Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:44:07
Lượt xem: 46
"Mọi người không nhận ra món gà xào này rất thơm sao?"
Chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng tiểu Ngũ Tử cũng xen vào một câu, hắn ta đã theo công tử của mình đi qua không ít thành trì, nhưng chưa từng nếm qua món gà nào ngon như thế này.
Không có chút mùi tanh, thơm ngon và cay cay, ăn với cơm rất hợp.
Sợi miến hầm vừa miệng, bên trên có xì dầu, màu sắc sáng sủa, mỗi một miếng đều ăn rất ngon.
"Tay nghề của Bảo Châu không thể chê được."
Khương Bát Đấu và Văn Thị đau lòng cho nữ nhi, nhưng khi đổi thành người khác xuống bếp thì trên mặt mọi người đều giống như quả khổ qua, như ăn trúng thuốc độc, cuối cùng việc này chỉ có thể để Khương Bảo Châu nhận lấy.
"Nhiệm vụ tối nay nặng nề, phải làm thêm hạt dưa ngũ vị."
Ngày mai bán ra, tuy trong không gian còn năm trăm cân nhưng trong nhà cũng phải làm nhiều hơn nếu không rất dễ bị Khương Tu Võ phát hiện.
"Tiểu muội, muội đứng chỉ huy là được, còn việc nặng cứ để Nhị ca làm."
Hôm nay làm buôn bán hạt dưa ngũ vị đã kiếm được khoảng hai lượng bạc, ngày mai tăng số lượng lên thì chắc chắn sẽ kiếm được không ít.
Số tiền lời kiếm được một ngày là hai lượng bạc, một tháng là sáu mươi lượng, ba tháng sau là đủ tiền mua một căn nhà, đây quả là một số lượng kinh người.
Khương Tu Võ có tin tưởng nên cực kỳ nhiệt tình.
"Khổ cực cho nhị ca rồi."
Khương Bảo Châu không từ chối, nàng cam đoan phần hậu cần tuyệt đối làm đủ vị.
Vì vậy, nàng đã xấu thịt dê cùng da gà, chờ đến tối làm thêm mấy món để ăn cơm.
"Da gà có gì ngon chứ?"
Bạch Lạc Trần xung phong nhận việc, hắn ta nguyện ý chẻ củi để đổi lấy vài cây xâu thịt dê, về phần da gà thì hắn ta không thích thú lắm, bên trong chỉ có dầu mỡ màu vàng, quá béo.
"Huynh không ăn nên không biết, đến lúc đó huynh đừng có giành ăn."
Da gà nướng lên thì phần dầu mỡ gặp lửa than sẽ phát ra tiếng xèo xèo, chờ sau khi da gà ướp muối được nướng đến khô vàng, lại bôi lên một lớp mật, bỏ chút mè, hương vị lập tức bay cao lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-176.html.]
Sau khi Khương Bảo Châu gạch bỏ được con sâu tham ăn Bạch Lạc Trần, nàng mang theo túi tiền ngâm nga bài hát đi đến Tiền gia.
Trong không gian còn hạt dưa ngũ vị, nàng nhét tiền công cho Ngọc Lan trong một túi nhỏ, thuận tiện cũng đi trả tiền giỏ nhỏ luôn.
Thật ra với tình hình như thế này, nếu có thể giúp đỡ Tiền gia được một chút thì Khương Bảo Châu vẫn rất nguyện ý. Khương Bảo Châu còn chưa đi đến cửa đã nghe bên ngoài truyền đến một tiếng "Đại Xuân ca" làm nàng phút chốc dừng bước chân lại.
Đứng bên ngoài cửa sân Khương gia là một phụ nhân trùm một cái vải bông trên đầu.
Phụ nhân đứng ở dưới đèn lồng, khóe mắt rưng rưng, khuôn mặt mang theo tia sầu khổ.
"Ngọc Chi, sao muội đến đây?"
Im lặng lúc lâu, Phùng Đại Xuân cuối cùng cũng thở dài nói.
Năm đó, Phùng gia đã sắp xếp cho Phùng Đại Xuân một cuộc hôn nhân, chính là Ngọc Chi trước mặt hắn.
Cha của Ngọc Chi là một thợ săn trên núi, trong nhà quanh năm không thiếu thịt, gia cảnh giàu có.
Phùng gia thấy bên thông gia này có lợi như vậy, cha Ngọc Chi lại thấy Phùng Đại Xuân rất thành thật nên cũng vội vàng tìm bà mai trong thôn đến cửa cầu hôn.
Nhà Ngọc Chi không cần sính lẽ, chỉ mang trở lại một cái đầu lợn rừng làm của hồi môn, Phùng gia còn rất mừng.
"Huynh vẫn còn trách ta sao?"
Ngọc Chi hít hít cái mũi, nghẹn ngào nói.
"Không trách nữa."
Sau khi Phùng Đại Xuân được Phùng gia khuyến khích đi lính, Ngọc Chi đã đi tìm hắn nói sẽ chờ hắn trở về, sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác, đời này nàng sẽ không lấy chồng.
Nhưng khi Phùng Đại Xuân khập khiễng trở về làng thì hắn nhận ra Ngọc Chi đã sớm trở thành vợ của người khác.
Đối với chuyện này, Phùng Đại Xuân cũng không hề oán trách gì, hắn chỉ là một người què thì làm sao có thể xứng với một cô nương như vậy.
Ngọc Chi không đợi hắn, lựa chọn này của nàng ấy không sai, dù sao vẫn tốt hơn chậm trễ hết mấy năm rồi lại phí công. "Không thì huynh trách ta đi, là do ta bội bạc.
Chuyện này không thể nói rõ là ai đúng ai sai, chỉ là có duyên mà không phận thôi.