Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:15:58
Lượt xem: 34
"Nhân lúc những người đó chưa đến đây, chúng ta bán nhà đi."
Quý lão nhị đề nghị nói.
"Nhưng mà bán đi nhà cửa thì cũng không đủ hai trăm năm mươi lượng."
Quý lão đại lo lắng đến mức muốn đập đầu vào tường, nếu không làm được thì tách ra hết đi, chuyện của lão tam sẽ không liên quan gì đến bọn họ.
"Đại ca, huynh nghĩ quá đơn giản rồi."
Quý lão nhị lắc đầu, lưới trời tuy thưa mà khó thoát, bọn họ bán căn nhà với giá thấp sau đó cầm bạc rồi vội rời khỏi biên thành.
"Rời đi?"
Quý lão đại không nghĩ là sẽ phải rời đi, ông ta vẫn đang do dự.
"Đại ca, tam đệ đắc tội với Khương gia, hắn còn đắc tội với quan phụ mẫu ở biên thành, như vậy chẳng phải muốn mạng của chúng ta sao?"
Với món nợ hai trăm năm mươi lượng, cả nhà không thể nào trả hết nợ cho Quý lão tam được.
Nương vẫn luôn bất công, đến giờ vẫn còn muốn kéo mọi người chịu khổ theo lão tam.
Trong lòng Quý lão nhị vốn đã bất mãn, nên không muốn tranh luận với nương nữa.
"Nương sẽ không đồng ý đâu!"
Cẩn thận suy nghĩ thì rời đi là lựa chọn tốt nhất, trong lòng Quý lão đại buông lỏng vài phần.
"Không cần mang theo mẹ, hai nhà chúng ta cùng nhau rời đi."
Quyết định này tuy có chút độc ác, nhưng Quý lão Nhị không còn lựa chọn nào khác.
"Nhưng còn mẹ thì sao?"
Không còn nhà cửa, bọn họ làm sao có thể để mẫu thân đã sinh đẻ và nuôi nấng bọn họ phải phiêu bạt đầu đường xó chợ chứ?
Quý lão Đại bị dọa cho giật mình, ông ta không dám nghĩ về điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-197.html.]
Vào mùa đông, không có chỗ để đi sẽ dễ c.h.ế.t người lắm.
"Cho nên huynh mới vẫn luôn bị mẹ gây khó dễ."
Quý lão nhị hừ lạnh một tiếng, trong tay của mẹ ông ta vẫn có vốn riêng, vả lại, không còn chỗ nào để đi thì mẹ vẫn có thể đi đến nhà của Quý đại cô nương mà.
Quý lão nhị quyết liệt yêu cầu bán nhà để trả nợ, còn sử dụng đòn hiểm của mình: "Đại ca, lúc này biên thành có chiến tranh, nên rời đi là cách cuối cùng."
Thời gian trước, không biết nơi này từ đâu xuất hiện mọi rợ, bọn chúng lao đến c.h.é.m c.h.ế.t mấy chục người dân đang không có vũ khí nào.
"Nghe nói tình hình ở doanh trại thành Bắc không tốt, lỡ như thành bị công phá...
Dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn của Man di thì bọn họ đều không thể sống được.
Thay vì ở lại biên thành thì còn không bằng rời đi trước, chờ thêm vài năm tình hình đã ổn thì hai huynh đệ bọn họ lại kiếm tiền rồi trở về.
Đến lúc đó đã có tiền để hiếu thảo với lão nương, còn có thể mở một cửa hàng nhỏ, hai nhà bọn họ vẫn có thể ở cũng một chỗ.
Là huynh đệ, dù thế nào cũng phải giúp đỡ lẫn nhau.
Quý lão nhị liên tiếp vẽ ra cái bánh lớn, cũng hứa bán nhà sẽ chia đều cho huynh đệ, Quý lão đại nghe vậy cũng bằng lòng. "Nhị đệ, đệ nói đúng."
Nhân lúc Quý đại nương đến nha môn hỏi thăm tin tức, hai huynh đệ bắt đầu thu dọn quần áo, chuẩn bị bán nhà và rời khỏi biên thành.
Nếu mẫu thân mà biết thì chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.
Có Quý lão tam ở đây một ngày thì hai huynh đệ cứ như là nhặt được vậy, sẽ không vớt được bất cứ ích lợi gì.
Bởi vì nôn nóng muốn bán ra ngoài, nên Quý lão nhị đã đi tìm người trung gian, đem giá ép xuống rất thấp.
Sau khi Khương Bảo Châu biết được tin này thì nàng đã nhờ Ngô Thông đến giúp, nàng ra tiền để mua lại sân của nhà họ.
"Tiểu sư muội, sân của Quý gia không tốt, muội không chê xui xẻo sao."
Nếu Ngô Thông ra mặt thì có lẽ chỉ cần năm mươi lượng bạc đã có thể mua được.
Giá thấp hơn, có thể hai huynh đệ Quý gia sẽ không đồng ý, dù sao hai người bọn họ đều dự tính đưa cả nhà họ rời khỏi biên thành.
"Ngô sư huynh, nhà của ta buôn bán hạt dưa ngũ vị, phòng bếp không đủ chỗ dùng."