Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 387

Cập nhật lúc: 2024-06-07 21:46:55
Lượt xem: 494

Trong đó có phòng giống thư phòng, mấy phòng còn lại thì là nơi ở của đám côn đồ.

Ở trong thư phòng, Mạc Thanh Lăng để nha dịch lục sót kỹ.

Chỉ phát hiện một ít sổ sách không tính là rất quan trọng.

Hắn ta quay đầu nói với Tiêu Hàn Tranh nói: “Cẩn Du, còn phiền toái huynh giúp đỡ xem trong phòng này có cơ quan hay không.”

Thật ra hắn ta cũng không ngờ, chẳng những phu thê Tiêu Hàn Tranh biết võ, giá trị vũ lực còn không thấp.

Tiêu Hàn Tranh còn biết về thuật cơ quan.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Được!”

Kiếp trước lúc hắn thu thập Ngô gia, Ngô gia đã dọn đi phủ thành, cho nên mật thất ngầm dưới núi giả đã sớm bị bỏ qua.

Hắn không biết sổ sách giấu ở chỗ nào, nhưng lại tin mình có thể tìm ra.

Nhìn kỹ khắp nơi, lại sờ sờ.

Cũng không phát hiện phòng này có che giấu cơ quan.

Hắn suy nghĩ rồi nói: “Ta đến những phòng khác.”

Có lẽ thư phòng này cố ý làm ra để che giấu bí mật.

Mạc Thanh Lăng cũng có suy nghĩ giống như vậy, "Được!”

Tiêu Hàn Tranh đi phòng khác kiểm tra rồi một vòng.

Quả nhiên ở trong một phòng khác, phát hiện không thích hợp, sau đó phá giải cơ quan.

Đột nhiên một ám cách từ trên tường đầu giường b.ắ.n ra.

Ám cách có một cái hộp bị khóa, hắn cầm cái hộp này ra.

Phát hiện vậy mà mặt trên còn có một cái khóa cơ quan.

Nếu dùng đồ mạnh mẽ phá hư, đồ vật bên trong cũng sẽ bị hủy theo.

Hắn nói đúng sự thật cho Mạc Thanh Lăng.

Mạc Thanh Lăng phát hiện Ngô gia rất cẩn thận, làm nhiều cơ quan như vậy, vậy thì đồ bên trong rất quan trọng.

Hắn ta ôm quyền, “Cẩn Du, lại muốn phiền toái huynh phá giải khóa cơ quan này.”

Tiêu Hàn Tranh cười, “Ta thử xem.”

Sau khi nghiên cứu phá giải nửa canh giờ.

Hộp gỗ vang lên tiếng “Răng rắc”.

Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Tiêu Hàn Tranh duỗi tay nhấc lên, cái nắp mắt trên đã bị mở ra.

Sau đó liếc nhìn vào bên trong, chẳng những có một ít thư từ, sổ sách, còn có một chồng ngân phiếu rất giày.

Hắn không lật xem, trực tiếp đưa hộp gỗ cho Mạc Thanh Lăng.

Mạc Thanh Lăng nhận lấy, không cầm ngân phiếu, cầm lấy sổ sách và thư từ bên trong lật xem một lần.

Càng xem sắc mặt càng khó coi, “Đáng giận, vậy mà Ngô gia lại làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy.”

“Quả thực còn ác bá hơn cả ác bá.”

Tiêu Hàn Tranh thấy sự tò mò trong mắt Thời Khanh Lạc, vì thế nói với Mạc Thanh Lăng mở miệng hỏi: “Trừ bỏ lừa bán người, bọn họ còn làm cái gì?”

Mạc Thanh Lăng cũng không giấu giếm, “Cho vay nặng lãi, lừa bán người, nuôi sát thủ nhận việc kinh doanh g.i.ế.c người, còn có kinh doanh thanh lâu.”

Hắn ta lại thấp giọng nói: “Càng nghiêm trọng hơn chính là bí mật kinh doanh muối và sắt, có khả năng còn chuyển ra Đại Lương bán.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-387.html.]

“Cụ thể còn phải cẩn thận điều tra.”

Tiêu Hàn Tranh nhíu mày, “Ngô gia thật đúng là lớn mật.”

Hắn nhắc nhở, “Chuyện này huynh phải một lưới bắt gọn, nếu không sẽ rất phiền phức.”

Ánh mắt Mạc Thanh Lăng âm trầm, gật đầu: "Ừ, ta chuẩn bị dâng tấu, thỉnh Thánh Thượng phái người tra rõ.”

Trên sổ sách có không ít ghi chép thu lợi nhận, còn có một ít thư từ.

Không đơn thuần chỉ có vị trí Tri phủ kia, còn liên lụy đến không ít quan viên trên thất phẩm ở triều đình.

Tuy rằng hoàng đế là dượng hắn ta, nhưng rốt cuộc hắn ta chỉ là huyện lệnh thất phẩm, không tư cách đi điều tra chuyện này.

Cũng không có nhiều nhân thủ để đi làm.

Tiêu Hàn Tranh biết Mạc Thanh Lăng không phải là người tham công lao liễu lĩnh.

Công lao này có thể nhận, nhưng hắn cảm thấy Mạc Thanh Lăng không thích hợp dính vào quá sâu.

Dù sao bây giờ căn cơ của Mạc Thanh Lăng quá cạn, cho dù có Hoàng đế và Thái tử che chở, cũng rất dễ bị người cố ý gài bẫy sửa trị.

Cho nên ném cho người Hoàng đế phái đến thăm dò là thích hợp nhất.

Mạc Thanh Lăng thả đồ vật lại vào hộp gỗ, tự mình ôm vào trong lòng.

Hắn ta phân phó với nha dịch, "Mang tất cả những người này về huyện nha, dò hỏi thân phận địa chỉ của bọn họ, thông báo người nhà bọn họ tới đón.”

Nha dịch cung kính trả lời: "Vâng!”

Sau đó đám người được mang ra khỏi hầm ngầm, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, không ít người mừng đến bật khóc, đặc biệt là những thiếu niên thiếu nữ.

Ngô đại thiếu bị hai gã nha dịch dùng gậy gộc quỳ rạp trên mặt đất, thấy người bị dẫn ra, sắc mặt còn chưa thay đổi lắm.

Nhưng khi nhìn thấy hộp gỗ trong tay Mạc Thanh Lăng, sắc mặt gã hoàn toàn đã thay đổi, sau lưng toát cả mồ hôi lạnh.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, xong rồi!

Mạc Thanh Lăng nhìn Ngô đại thiếu, phân phó nha dịch: “Ngô gia hạ độc Thời đồng sinh, sau khi phát hiện còn có ý đồ g.i.ế.c người diệt khẩu.”

“Hiện tại dẫn tất cả nam đinh của Ngô gia mang về huyện nha giam giữ, nữ cấm túc ở Ngô phủ, không cho phép ra ngoài.”

“Vâng!”

Nghe được lời này của Mạc Thanh Lăng, Ngô đại thiếu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây.

Gã không nghĩ tới Mạc Thanh Lăng sẽ lấy tội danh này bắt bọn họ.

Đó có phải đại biểu cho việc, sau khi Mạc Thanh Lăng nhìn thấy đồ trong hộp gỗ, cũng không dám đắc tội với mấy người ở trên đó.

Cho nên chuẩn bị chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có?

Gã nhịn không được thấy được một ít hy vọng.

Mạc Thanh Lăng nhìn thấy bộ dáng này của gã, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng của gã, bất lực lắc đầu.

Rất nhanh, Ngô đại thiếu tính cả gã sai vặt Ngô gia đều bị mang đi.

Những tên côn đồ kia tạm thời nhốt ở tầng hầm ngầm, chuẩn bị buổi tối lại mang về huyện nha, nếu không sẽ lộ chuyện.

Mặt khác Ngô gia chủ đang ở huyện nha bị hỏi chuyện của Thời lão tứ, cũng bị trực tiếp mang đi.

Còn có mấy nam đinh khác của Ngô gia, đều bị mang đi hết.

Chuyện này cũng làm cả nhà Ngô gia chìm vào hoảng loạn, nữ quyến càng hoảng sợ hơn. Ngô lão thái thái được Ngô phu nhân đỡ tới dò hỏi, Mạc Thanh Lăng cũng lấy lý do hạ độc, đuổi người đi.

Cũng bởi vậy, lúc Ngô lão thái thái và đám nữ quyến nhìn về phía người Thời gia, trong mắt tràn đầy hận độc.

Thời lão thái mới không sao cả, “Trừng cái gì mà trừng? Các ngươi hạ độc hại người, còn có lý như vậy?”

Bà ta lại đắc ý hừ hừ, “Phi, ít làm chuyện thiếu đạo đức, như vậy cũng không cần bị báo ứng.”

Ở một bên Thời Khanh Lạc nghe bà ta nói ẩu nói tả: “……” Thời lão thái thái thật dám nói, giống như lúc trước bọn họ không làm chuyện thiếu đạo đức vậy.

Loading...