định ngươi sẽ nói là nàng ta tự giác đi rồi, một chút trò vặt này của ngươi có thể giấu được ta sao.”
Bà ta nghĩ đến thể diện của Tiêu Nguyên Thạch, bồi thêm một câu: “Còn có nhi tử của ta nữa.”
Suy nghĩ trong đầu mình bị Tiêu lão thái nói toạc ra, Cát Xuân Như thật sự muốn lấy kim khâu miệng bà ta lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-347.html.]
Nàng ta cắn môi hồng, lắc đầu: “Ta không có!”
Tiêu lão thái cảm thấy ghê tởm bộ dạng hồ ly tinh này của nàng ta: “Ngươi bày ra bộ dạng này cho ai xem, bên ngoài có không ít nam nhân đâu.”
“Có phải ngươi đang muốn hồng hạnh xuất tường, làm mất mặt nhi tử của ta.”
Trong lòng Cát Xuân Như thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t lão thái bà ngay lập tức.
Nhất là sau khi nhìn ra phía ngoài thực sự có rất nhiều nam nhân, nàng ta hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mặt mày Tiêu Nguyên Thạch tái thấy rõ, nương của ông ta đang nói cái gì vậy.
Ông ta quay đầu cũng thấy có không ít nam nhân đang ở ngoài kia, tất nhiên có chút chán ghét.
“Được rồi, có cái gì thì về nhà nói tiếp.”
Ông ta thực sự muốn nhanh đưa người Tiêu gia đi tới Bắc Cương, đây không phải một hai lần hại ông ta mất mặt.
Cũng có chút hối hận khi nghe theo Cát Xuân Như, nếu sớm đưa người đi, thì hiện tại cũng không xảy ra việc mất mặt như vậy.
Cát Xuân Như cũng hối hận.
Lúc này nàng ta hận không thể chạy thật nhanh về phủ Tướng quân.
Nhưng lão thái sẽ không cho nàng ta được như ý nguyện.
“Lão nhị, bây giờ vị tiểu thư kia nên làm thế nào?”
“Nàng ta vì danh tiếng của ngươi mà đ.â.m đầu vào tường, hiện tại không thể bỏ mặc nàng ta ở chỗ này được.”
Bà ta nói lời thấm thía: ”Hơn nữa, thanh danh của nàng ta đã
bị tức phụ nhà ngươi hủy hoại, không bằng mang người về phủ tướng quân nâng làm lương thiếp đi.”
Cát Xuân Như tức giận, đau cả lồng ngực: ”Không được, thân phận của nàng ta không có tư cách làm lương thiếp của tướng quân.”
Ngay cả để làm thông phòng, nàng ta cũng ngại dơ.
Tiêu lão thái lập tức xoay người về phía đám người đang đứng xem náo nhiệt, khóc lóc nức nở nói: “Mọi người nghe rõ chưa, lúc trước cũng không phải là ta nói oan cho nó.”
“Nó huỷ hoại sự trong sạch của người ta, còn không cho ta mang người về phủ.”
“Đây là đang muốn bức tử cô nương đàng hoàng! Tại sao nó lại độc ác như vậy.”
Bà ta cố ý trừng mắt nhìn Cát Xuân Như: “Cái đồ độc phụ nhà ngươi, tự mình không thể sinh hài tử, như vậy là muốn cho nhi tử ta tuyệt tử tuyệt tôn phải không?”
Lại nhìn Tiêu Nguyên Thạch với vẻ mặt đầy quan tâm lo lắng nói: ”Lão nhị, ngươi cùng Tranh Nhi đã đoạn tuyệt quan hệ, nữ nhân này đã không sinh được hài tử, về sau ai giúp ngươi đốt vàng mã đây.”
Tiêu Nguyên Thạch: ”…” Ô ng ta còn trẻ, cái gì mà nói sống c.h.ế.t ở đây.
Tuy rằng nghe không lọt tai, nhưng lại vô cùng có đạo lý.