Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 607
Cập nhật lúc: 2024-06-09 21:16:53
Lượt xem: 406
Đương nhiên là Trác Chính muốn vào xưởng làm việc rồi.
Nhưng khẳng định không thể nói thẳng ra như vậy.
Cậu ta suy nghĩ rồi nói: “Vậy xưởng đồ hộp đi, ta khá tò mò đồ hộp là gì.”
Hiện tại bên ngoài đều có nến, xà phòng thơm và xà phòng, ngược lại đồ hộp gì đó, mọi người đều không biết là cái gì.
Chờ cậu ta học xong cách làm đồ hộp, lại tìm lấy cớ đổi đến xưởng khác là được.
Thời Khanh Lạc cũng không ngoài ý muốn đối với lựa chọn của cậu ta, “Được, chờ qua mấy ngày chuẩn bị xong nguyên liệu xưởng đồ hộp sẽ khởi công, ngươi đi theo bắt đầu làm việc đi.”
Trác Chính thẹn thùng cười, “Cảm ơn tỷ tỷ, ngươi là người tốt.”
Thời Khanh Lạc nghĩ thầm, hy vọng về sau ngươi còn có thể cười được.
Trác Chính tràn ngập chờ mong nhìn nàng hỏi: “Có phải ta đây có thể dọn đến khách viện của các ngươi ở đúng không?”
Khách viện ở bên cạnh chủ viện, cậu ta còn có thể tìm cơ hội đến chủ viện tìm được một ít đồ hữu dụng.
Thời Khanh Lạc xin lỗi lắc đầu, “Chuyện này sợ là không được.”
Trác Chính không nghĩ tới nàng sẽ từ chối, “Vì sao không được?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Bởi vì nếu ngươi muốn vào xưởng làm việc, tất nhiên sẽ không phải là khách của chúng ta.”
“Nếu ngươi ở khách viện, đến lúc đó đi làm việc ở xưởng, khẳng định sẽ có người nhàn ngôn toái ngữ truyền ra, nói ngươi là đi cửa sau gì đó, nhiều lời khó nghe nha!”
Trác Chính: “……”
Cậu ta miễn cưỡng tươi cười, “Không có việc gì, ta không sợ nhàn ngôn toái ngữ, bọn họ thích nói gì thì nói đi.”
Dù sao cậu ta cũng sẽ tiếp xúc qua lâu với những người đó.
Thời Khanh Lạc bật cười, “Ngươi không sợ, nhưng ta sợ!”
Thấy Trác Chính có chút không hiểu, nàng giải thích, “Bởi vì đây là xưởng do huyện nha mở, cho nên nếu là có người nói ngươi đi cửa sau, vậy sau lưng sẽ có người nói tướng công của ta không công bằng.”
“Vì không ảnh hưởng đến thanh danh của chàng ấy, cho nên ngươi không thể ở khách viện.”
Trác Chính: “……” Hoá ra là cậu ta tự mình đa tình.
Nàng lại cố ý làm ra vẻ vì tốt cho Trác Chính nói: “Thật ra ngươi đã đến đây mười ngày rồi, nói không chừng mẫu thân của ngươi đang rất lo lắng cho ngươi, nếu không ta để người đưa ngươi về Bắc Thành đi?”
Trác Chính lập tức lắc đầu, "Không, lần này rời đi ta không muốn trở về nhanh như vậy."
Cậu ta lại lộ ra vẻ đáng thương, "Vậy nếu không ở tại khách viện, ta ở chỗ nào? Bây giờ ta không có tiền."
Thời Khanh Lạc nói như chuyện đương nhiên: "Trong xưởng có xây nhà trọ tập thể, đặc biệt để cho người làm thêm giờ hoặc là ở xa nhà."
"Hôm nay ngươi có thể dọn vào đó ở."
Nếu muốn làm việc, vậy nàng thành toàn cho cậu ta.
Nhưng đãi ngộ đặc thù gì đó, vậy nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hơn nữa nàng nói như vậy, còn làm cho Trác Chính không tìm lý do để phản bác lại.
Quả nhiên, mặc dù Trác Chính muốn ở khách viện, nhưng nếu Thời Khanh Lạc đã nói như vậy, cậu ta cũng không tiện từ chối.
Nếu không nàng thật sự để cho người đưa mình về Bắc Thành, vậy không phải cậu ta làm uổng phí công sức sao.
Vì vậy giống như rất biết nghe lời, gật đầu nói: "Được rồi, ta nghe tỷ tỷ."
Thời Khanh Lạc cười với cậu ta: "Rất tốt, ta cũng biết ngươi là một người bớt lo."
Nàng lại nói: "Làm tốt, tương lai nếu có thể thi đậu vào triều làm quan, đoạn kinh nghiệm này cũng sẽ trợ giúp cho ngươi."
Trác Chính vui mừng gật đầu một cái: "Được, ta nhất định sẽ làm tốt."
Nếu cha cậu ta tạo phản thành công, mẫu thân nói sẽ để cho cậu ta ngồi lên vị trí thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-607.html.]
Nếu quả thật có một ngày như vậy, bây giờ hiểu rõ chuyện dân sinh, đối với tương lai đúng là có tác dụng.
Trác Chính đồng ý, Thời Khanh Lạc để cho người của Tiêu Hàn Tranh, dẫn cậu ta đến nhà trọ của xưởng đồ hộp.
Sau khi đám người rời đi, Thời Khanh Lạc cong môi mỉm cười, hy vọng Trác Chính có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian.
Nhà trọ của xưởng cũng không phải một người một phòng, mà là sáu tám người một phòng.
Tối hôm qua nàng đã nói với Tiêu Hàn Tranh rồi, nếu như Trác Chính thật sự lựa chọn muốn làm việc tỏng xưởng.
Vậy thì sẽ sắp xếp cho Trác Chính ở chung với ba tên tham tử, cũng với bốn người tính khí nóng nảy, nói chuyện lớn tiếng, chân thối.
Bây giờ xưởng còn chưa chính thức bắt đầu làm việc, trong nhà trọ cũng đã có năm người.
Sau khi Trác Chính đi vào, liền ngửi được một mùi vị làm cho cậu ta thay đổi sắc mặt.
Cậu ta không nhịn được hỏi: “Ta có thể đổi phòng khác không?"
Gã sai vặt lắc đầu: "Trác công tử, đây là phòng trọ cuối cùng có giường trống."
"Nếu như ngươi không ở, vậy cũng chỉ có thể ra ngoài thuê hoặc là ở khách điếm thôi."
"Mỗi ngày sáng sớm làm việc tối muộn về, thật ra ở nhà trọ rất tiện lợi."
Trác Chính: "..." Túi tiền của cậu ta bị trộm, nếu không cần gì phải đến nhà trọ rách nát này.
Trái lại có thể để ám vệ đưa chút tiền, nhưng lại không thể lừa qua mặt Thời Khanh Lạc được.
Hơn nữa nơi này là địa bàn của Tiêu Hàn Tranh, so ý một chút sẽ bị hắn phát hiện tiếp xúc với ám vệ thì rất phiền phức.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy thật khó đi.
Cậu ta chỉ có thể nói: "Ta muốn gặp tỷ tỷ."
Lúc đầu gã sai vặt từ chối, nhưng Trác Chính lại không thuận theo quấy rầy không buông.
Gã sai vặt chỉ có thể mang Trác Chính lại đi gặp Thời Khanh Lạc.
Trác Chính vừa thấy Thời Khanh Lạc đã chủ động muốn mượn tiền, muốn đi ra ngoài tiếp tục ở khách điếm.
Chẳng qua lại bị Thời Khanh Lạc từ chối.
Thời Khanh Lạc cho cậu ta hai lựa chọn, nếu không ở nhà trọ làm việc trong xưởng, vậy thì sẽ để cho người đưa cậu ta về Bắc Thành.
Trác Chính vì muốn thăm dò tình huống và học công thức của xưởng đồ hộp, chỉ có thể ủy khuất nhịn.
Lại bị gã sai vặt đưa đến nhà trọ.
Thấy có ba người không giống với hán tử nông thôn, dùng khăn che mũi, cậu ta cũng chỉ có thể học theo.
Cũng cố gắng bắt chuyện với ba người này, trong lòng lại sinh vài phần oán hận đối với Thời Khanh Lạc, sao nữ nhân này lại tàn nhẫn như vậy."
Cậu ta là một công tử bạch ngọc khiêm tốn, sao có thể chịu được cái khổ này.
Nhưng trước đó cậu ta đã khoe khoang ở trước mắt nhiều người nhất định có thể lấy được công thức, dù buồn nôn cũng chỉ có thể nhịn.
Chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tiếp xúc với trung tâm nòng cốt, lấy được công thức.
Sắp xếp xong cho Trác Chính, Thời Khanh Lạc vứt cậu ta qua một bên.
Dẫn người đi đến mấy thôn có nhiều hoa dại, dạy các thôn dân nuôi ong, cũng ký khế ước thu mua sau này mật ong và sáp ong.
Bên này cũng rất thích hợp trồng cẩu kỷ và táo đỏ.
Thời Khanh Lạc lại tìm mười mấy thôn, mang các thôn dân trồng cẩu kỷ và táo đỏ, cũng ký khế ước thu mua.
Bận rộn mấy ngày như vậy, bình sứ nắp gỗ mà xưởng đồ hộp cần đều đã được làm xong một nhóm.
Thời Khanh Lạc kiếm tra một lần, làm rất tỉ mỉ, vòng cao su ở nắp bình cũng không bị lọt hơi.
Gia vị làm thịt dê, trước đó nàng đã để cho Tiêu Hàn Tranh đi thu thập.
Tay nghề của nàng rất bình thường, cho nên mời mẹ chồng và tiểu cô đến giúp đỡ.