Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:39:56
Lượt xem: 61
Người xấu bỏ trốn mất dạng, lúc này Khương Bảo Châu mới yên tâm đưa Văn Thị cùng Tiểu Dư Sinh ra không gian, sắc mặt mọi người Khương gia không được tốt lắm.
Xem ra tên trộm tới đây là vì nhà kho, hơn nữa tìm vị trí rất chuẩn.
Khương gia có hai cái nhà kho, không đặt đồ lung tung trên mặt đất mà là đặt trên giá lớn, trên trên có gà vịt, cá, các sản phẩm đông lạnh, kho còn lại thì ấm hơn một chút, đặt các loại rau củ sợ đông lạnh.
Hai cái nhà kho bị chất đầy, toàn bộ thức ăn được Khương Bảo Châu sửa sang lại, chỉ có nàng mới nhớ rõ vị trí cụ thể cũng mỗi món đồ vật.
Nửa đêm, kẻ cắp vào nhà một cách quen thuộc, lại biến mất ở sân nhà Quý đại nương, kẻ cắp rốt cuộc là ai, đã rõ ràng. "Bảo Châu, chúng ta mau đi xem có tổn thất gì hay không."
Đầu óc Văn Thị ong ong, hôm nay bà từ chối đưa đồ cho Quý gia, thế là buổi tối nhà bà ta liền có người đột nhập sang nhà mình trộm đồ.
Dù sao cũng không bắt được người, cho dù họ chạy đến ép hỏi, nhưng đối phương không chịu thừa nhận thì cũng không làm gì được.
Quý gia đã ở đây hai mươi mấy năm, mà nhà mình mới chuyển đến, trời xa đất lạ vốn là điểm yếu.
"Nương, con đã khoá nhà kho rồi"
Khương Bảo Châu sợ gặp phải trộm nên đã phòng ngừa chu đáo, đương nhiên mỗi người trong nhà đều có chìa khóa nhà kho, lỡ như buổi tối có người đói bụng thì tự đi tìm đồ ăn.
Tên trộm kia không thực hiện được nên phải xám xịt chạy trốn.
Khương Tu Võ nhìn chằm chằm vào sân Quý gia, sắc mặt trầm trọng, việc này có liên quan đến hắn, nếu như không giải quyết sớm thì sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Nương, hay là chúng ta báo quan đi?"
Khương Tu Văn không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác, đây là lần đầu tiên trong nhà gặp phải trộm, tuy rằng đối phương không thực hiện được, nhưng nhà mình đã bị đối phương nhớ thương.
"Vô ích thôi."
Cần phải đưa ra nhân chứng vật chứng, mà nhà mình đều không có, đến nha môn cũng không thay đổi được gì. Chẳng qua, việc này không thể cứ bỏ qua như vậy.
Lão yêu bà Quý gia kia cho rằng nhà mình thành thật nên sẽ không so đo, bị bắt nạt cũng sẽ chịu đựng, vậy thì bà ta nghĩ sai rôi.
Nghĩ đến đây, Văn Thị đứng ở trong sân mắng chửi: "Tên trộm đáng c.h.é.m ngàn đao nào nửa đêm nửa hôm vào nhà ta ăn trộm, trên người buộc cái dây thừng bị treo lên, cho rằng chính mình là quỷ thắt cổ à, cũng không sợ đầu trâu mặt ngựa tới mang ngươi đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-149.html.]
"Thứ có cha sinh mà không có mẹ dạy, nguyền rủa tay chân người đứt gãy, cả đời không sinh được nhi tử!"
Vốn dĩ Văn Thị định nguyền rủa đối phương cả đời không sinh ra được khuê nữ, đối với bà mà nói đây mới là lời nguyền quá ác độc, chẳng qua đối với người khác có thể sẽ không đau không ngứa, cho nên bà quyết đoán thay đổi lời nguyền rủa. Văn Thị mắng to khiến cả nhà đều khiếp sợ.
Tròng mắt của Khương Bảo Châu suýt chút nữa rơi ra ngoài, buộc dây thừng làm quỷ thắt cổ, tại sao lại có thể buồn cười như vậy!
"Nương, ngài mới là anh hùng."
Khương Tu Văn đưa ngón tay cái lên, liên tục nịnh hót Văn Thị
"Đứng sang một bên đi."
Tâm trạng của Văn Thị rất kém cỏi, bà biết mắng chửi người là thô tục, nhưng bà không quen với hàng xóm xung quanh, gặp được việc thì phải giải quyết, chỉ có thể lấy phương thức này làm hàng xóm xung quanh biết được.
Hơn nửa đêm có tiếng rống to, những nhà còn lại cũng đều tỉnh dậy đốt đèn dầu, chắc là trong lòng cũng hiểu rõ.
Thô tục thì thô tục, Văn Thị chỉ muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, nếu ai phá hỏng bầu không khí nhà bà thì bà sẽ liều mạng với người đó!
Dù sao ở phương bắc bà cũng không phải là phu nhân quan to nhất phẩm gì đó, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, bà phải làm điều dân!
"Bọn trộm ở biên thành hung hăng ngang ngược, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp mới được."
Bạch Lạc Trần vuốt cằm, đề nghị: "Hay là chúng ta nuôi một con ch.ó săn lợi hại một chút."
Không chỉ đề phòng cướp mà còn có thể phòng Thẩm Hoài Dung nửa đêm trèo tường, một công đôi việc.
Khương Tu Võ đồng ý: "Nhưng chó săn rất khó tìm.
Chó săn thông minh hơn những con ch.ó nhỏ bình thường, chúng rất hoang dã và có tính cảnh giác cao, khi gặp phải kẻ trộm, chúng sẽ cắn rất mạnh, chắc chắn sẽ khiến đối phương kêu cha gọi mẹ mà xin tha.
Đến lúc đó, nhà mình có thể bắt trộm đưa đến nha món ăn cơm tù.
"Bá mẫu, việc này đơn giản, cứ giao cho ta làm là được."
Bạch Lạc Trần rất coi trọng việc này, trong nhà kho Khương gia có một bộ phận là do hắn cống hiến ra, vì ăn ngon uống tốt nên hắn đã dùng nhiều tiền để mua hải sản, chỉ chờ lúc Khương Bảo Châu có tâm trạng tốt sẽ làm một bữa tiệc lớn, tiểu tặc dám tới đây trộm đồ chặt đứt tính toán của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha!