Xuyên không, ta trở thành trân bảo phá án - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:25:33
Lượt xem: 224
Lâm Linh cười nói: "Nếu thật sự có dịp đi thủ đô, cháu nhất định sẽ đến thăm Đào lão."
Mấy người chào tạm biệt nhau ở cửa phòng làm việc, tiễn Đào lão đi, giáo sư Phương liền gọi Lâm Linh vào.
Ông nhanh chóng lướt qua mấy trang hợp đồng, rồi nói với Lâm Linh: "Theo ý riêng của thầy, dự án này có thể làm, phục hồi khuôn mặt cho 12 hộp sọ, cộng thêm cái đã làm trước đó, tổng cộng hai mươi vạn. Tiền không nhiều, nhưng cũng được rồi. Hoàn thành trong mười tháng, mỗi người chúng ta phục hồi sáu cái, về thời gian là đủ, tiền cũng chia năm năm. Em tự cân nhắc xem có muốn làm hay không?"
Lâm Linh cười nói: "Thầy muốn dẫn em đi kiếm thêm thu nhập, sao em lại không muốn được chứ? Mười tháng kiếm được mười vạn, đi đâu tìm công việc tốt như vậy?"
"Chỉ cần hợp đồng không có vấn đề gì, em chắc chắn muốn làm."
Giáo sư Phương bất lực nói: "Con bé này, thật ra em muốn tìm công việc kiếm nhiều tiền vẫn rất dễ. Chẳng qua em đã chọn làm pháp y, thì đừng nghĩ đến việc kiếm nhiều tiền, một năm cũng chỉ có vài chục ngàn tệ lương cố định."
"Vì vậy thầy đã muốn, trước khi em chính thức đi làm, dẫn em kiếm thêm một chút, để em có chút tiền tiết kiệm. Tiền nhà là gia đình cho, tiền em tự kiếm được thì khác. Kiếm được thì để dành, sau này có chuyện gì cũng có thể dùng đến."
"Sống trên đời này dù sao cũng phải ăn mặc, ở đi lại, sinh lão bệnh tử, không có tiền làm sao được?"
Lâm Linh biết, những năm nay giáo sư Phương làm từ thiện không ít lần, dù có nhận dự án, nhưng tiền không nhiều, không có só tiền lớn như Đào lão.
Cô không nói lời cảm ơn, chủ động giúp giáo sư Phương dọn dẹp phòng làm việc, lại trò chuyện một lúc về công việc gần đây, rồi mới tạm biệt ông.
Trước khi đi, giáo sư Phương còn bảo cô mang theo hợp đồng, về nhà xem kỹ các điều khoản. Nếu cô quen biết luật sư, cũng có thể nhờ bọn họ xem qua, có điều khoản bổ sung hoặc sửa đổi nào có thể kịp thời đưa ra.
Lâm Linh không quen biết luật sư nào, nhưng cô có mối quan hệ tốt với những người trong phòng pháp chế của Đại đội Nam Tháp. Những người ở phòng pháp chế rất am hiểu luật pháp và quy định, vì vậy ngày hôm sau khi đi làm, Lâm Linh tranh thủ ghé thăm phòng pháp chế.
Phòng pháp chế nằm trong khuôn viên của phân cục cảnh sát Nam Tháp, cùng một tòa nhà với văn phòng của Cục trưởng. Văn phòng Cục trưởng ở tầng năm, còn phòng pháp chế ở tầng bốn.
Lúc Lâm Linh rời khỏi phòng pháp chế, Cục trưởng Lộ Trường Sơn đang họp trong phòng họp. Những người tham dự bao gồm mấy lãnh đạo đại đối, và cả một số lãnh đạo chính của các đồn cảnh sát trong khu vực.
Lâm Linh vừa bước ra khỏi phòng pháp chế thì gặp nhóm người này đi ra khỏi phòng họp ở tầng bốn, có vài người nhìn thấy bóng lưng của Lâm Linh.
Một trưởng đồn cảnh sát ngạc nhiên hỏi La Chiêu: "Kia không phải là Tiểu Lâm sao? Cô ấy lên đây làm gì thế?"
La Chiêu cũng không biết, nhưng vẫn nói: "Có lẽ là thăm người quen thôi."
Cục trưởng Lộ cùng với những người khác cũng nhìn thấy Lâm Linh. Ông còn nhìn thấy, Tiểu Ngô ở phòng pháp chế đang vẫy tay chào tạm biệt Lâm Linh ở cửa phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/chuong-328.html.]
Đến chiều, Tiểu Ngô ở phòng pháp chế đến văn phòng cục trưởng. Anh ấy mang theo vài tài liệu muốn xin Cục trưởng Lộ phê duyệt, Cục trưởng Lộ phê duyệt xong, tiện miệng hỏi: "Buổi sáng, Tiểu Lâm ở Đại đội hình sự có đến tìm cậu? Cô ấy tìm cậu để làm gì?"
Tiểu Ngô không nói, do dự một lúc, mới nói: "Là chuyện riêng của Tiểu Lâm, tôi không tiện nói."
Cục trưởng Lộ nghe nói là chuyện riêng, mặc dù hơi tò mò nhưng cũng không tiện hỏi thêm.
Kết quả là, không lâu sau, ông nghe người ta nói, sau khi Tiểu Ngô rời khỏi phòng cục trưởng, đã lặng lẽ tìm người hỏi thăm, xem người của đồn cảnh sát và đại đội hình sự có thể nhận việc riêng trong thời gian rảnh rỗi hay không.
Có lẽ Tiểu Ngôn ghĩ mình hỏi rất kín đáo, nhưng không biết, có những việc chỉ bản thân mình nghĩ là bí mật, nhưng không biết từ lúc nào người khác đã biết.
Cục trưởng Lộ đi lại trong văn phòng, lẩm bẩm: "Nhận việc riêng… kiếm thêm? Việc riêng gì?"
Cục trưởng Lộ cảm thấy hơi kỳ lạ, ông nghĩ Tiểu Ngô hỏi câu hỏi này chắc chắn không phải vô cớ, có thể liên quan đến Lâm Linh đã đến tìm anh ấy vào buổi sáng.
Nhìn thấy Lâm Linh sắp tốt nghiệp, chỉ cần chưa xác định được hướng đi của cô, Cục trưởng Lộ không cảm thấy yên tâm chút nào.
Những năm gần đây cảnh sát thành phố Lương Thành vẫn giữ liên lạc với Lâm Linh, thậm chí còn mời cô đến giúp phá hai vụ án. Mỗi lần đến, không chỉ xe đưa xe đón, mà còn mang theo rất nhiều quà tặng khi về.
Không lâu trước đây, Chi đội trưởng Hứa của cục cảnh sát thành phố Trường Ninh cũng đến Giang Ninh một chuyến. Ai cũng nhìn ra mục đích của anh ta.
Nói là giao lưu kinh nghiệm, kết nối tình cảm, nhưng thực chất là muốn đào người đi!
Lâm Linh chính là miếng thịt thơm mà ai cũng muốn có.
Giờ lại có việc riêng gì để nhận, Cục trưởng Lộ càng nghĩ càng lo lắng.
Những năm gần đây, khoa học kỹ thuật ngày càng mạnh mẽ, các kỹ thuật phá án mới ở các lĩnh vực khác nhau liên tục xuất hiện. Các cục cảnh sát ở khắp nơi đều thích thu hút những người tài năng nắm giữ các kỹ thuật phá án công nghệ cao. Những người tài năng đa năng càng được chào đón.
Đối với người tài năng như Lâm Linh, ông càng cẩn thận hơn.
Cục trưởng Lộ lại phê duyệt vài tài liệu, suy nghĩ một lúc, liền lấy chiếc áo khoác khoác trên lưng ghế, mặc vào, trực tiếp đến Đại đội hình sự.
Ông đến nơi, La Chiêu đang cùng với vài Trung đội trưởng bàn bạc về vụ án, nghe nói ông đến, La Chiêu vội vàng mời Cục trưởng Lộ vào văn phòng.
Sau khi pha trà xong, La Chiêu hơi căng thẳng, cũng không biết Cục trưởng Lộ đột ngột đến thăm, lại có chuyện gì.