Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-08-01 14:06:04
Lượt xem: 64
"Bà nhanh nấu nước ấm, con dâu của bà sắp sinh rồi!"
Lại không nhanh lên, hài tử đều sắp sinh ở trên đường.
Người trong thôn nói xong, lại đi tìm bà đỡ trong thôn, dặn dò Dương đại nương nấu nhiều nước ấm.
"Dương đại nương, nơi này có ta là được, người mau đi đón tẩu tử trở về lại nói"
Khương Bảo Châu không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng nàng biết nữ tử khi sinh sản phải đi vòng qua quỷ môn quan, đặc biệt là nghe nói con dâu của Dương đại nương mới mang thai tám tháng, càng cảm thấy không ổn.
Trẻ con bảy sống tám không sống, đây là cách nói của bá tánh Đại Tề.
Tuy rằng không có căn cứ khoa học, nhưng dù sao cũng là sinh non, các phương diện đều yếu hơn.
"Bảo Châu, đại nương liền làm phiền cháu"
Nam nhân trong nhà không dùng được, Dương đại nương chỉ phải xin Khương Bảo Châu giúp đỡ, nói xong cũng không rảnh lo, khoác giấy dầu chạy nhanh đến cửa thôn.
Khương Bảo Châu vừa nấu nước vừa nhóm lửa bếp bên kia, hai bên đều không chậm trễ.
Khoảng mười lăm phút, con dâu Mạn Nương của Dương đại nương lúc này mới được người trong thôn đã trở về, trực tiếp đưa và phòng Khương Bảo Châu đang ở.
"Đại nương, ta làm chủ đốt một cái chậu than."
Mưa thu lạnh lẽo, Khương Bảo Châu đã làm thoả đáng tất cả, lại bưng tới một chén trứng gà đường đỏ, bà đỡ vừa đến, lập tức khen nói: "Ngươi thật ra có người thân rất tốt, đã làm mọi chuyện ổn thỏa rồi"
Mạn Nương không nhận biết Khương Bảo Châu, nàng nhỏ giọng nói cảm ơn, cả người đầy mồ hôi vì đau. Đây là thai đầu của Mạn Nương, cả nhà hy vọng cao, nàng cũng không ngờ trên đường trở về lại gặp phải dân chạy nạn, ngay cả một thai phụ như nàng đều không buông tha, cướp đi tất cả tài sản trên người nàng.
"Mỗi ngày trời đều mưa, Đại Tráng ở trong thành việc càng ngày càng ít, hai ta bàn bạc còn không bằng về trong thôn đợi sinh sản, còn có thể ở chung với cha mẹ một đoạn thời gian"
Mạn Nương đau đến mức hai mắt đỏ bừng, uống một chén nước đường đỏ rồi ăn trứng gà xong nàng mới khôi phục một ít sức lực, nói tiếp: "Nương, dân chạy nạn đều điên rồi!"
Bên trong thành có người nha môn duy trì trật tự, xua đuổi dân chạy nạn, những người đó bắt nạt kẻ yếu, chuyên môn đến trong thôn véo quả hồng mềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-100.html.]
"Thật là điên rồi!"
Dương đại nương lau nước mắt, may mắn con dâu có sức khỏe tốt, nếu không bị người đẩy, lỡ như có sơ suất thì phải làm sao?
Đối phương lại là dân chạy nạn, quan phủ đều không quản được những việc này.
"Đúng vậy, ta cùng Đại Tráng đã báo cho thôn trưởng, người trong thôn thay phiên tuần tra ở trong thôn, để phòng ngừa ngăn cản những người đó tới đoạt đồ vật!"
Hiện tại, dân chạy nạn đã không phải xin mà là cướp bóc, rất dã man bá đạo.
"Không tốt, m.á.u chảy nhiều quá, rong huyết!"
Đứa nhỏ sinh ra là một bé trai chỉ nặng ba bốn cân, tiếng khóc yếu ớt, Dương đại nương nhanh chóng bọc lấy đứa nhỏ, thấy Mạn Nương không có sữa, định đi đến nhà người trong thôn xin chút sữa dê nuôi nấng cháu trai nhỏ.
Ai ngờ bà đỡ nói một câu, trái tim Dương đại nương lại nhắc tới cổ họng.
"Ta thật sự không ngăn được."
Bà đỡ thấy vậy vội vàng lắc đầu, ai biết sao lại trở thành như vậy, có lẽ Mạn Nương là bị thương do sau khi bị dân chạy nạn đẩy ngã.
Vất vả lắm mới sinh ra được đứa nhỏ thì Mạn Nương lại ngất đi.
"Phanh" một tiếng, chén cháo Dương đại nương đang cầm rơi trên mặt đất, cháo gạo kê, thịt, bí đỏ b.ắ.n đầy đất.
Bà đỡ không còn cách nào khác, chẳng lẽ con dâu của bà sắp c.h.ế.t sao?
"Tìm lang trung, chúng ta lập tức đi trong thành cầu lang trung xem bệnh!"
Nếu không phải còn một hơi chống đỡ, Dương đại nương gần như muốn ngất đi.
Khương Bảo Châu nghe nói vậy thì khẩn cầu nhìn về phía Thẩm Hoài Dung, nàng nhớ Thanh Y nói Thẩm đại nhân hiểu y thuật, không gì làm không được, vậy có thể giúp con dâu Dương đại nương một chút được không?
Bà đỡ lòng nóng như lửa đốt, nhưng bản lĩnh lại có hạn, với tình huống của con dâu Dương đại nương, mời lang trung trong thành trở về căn bản không kịp.